Nhân Duyên Mơ Mộng

Chương 7: Bánh bao, mang thai?



" Phải đi bây giờ? Không phải nói không dám trở về sao? "

"Giống như như anh nói vậy, tới nhà đồng nghiệp. Nếu không thì, đến lúc đó lời nói dối bị lộ ra quá phiền toái.  "

"Đi ăn cơm trưa đi!  "

"Không được, đi ra ngoài tùy ý ăn một chút. Em đi trước!  "

"Ừ. "

"Chuyện đó. " Doãn Chuyên quay đầu lại nhìn qua Hề Vũ Lai tới cửa tiễn cô

"Anh sau này đừng tới tìm em! "

Hề Vũ Lai sửng sốt thả tay đang giữ trên cửa sau đó cười cười, 

"Được! "

Không biết vì điều gì trái tim cô bị bộ dáng tươi cười cùng câu trả lời của Hề Vũ Lai làm cho đau đớn dữ dội, nhưng mà bụng còn đau hơn. Lúc trước khi ngất xỉu cô cảm thấy giống như dì cả cũng tới tham gia náo nhiệt, rồi lại không biết nữa!

"Không cần quá lo lắng là xuất huyết bên trong tử cung đã kịp thời giữ thai rồi! " hộ sĩ thấy người đàn ông không ngừng ấn bóp cái trán có chút không đành lòng liền lên tiếng an ủi.

" Không phải dấu hiệu sanh non sao! Cô còn bảo tôi không lo lắng?  "

"Kêu gào cái gì mà kêu gào, tự anh làm quá mạnh khiến cho động thai còn tức giận gào lên với chúng ta cái rắm ấy! TMD không biết ba tháng đầu không được sinh hoạt vợ chồng sao? Chuyện này đổi lại là tôi còn không ngồi xổm trong góc tường vài ngày ấy, tên trẻ con còn không biết xấu hổ thôi ồn ào đi! " 

Vương trưởng phòng vừa ra tới thì nhìn thấy người đàn ông đang hung dữ hộ sĩ nhỏ ở nhà hắn, hơn nữa người đàn ông này đúng là đầu sỏ gây tội thiếu chút nữa làm cho người con gái sinh non, anh ta lửa giận vụt một cái liền đứng lên!

"Làm gì vậy hả, anh kia-đây- chính-là-phòng-làm-việc. Anh kia, anh vào xem chứ  .  "

Lúc Hề Vũ Lai đẩy cửa tiến vào, Doãn Chuyên đang ngẩn người nhìn về phía cửa sổ.

"Tỉnh rồi?  "

Cô chỉ đáp lại một tiếng vâng không có quay đầu lại.

"Bụng còn đau không?  "

"Tốt rồi!  "

"Thời gian đầu có chút không thoải mái, qua một thời gian ngắn là tốt rồi! "

"Ta quyết định bỏ."

"Vì sao?? "

"Anh cảm thấy em có thể nuôi dưỡng nó? Anh quá coi trọng em! Em không có cái bản lĩnh này, cũng không dám để cho người trong nhà biết. "

"Không để cho em nuôi. "

"Dù cho anh muốn, em cũng không dám sinh hiểu không? Cha em biết rồi sẽ đánh chết em. "

"Kết hôn đi, vậy không phải là xong rồi! "

Doãn Chuyên nhìn anh giống như động vật kỳ lạ quý hiếm  

"Kết hôn? Cùng một người một khắc đồng hồ trước còn muốn sẽ không liên lạc lại nữa? Anh cảm thấy, có đáng tin?  "

"...  "

"Anh còn không nghĩ tới phải ổn định lại sao? Nếu như cứ như vậy kết hôn, sau này một mình em ở nhà nhớ đến anh, mà anh rất có khả năng đang buông thả ôm vị mỹ nữ, hai người nhiệt huyết. Anh không cảm thấy em như vậy quá đáng thương à.  "

"...  "

" Vẫn là nói, anh cảm thấy em nên mẹ con nương tựa nhau, ở nhà có con cái là thỏa mãn, xong rồi anh cũng không quá quan tâm mọi chuyện. TMD em lại đau khổ không thiếu!  "

"Anh đã cho em ấn tượng nhân phẩm kém như vậy?"

" Nếu không thì sao  "

"Anh nếu đối với em không có chút cảm giác nào thì cũng không sợ bị em trói buộc bên ngoài rồi. Nếu không phải quan tâm em, trông coi em sinh chính là một người khác còn có một đám có bản lĩnh chưa chắc sẽ khiến anh vừa lòng. Anh thừa nhận mình không phải là người chồng nào đó nhưng đáp ứng chuyện này nhất định ổn thỏa chút!  "

"Đây coi như là đang anh hứa hẹn đối với hôn nhân?  "

"Cái loại hứa hẹn này có ích cái rắm, hai người có thể kiên trì đi đến cuối cùng đó mới là chân tình.  "

"...  "

"Anh không ép buộc, em suy nghĩ một chút.  "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.