Nhân Duyên Của Chúng Ta
Ê khoan... bệnh viện này có tầng 9 à?
Lam Uyên hốt hoảng nhìn lại vào dãy nút bấm, đúng là có tầng 9 thật, chắc là cô mọi khi không để ý.
Sau đó, sự chú ý cô lập tức dời sang hình ảnh phản chiếu của mình trên tường bọc thép của thang máy, tiếp tục rụng rời tay chân.
Kia không phải là Thất, Bát cùng Thập Nhất, Thập Nhị sao?
'Ting' _ cánh cửa thép từ từ mở ra, chưa thấy người đã thấy giọng
- Không phải vẫn chưa tìm thấy người sao? Vội vã muốn về rồi?
- Cái đó tiểu gia hỏa rất thích tự do, cứ mặc cô ấy tùy ý...
- A, tính cách này thật giống một người quan trọng của tôi. Có cơ hội để hai người bọn họ quen biết đi.
- Được, được. Tổ đội kia đến đón rồi, lần sau gặp lại!
- Lần sau gặp lại!
Dép cao su vịt, à nhầm, giày thể thao vịt vàng chóe ở cùng Vân Triệt thật là điềm gở. Nhìn xem, mặt họ đều biến sắc rồi.
"Lam Uyên?"
"Thập Tam!"
Tổ đội 7, 8, 11, 12 nghe Đại Ca thất kinh, cũng đồng loạt lặp lại một câu nghi vấn:
- Thập Tam??
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.