Tô Tử Lâm không hài lòng lắm với động tác của Vi Đông Bắc nhưng cũng lười so đo:
- Cái gì thế?
- Cậu tự mình xem đi! _ Đối phương từ chối quả quyết như thể đang kháng án tử sắp bị thẩm phán đưa ra.
Đây đều là giấy tờ sao kê đăng ký kinh doanh của một nhãn hiệu thời trang, có cả giấy tờ theo dõi nộp thuế, và cả giấy tờ phá sản.
Tô Tử Lâm nhíu mày, lật sang những trang tiếp theo. Mỗi cử động mở ra một bản thiết kế trang phục dạ hội hoàn mỹ kèm những dòng chữa ghi chú chi chít, nghuệch ngoạch bên cạnh chỉ rõ chất liệu, dụng ý, phụ kiện đi cùng cần cái gì. Chỉ là, trên những bản vẽ ấy không hề có chữ ký người sáng tạo, song, Tô Tử Lâm nghĩ, chỉ là một nhãn hiệu nhỏ, người chủ có lẽ chẳng quan tâm.
- Xem nhanh lên, tôi còn có chuyện muốn hỏi cậu đây! _ Vi Đông Bắc cởi giày, nằm trên chiếc ghế dài trong phòng làm việc trông vô cùng không cân đối, tựa như một người khổng lổ đang cố duỗi mình thoải mái khi ở nhờ nhà của một người tí hon.
Tô Tử Lâm không thèm để ý đến tác phong bất lịch sự của người bạn, từ từ thưởng thức thú vui của việc xem một tá bản vẽ mỹ thuật dưới mắt nhìn của một kẻ ngoại đạo. Mặc kệ hoàn cảnh thế nào, rõ ràng cái đẹp này xứng đáng được hoan nghênh và trân trọng.
Thong dong liếc tới mấy tờ giấy cuối cùng, anh hơi sững lại một chút bởi hình ảnh Vãn Hướng Khuê trẻ trung mơn mởn thuở thiếu nữ đột nhiên xuất hiện ở đây. Không những thế, bên cạnh cô còn có Đặng Tú Toàn – đứa con gái đã chết của người phụ nữ họ Đặng chua ngoa kia, hai nữ sinh hết sức thân thiết khoác tay, mỗi người đeo một ống giấy đứng trước cổng trường Đại học cười vui vẻ.
- Ý cậu là gì? _ Anh nhướn mày, trong lòng cũng đoán ra phân nửa ẩn tình trong chuyện này.
- Cái của tiệm này là do Hướng Khuê và Đặng Tú Toàn mở ra. Mặc dù từ đa số thiết kế là của vợ cậu, tiền thu vào cô ấy hoàn toàn không so đo mà chỉ nhận lấy một nửa.
Hít một hơi thật sâu, Vi Đông Bắc nói thêm:
- Người đàn bà chua ngoa kia sinh ra một đứa con hoang, đối với đứa bé vô cùng độc ác, trước giờ chưa từng cho nó một bữa ăn no đủ, chưa có ngày nào ngừng đánh mắng nó... cho tới khi nó trưởng thành.
- Là Đặng Tú Toàn?
- Không sai! _ Vi Đông Bắc mâu quang lóe lên, môi mỏng nhếch lên nụ cười mỉa mai _ Năm Đặng Tú Toàn 18 tuổi đã rời khỏi bà ta, tới thành phố nhận học bổng học tập, vừa hay lại là bạn cùng phòng ký túc xá với Hướng Khuê. Bởi vì hiểu rõ hoàn cảnh của cô ta, Hướng Khuê mới chấp nhận làm một nhà thiết kế vô danh, dùng tác phẩm của mình kiếm tiền giúp Đặng Tú Toàn trang trải cuộc sống.
Không dừng lại, Vi Đông Bắc đem ánh mắt ghim chặt lên bàn làm việc của Tô Tử Lâm:
- Cho đến khi Đặng Tú Anh phát hiện: con gái bà ta làm ra tiền...
