Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 11: 11: Môn Đăng Hộ Đối




Tôi lấy điện thoại ra, nhấn số của anh, sau một hai hồi chuông, bên kia đầu giây là tiếng anh: "Cẩm Nhi."
Tôi hơi ngập ngừng khẽ gọi: “Đông Đông”.
Mất một lúc lâu tôi mới có thể mở lời: "Em phải về nơi thuộc về mình, đừng tìm em, em muốn trở lại cuộc sống một mình.

Mong anh thay em chăm sóc con gái của chúng ta thật tốt.

Em chính thức phá vỡ mối quan hệ này, em không muốn bản thân ảnh hưởng tới anh."
Đông Đông không khỏi kinh ngạc: "Em đang nói linh tinh cái gì vậy? Anh là thủ tướng tương lai, em sẽ là phu nhân của anh, ảnh hưởng gì chứ.."
Bỗng chốc hai hốc mắt tôi đỏ hoe: "Phu nhân của thủ tướng thì được gì? Sống không chút vui vẻ, còn không bằng là một con người nghèo hèn tầm thường sống bình yên qua ngày.

Đừng nói với con bé mẹ của nó chỉ là một người nghèo thấp kém."
Giọng nói của Đông Đông dường như có chút đè nén: “Có...!có phải anh đã làm gì khiến em không vui không.?"

"Không, anh tốt, anh rất tốt, em biết chứ, nhưng em thì ngược lại, em không tốt..."
Anh ấy vội vã ngắt lời tôi: “Cẩm Nhi, đợi anh, anh sẽ đến bên em ngay bây giờ.."
"Không cần đâu.."
Đông Đông bên kia đầu giây đang gào lên điên cuồng: “Em không muốn nói lý do cho anh biết sao? Không muốn giải thích cho anh nghe những câu nói khó hiểu đó sao?"
Đôi mắt tôi đẫm lệ mông lung nhìn về xa xăm, mọi thứ như đứng lại: "Không phải em không còn gì để nói nữa.

Mà vì em nghĩ, mất nhau rồi càng nói chỉ càng thêm dây dưa, đau lòng.

Không phải em không thấy đau, mà em biết nỗi đau này do em tự tạo ra.

Không phải em không còn thương, nhưng chỉ thương thôi đôi lúc không đủ làm nhau hạnh phúc.

Bây giờ, em chỉ muốn quay về cuộc sống một mình như ngày đó, đi đi về về một mình, cô đơn nhưng có lẽ bình yên."
Không để Đông Đông nói thêm lời nào, tôi cúp máy ngang, quay lưng bỏ đi, tiện tay tháo luôn sim điện thoại bỏ vào thùng rác gần đó.
...
Một ngày..

hai ngày...!năm ngày...!vừa sinh chưa đầy tháng đã bỏ ăn bỏ uống quên ngủ, đi bộ liên tục nhiều ngày đầu óc tôi choáng váng quay cuồng, bước chân lảo đảo không may trượt chân té đập đầu xuống vệ đường.
Tình cờ lão già không chịu trưởng thành Giang Hoàng cũng vừa có chuyến công tác đi ngang qua con đường này, thấy bên đường có người đang nằm gục ở đó, tâm đức của một bác sĩ buộc ông ta phải tắp xe vào xem xét tình hình thế nào.
Lão đưa tôi đến bệnh viện, ra sức cứu sống tôi, sau đó lại ngồi chờ cả đêm mong tôi tỉnh dậy liền than thở: “Cả gia đình của con đã phát sốt lên vì tìm con, ta cũng lo lắng tới mức cả năm nay chưa được một giấc ngủ ngon, nhìn cái bộ dạng lúc ta gặp con...!rốt cuộc con đã xảy ra chuyện gì?"
Cú ngã đó làm đầu tôi bị thương nặng.


Lần đó khi tôi xuất viện trở về trường được ba ngày, lẻn ra ngoài đi chơi tối, đi vào đường hẻm cũ liền bị trùm đầu từ phía sau, có vẻ như có rất nhiều người liên tục dùng gậy gỗ đánh lên người tôi, khi tỉnh giấc cơ thể lại đang nửa trên bờ nửa dưới nước, không nhớ gì càng chẳng biết mình là ai.

Có thể do cú đánh cuối cùng vào đầu quá mạnh đã lấy mất ký ức của tôi, biến tôi thành một đứa nghèo khổ, vất vả.

Không ngờ rằng lần này lại khôi phục được mọi chuyện đã từng bỏ lỡ.
Những chuyện xa xưa liên tiếp dội về, tôi thầm nhắc mình: “Bạch Dương, mày sinh ra đã ngậm kim cương, không cần vất vả cũng đã là người thừa kế.

Đâu phải ai cũng dám cả gan làm tổn thương mày, cho nên cái mối tình vừa mới bị phá vỡ kia không quan trọng."
Ảo ảnh trong nháy mắt tôi ầm ầm sụp đổ.

Ngực lại bị một nhát dao khoét vào, máu thịt lẫn lộn… Tôi xiết chặt hai bàn tay, cổ họng đắng chát như mật vỡ: “Có cách nào khiến con quên hết những chuyện nên quên không?”.
Giang Hoàng nhíu mày: “Té đập đầu có vấn đề rồi à.?"
Thần thái trên mặt tôi nhất thời lúc ẩn lúc hiện, đầu mày chợt nhíu chặt, mắt híp lại thành một đường hẹp dài.
Kể từ hôm nay sẽ không có một Cẩm Nhi nghèo hèn nữa.


Đó chẳng qua chỉ là những ngày tháng rong chơi của tiểu thư Bạch Thị mà thôi, chơi đủ rồi trở về đúng vị nào.
(Năm năm sau)
Đối tác của bố tôi có con gái mới sinh con cháu nối dõi, thiếp mới được gửi tận tay chủ tịch Bạch.
Khắp mặt báo cũng đưa tin tức liên hồi, quan trọng nhất vẫn là tin tức về con gái của chủ tịch Bạch Thị, nữ chủ tịch tương lai - Bạch Dương.
Nghe nói năm năm trước, Bạch Dương được thủ tướng đích thân chọn làm cháu dâu tương lai, một mối nhân duyên hết sức môn đăng hộ đối.
Giới thượng lưu vốn cho rằng chẳng bao lâu sẽ được uống rượu mừng của đôi trai tài gái sắc của hai gia tộc siêu giàu này.

Nhưng suốt năm năm nay, chưa bao giờ nghe thấy tin tức hai người sẽ tổ chức hôn lễ.
Chỉ nghe nói Đông Đông đã có một đứa con gái.

Mà Bạch Dương luôn sống ẩn, chưa ai được nhìn thấy mặt cô ấy dù nửa lần, huống chi là xuất hiện trên mặt báo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.