Quả nhiên là thế. Lam Uyên hít vào một ngụm khí lạnh:
- Con còn chưa có quan hệ bao giờ...
Dì Hàn nhướn mày ngạc nhiên:
- Vẫn là xử nữ sao? Ừm... cái này thật ra cũng không tốt lắm. Con gái à, thanh niên lớn lên đều có ham muốn, không nên kìm hãm. Dì nói, nếu con thích có thể gọi con trai dì đến phát tiết, dù sao nguyên bản ba ba nó rất tốt, phúc tính nhất định không thể thua kém đời trước a...
Bưu hãn! Dì Hàn quá bưu hãn! Công khai bán thân con trai ruột! Nào nào, vỗ tay đi, lịch sử không lặp lại lần thứ hai đâu...
Câu chuyện về tấm thân của Dạ Trạch buộc phải ngừng lại. Nhân viên phục vụ lần lượt mang thức ăn bước vào.
Mặc dù ban đầu Lam Uyên có chút chưa quen với người dì này. Bất quá, sau khi đồ ăn lên bàn, rượu đã uống, cô lập tức thấy hôm nay bản thân gặp được tri kỷ. Hai dì cháu tì tì ăn hết bốn con tôm hùng, một cân thịt bò, hai nồi lẩu hải sản cay lớn.
Dạ Trạch từ đầu đến cuối cụp đuôi ngồi một góc nhìn mẹ và 'nàng dâu' nhà mình ôm nhau say sưa.
Hai người phụ nữ tay mỗi người ôm một chai rượu, tay cầm đũa gắp lia lịa. Họ Vũ mặt tuy đã đỏ bừng, đầu óc chếnh choáng không phân biệt trời đất nhưng nhất quyết không bỏ cuộc chơi.
Gần mười hai giờ đêm, Lam Uyên rốt cục bị mẹ anh tọng cho căng diều, lăn ra bàn gáy o o. Còn dì Hàn tỉnh như sáo tiếp tục giải quyết nốt đĩa cá tầm áp chảo.
Xong xuôi, nàng đặt đũa xuống, ưu ngã dùng khăn ăn chấm quanh miệng, bộ dáng thân thiện trước mặt Vũ Lam Uyên nháy mắt biến mất.
Đây chính là khoảng thời gian nghiêm túc nhất nàng dành ra cho con trai.
- Bao giờ cưới?
Khóe mắt Dạ Trạch giật giật:
- Mẹ! Con với cô ấy còn chưa đè nhau ra đâu!
Mẹ Hàn bĩu môi khinh bỉ quý tử:
- Ta đương nhiên biết! Vừa rồi chuốc say con dâu không phải là vì ngươi sao?
Anh há miệng định ý kiến song một chữ cũng không phát ra được. Thời điểm này mong muốn lớn nhất của Dạ Trạch là cùng Lam Uyên trao thân cho nhau rồi cùng nhau kết hôn, sinh con đẻ cái, hiếu kính các vị phụ huynh. Bất quá, hiện tại anh không còn đủ tư cách. Cơ bản chuyện Vân Triệt cưỡng gian luôn để lại rất nhiều ám ảnh tâm lý mà một tín đồ của sự hoàn hảo là anh không cách nào quên đi nhanh chóng.