Ý vị sâu xa trong lời của Vi Đông Bắc, Tô Tử Lâm đều hiêu. Nếu nắm được động cơ cuối cùng của Đặng Tú Anh là gì, bọn họ cũng đỡ một phần rắc rối. Dù sao, muốn gỡ chuông thì phải tìm người buộc chuông. Bất quá, vẫn có một vài điểm mù mờ chưa rõ ràng:
- Rốt cục thì tại sao Đặng Tú Toàn lại chết?
- Sau khi bị Đặng Tú Anh đe dọa, Đặng Tú Toàn đem số tiền góp chung của cô ta và Vãn Hướng Khuê đưa cho bà ta rồi tự tử. Đây cũng là lý do cảnh sát nghi ngờ vợ cậu nhúng tay trả thù, ép chết Đặng Tú Toàn. Nhưng, kể cả người mù cũng thấy, so với chút tiền cỏn con ấy, những gì Vãn Hướng Khuê làm cho Đặng Tú Toàn suốt ba năm Đại học không hề ít, ngược lại còn cho cô ta một cuộc sống hết thảy đẹp đẽ, vui vẻ hơn nhiều cuộc sống vạ vật lay lắt trước đó.
Vi Đông Bắc không khỏi cảm khái:
- Vợ cậu quá lương thiện rồi.
Tô Tử Lâm mím môi:
- Đặng Tú Toàn đã mang hết tiền đưa cho Đặng Tú Anh rồi, tại sao bà ta nhiều năm sau vẫn dám khởi kiện?
Vi Đông Bắc là người trực tiếp điều tra, vô cùng nắm rõ nội tình:
- Bởi vì những bản thiết kế Vãn Hướng Khuê làm ra đều không ký tên, cửa tiêm đăng ký kinh doanh cũng ghi vốn Đặng Tú Toàn đổ vào nhiều nhất. Trên lý thuyết mà nói, Vãn Hướng Khuê không nên nhận được chút tiền nào. Đặng Tú Anh có lẽ là được kẻ khác giật dây, dùng điểm này hướng Vãn Hướng Khuê mà công kích.
Số tiền mà Vãn Hướng Khuê nhận không nhiều, so với tài lực nhà họ Tô hay của Vãn Hướng Khuê hiện nay chẳng qua chỉ là con số lẻ. Song, nếu bọn họ thỏa hiệp chính là vẽ đường cho huơu chạy.
- Cậu định xử lý như thế nào? _ Vi Đông Bắc thăm dò, đồng thời đưa ra gợi ý _ Có muốn...
Tô Tử Lâm biết Vi Đông Bắc đang ám chỉ đến cái gì. Vốn dĩ làm ăn không đơn giản, bọn họ quay cuồng thương trường bao lâu nay coi như cũng là có chút căn cơ nhất định.
- Không cần! _ Tô Tử Lâm lắc đầu _ Đối với độc phụ này xuất thủ không tránh khỏi dùng dao mổ trâu giết gà quá.
- Vãn Hướng Khuê không thể mãi mãi ở trong nhà được. _ Vi Đông Bắc nhắc nhở.
- Ai nói tôi sẽ để cô ấy ở nhà? _ Anh híp mắt trầm giọng, khóe mi lóe lên suy nghĩ toan tính.
- Ồ?
Tô Tử Lâm gõ gõ tay lên mặt bàn gỗ theo nhịp:
- Cậu giúp tôi đặt vé máy bay đi. Ngày mai lập tức xuất ngoại.
Khi Tô Tử Lâm quay về nhà họ Tô thì Vãn Hướng Khuê đang say giấc nồng. Anh cùng Dương Mai Quỳnh trao đổi qua tình hình hiện tại rồi khẽ khàng lên lầu. Vãn Hướng Khuê không thích lưu lại đây, bữa tối khẩu vị không tốt lắm, hẳn là lại ôm bụng đói mà tìm Chu Công đánh cờ rồi.
Kiểm tra trán Vãn Hướng Khuê không có nóng, Tô Tử Lâm mới vào phòng tắm.
