Nhân Duyên Người Thừa Kế

Chương 52: 52: Lời Nói Khiêu Khích




Lời của anh ta nói ra câu nào cũng ngọt hơn mật, một câu chân thành, mười câu chân thành, vậy sao anh ta chưa từng nói với tôi rõ ràng về những chuyện của anh ta với Cẩm Mộng, tại sao cứ để tôi đêm ngày bứt rứt khó chịu như thế chứ.
Đông Đông rất biết cách lấy lòng tôi, còn tôi lại chẳng hề để tâm anh ta, chỉ muốn ở bên anh ta vì chữ hiếu bố mẹ sắp đặt, phần nữa là muốn trả thù, cho anh ta biết cảm giác bị phản bội, bị chính người mình yêu thương lừa dối là thế nào.

Nhưng..

lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ở cạnh nhau lâu ngày anh ta cứ mang lại cảm giác của lúc xưa đối với tôi, khiến bản thân tôi quên luôn mục đích chính của mình...
Đôi mắt Đông Đông nhìn tôi, ánh mắt mông lung vời vợi, không nói gì mà chỉ nhìn thẳng, đến mức tôi cảm thấy bị ngột ngạt.

Tôi nuốt nước bọt, nói: "Hôn nhân sắp tới của chúng ta cũng chỉ là hôn nhân chính trị, không bắt nguồn từ hai trái tim, ở bên nhau cũng chỉ là hình thức che mắt những con người soi mói ngoài kia, anh không cần phải thể hiện như thể chúng ta yêu nhau sâu đậm khi chỉ có hai ta như vậy, tôi không quen.
Năm đó chịu vết thương lòng do Đông Đông gây nên, vết thương vẫn chưa lành, sẹo vẫn còn đó, luôn khiến tôi cảm thấy tình yêu anh ta dành cho tôi là một điều tồi tệ.

Nếu như hồi đó tôi chỉ xem anh ta như một món đồ chơi, chơi chán rồi bỏ thì giờ không đến mức cạn niềm tin vào tình yêu thế này.
Những gì xảy ra nó đã xảy ra hết rồi, có nói giá như cũng chỉ là giá như cũng chẳng thể thay đổi được gì, đã từng mong muốn sống một cuộc sống bình yên đến hết đời.

Trớ trêu thay ông trời lại sắp đặt cho chúng tôi lần nữa trở thành một cặp, nhưng sự trở lại lần này của tôi coi bộ không còn là một lòng một dạ yêu ai đó nữa rồi, thù đã chiếm trọn.
Thinh lặng vài phút, tôi lại cất lời nhắc nhở Đông Đông: "Anh cứ thoải mái cặp kè yêu đương với những người con gái vừa mắt với anh đi.

Còn trẻ khoẻ cái gì hứng thú thì cứ hết mình, đợi đến khi tuổi tăng thêm nhiều chút thì lại thấy hối tiếc.

Tôi không có hứng thú với chuyện tình yêu trai gái nên không quan tâm hay ý kiến gì đâu, miễn là gọn gàng một chút đừng để ảnh hưởng tới tôi hay gia đình tôi là được.


Tôi chỉ có bố mẹ là người thân ruột thịt, tôi không muốn họ lo lắng suy nghĩ tôi đi lấy chồng không được hạnh phúc, tôi sao cũng được, nhưng bố mẹ tôi thì không được phép suy nghĩ nhiều chuyện không vui, họ lớn tuổi rồi.
Nói xong tôi thấy trong mình cảm xúc lẫn lộn vô cùng, vừa có cảm giác hả hê, vừa có cảm giác chột dạ.

Chẳng hiểu mình nói mấy điều đó có khiến người nghe khó chịu không, nhưng chính mình nói ra lại thấy cắn rứt biết bao.
Có lẽ tôi là đứa con gái trả thù hẹn hạ nhất trên đời này, thôi kệ, anh ta xứng đáng bị như thế, nhói chút cũng được miễn là thấy được nét mặt hụt hẫng của anh ta.
Đông Đông lộ rõ nét mặt khồn vui như tôi muốn, bờ môi nhợt nhạt, trừng mắt nhìn tôi, nói: "Em thật lòng muốn anh như vậy ư? Hay thâm tâm em nghĩ anh là loại người như thế.?"
Vẻ mặt ta hết sức điềm tĩnh: “Không, tôi chẳng nghĩ gì về anh cả, đầu tôi nghĩ gì tôi nói đó, còn anh có thế hay không thì còn tuỳ.
Tôi cứ tưởng nghe tôi nói mấy câu thoải mái như thế thì anh ta sