Nhân Duyên Của Chúng Ta

Chương 94



Hóa ra Hoắc gia cũng không phải cái biệt viện khó khăn gì. Thẳng từ thư phòng đến cuối hành lang chính là nhà vệ sinh. Bên cạnh cửa gắn biển màu vàng chói ghi rõ hai ký tự "WC", chỉ sợ có người không chú ý đến cái địa phương này có tồn tại.

Lam Uyên thành công giải quyết nỗi buồn, rửa sạch máu mũi, trở về thư phòng.

Chỉ là mỗi một bước mỗi một bước lại nghe rõ tiếng độc thoại.

"Vẫn ở đây."

...

"Ngày mai đi."

...

"Còn muốn tiếp tục?"

...

"Không vấn đề, đều khỏe."

...

Lam Uyên nhíu nhíu mày, ghé lại cạnh cửa căn phòng cạnh thư phòng, tiếng nói chuyện kia phát ra từ đây. Hơn nữa cũng không phải là độc thoại, mà là nói chuyện điện thoại.

Đối phương trao đổi bằng tiếng Trung, giọng đè nén xuống rất nhiều làm cô câu hiểu câu không. Rốt cục Lam Uyên nhún vai mặc kệ, ngáp ngáp vặn nắm cửa phòng kế đó tiến vào.

Không tới một phút, Đại Ca trở lại, mang theo chăn và gối nhỏ. Thời điểm này Lam Uyên sớm đã nằm ra bàn ngủ thiếp đi lần nữa. Lớp vải mỏng phủ lên người cô, đôi tay hướng đầu người con gái muốn nâng lên kê gối xuống dưới, ánh mắt vô tình dừng ở giọt máu khô trên trang giấy Phần Lan ố vàng.

Thập Tam nhà hắn không phải là người ham thích công việc, động lực duy nhất khiến cô chịu khó cày cuốc chính là tiền. Nếu như mười mấy tiếng trước, cô nói với hắn cô gặp rắc rối, hắn có thể không tin. Bất quá, một cái giọt máu kia vô cùng rõ ràng chứng minh, sức khỏe cô đang đi xuống, căn nguyên đương nhiên hắn nắm trong lòng bàn tay. Một người yêu tiền như sinh mạng nào có ngu ngốc bỏ qua sức khỏe bản thân để chính mình đau ốm tật bệnh, sớm muộn đốt tiền vào thuốc thang?

Nghĩ đến đây, Đại Ca bắn ra một tia khinh bỉ, không phải hắn tìm thấy cô sớm một chút thì lúc này cô đã lăn lộn thành cái bộ dạng gì kinh khủng hơn rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.