Thời điểm cánh cửa vừa khép lại, cô gái nằm trên giường mở hai mắt, dường như vô cùng tỉnh táo. Vãn Hướng Khuê đảo mắt, chờ khi tiếng xả nước vang lên mới yên tâm bật dậy, không có xỏ dép mà chân trần loanh quanh trong phòng.
Trí tuệ cô không được như thiên tài song cũng không đến mức ngốc nghếch. Thái độ của Dương Mai Quỳnh bất thường, Tô Tử Lâm cũng bất thường, cảm giác như đang cố ý che giấu cô cái gì đó.
Vãn Hướng Khuê cầm lấy điện thoại Tô Tử Lâm, muốn kiểm tra một chút, lại không ngờ anh không hề cài mật khẩu. SMS hoàn toàn là trao đổi công việc cùng quảng cáo rác, danh bạ cũng vậy.
Chẳng qua, khi nhìn tới lịch sử cuộc gọi mấy tiếng trước, ánh mắt cô chợt ngưng đọng. Dãy số lạ này vốn không hề được lưu nhưng có thể thấy tần suất qua lại không hề thưa thớt. Hơn nữa, Vãn Hướng Khuê thực tế cũng biết chủ nhân số điện thoại này.
Cẩn thận lau sạch dấu vân tay rồi để điện thoại Tô Tử Lâm về đúng vị trí ban đầu, cô rón rén trèo lên giường, nghi vấn dày đặc.
Cửa phòng tắm chợt mở, hơi nước bốc ra mờ mờ ảo ảo. Tô Tử Lâm quấn khăn tắm ra ngoài, tóc vẫn ẩm.
Vãn Hướng Khuê rất thích hương táo bạc hà, không nhịn được hít vào một hơi thật no. Không ngờ, đúng lúc này cô lại sặc nước bọt, không nhịn được mà ho ra mấy tiếng.
Tô Tử Lâm thấy động, tiến tới. Vãn Hướng Khuê mắt nhắm chặt, nhíu mày, giả như đang trở người, kéo chăn trùm lên đầu, cuộn thành một con sâu bướm nhỏ.
Tô Tử Lâm đem chăn kéo xuống dưới cằm cô, bàn tay ấm nóng gạt những lọn tóc lòa xòa trước mũi Vãn Hướng Khuê ra sau tai. Thói quen chùm chăn mà ngủ này cực kỳ xấu.
Nhiệt độ cơ thể cô thường không cao, tiếp xúc với Tô Tử Lâm khó tránh khỏi không quen. Một giọt nước từ mái tóc Tô Tử Lâm đáp xuống trên gò má, chậm rãi lăn xuống khóe môi. Anh không nhanh không chậm, trước khi nó kịp chạm tới môi cô liền chặn lại, nhẹ nhàng lau đi. Vãn Hướng Khuê không nhịn được nhăn mặt, không muốn anh lại gần nhưng hơi thở kia dường như ngày một áp sát. Con hàng này rốt cục là muốn làm cái gì?
Vãn Hướng Khuê ước chừng phản ứng không nhanh lắm, thời điểm vừa mở mắt ra thì Tô Tử Lâm đã đặt xuống một nụ hôn phớt bên khóe môi cô mất rồi.
- Anh làm gì thế?
Cô tròn mắt ngạc nhiên. Trái lại, Tô Tử Lâm mặt không hề biến sắc, rời đi cũng rất thuận, nếu không muốn nói là tự nhiên như ruồi.
- Hôn em đấy!
Sau đó, Tô Tử Lâm không thèm sấy tóc mà nằm xuống bên cạnh Vãn Hướng Khuê. Cô vô cùng lịch sự hướng chỗ còn trống mà dịch tới, để khoảng giường sau lưng cho Tô Tử Lâm nằm, không cần chen chúc một chỗ với cô.
Sự việc vừa rồi có chút kỳ lạ, cô hiện tại không muốn trực tiếp đối diện với anh.
- Ngày mai... _ Tô Tử Lâm lên tiếng, cố ý dừng lại để xem xem Vãn Hướng Khuê có nghe hay không rồi tiếp tục _ Chúng ta xuất ngoại đi.