Nhân Duyên Mơ Mộng

Chương 6: Nhớ anh không?



"Có nhớ anh không? "

"Cớ gì phải nhớ anh.  "

"Ừ, cũng đúng. Bên ngoài nhiều đàn ông như vậy, chỉ cần bàn tay nhỏ bé  Doãn Chuyên tiểu thư quơ một cái là được một bó to. Trái lại còn một mình anh tương tư. "

"Tương tư em gái anh chứ tương tư.  "

"Nói đúng, chúng ta không phải tình cảm anh em sao!”

"Anh có thể đừng giở trò lưu manh không?  "

"Không giở trò thì em có yêu anh không?  "

"Anh tiếp tục, em đi đây. "

"Em cũng đi rồi anh làm sao tiếp tục? Nói thật, vẫn rất nhớ em, nếu không thì cũng sẽ không cố ý đi tìm em."

"Ồ! Chỉ anh giỏi. Em cũng không thể tìm anh, ngay cả tên anh cũng không biết. " Hề Vũ Lai đem cô ôm trong ngực thì thầm, cái bầu không khí này làm cho cô chỉ muốn làm nũng, Doãn Chuyên cảm thấy mình càng lúc càng muốn trẻ lại, tuổi càng lớn càng yếu ớt á!

"Lỗi của anh, trịnh trọng giới thiệu. Hề Vũ Lai, A Vũ, A Lai tùy em gọi. "

"Hề? Họ rất hiếm thấy. Ngọc Lai là hai chữ nào vậy? "

Hề Vũ lai viết viết một nét trên tay cô.

"Hề Vũ Lai, tên đặc biệt. "

"Mẹ của anh đặt cho anh. Tên của em chữ Chuyên kia cũng không  kém đi! Nơi tập trung bãi cát sỏi nổi. Còn khó nghe hơn. "

"Không thích anh còn đi tìm? Chú em nói tên này người khác khó quên.

"Đúng vậy tất cả đều đúng. Chúng ta đi ngủ đi? " Hề Vũ Lai vuốt ve khu vực vành tai mẫn cảm của cô, không khó phát hiện cô động tình.

Doãn Chuyên hoàn toàn ngã xuống mặt đất, cô không nghĩ tới lúc nữa trở về hai chân sẽ không còn sức lực!

"Khốn nạn, anh bảo em làm sao trở về. "

" Đã xin nghỉ cho em. " giọng nói từ phòng tắm truyền ra.

"Vậy cũng không dám về nhà nha, chuyện lần trước mẹ của em còn nhớ....!  "

"Gọi điện thoại nói đêm nay em ở nhà đồng nghiệp."

"Anh có thể đưa ra biện pháp cùi bắp hơn. "

"Làm sao, đau lưng??  "

"Chân đau. " nâng lên hướng về phía người đàn ông của cô ỏn ẻn nói.

" Em thật đúng là không chịu được giày vò. Muốn tắm rửa? " Hề Vũ Lai ôm cô gái đi phòng tắm.

"Ngực em thật sự thật nhỏ nhỉ, làm sao lớn lên? " người đàn ông vừa thay cô tắm gội vừa lẩm bẩm.

Vì cọng lông nói việc này? Anh cho rằng em muốn như vậy hả. Cha em còn ở trên mạng mua bộ đồ dùng lớn ngực bỏ vào phòng em, ngực nhỏ chút như thế thì chướng mắt người khác sao? "

Hề Vũ lai cười khanh khách một tiếng: "Không, thật đáng yêu đấy, chỉ tò mò mới hỏi vậy. Vậy em dùng không? "

"Dùng chứ, vì hơn sáu trăm....!  "

"Xem ra ba của em bị gạt!  "

"...  "

"Lần này anh muốn ở đây vài ngày.  "

"Ồ. Chuyện này không liên quan đến em.  "

"Không vui? "

"Có chuyện gì đáng vui vẻ sao?  "

Bắt đầu thật nghiêm túc nhìn cô gái, Hề Vũ Lai có chút sợ hãi, xem ra sau này cũng không thể tìm cô rồi, anh còn chưa muốn bên ngoài bị trói buộc. 

"Vậy được, sau này tìm bạn trai đi!  "

"Việc này không cần anh phải nói, tất nhiên là muốn tìm người tốt hơn so với anh.  "

"Lời này cũng nói được, anh rất kém cỏi sao? " Hề Vũ Lai có chút khó chịu.

"Không có nha, anh - mạnh - khỏe, tốt đến mức em cũng sắp thích anh rồi. Nghĩ đến, em nói như vậy, tốt cho anh.  "

"Đúng, anh thì không một ai muốn đấy. "

"Việc đó sao có thể chứ, chắc là mỉa mai em! Nhiều người thích anh vậy, đàn bà muốn bò lên trên giường anh cũng không ít đi, chỉ cần tính đến đàn bà đã lên giường cũng là vô số rồi ấy! " Doãn Chuyên cũng không phát hiện giọng điệu của cô lộ vẻ kỳ quái, chỉ là nhanh chóng mặc xong quần áo

Muốn nhanh một chút rời đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Các bạn học, cái từ Chuyên kia mọi người sửa một chút, đọc zhui ba tiếng. Lúc trước tôi nghĩ sai rồi. Trịnh trọng nói xin lỗi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.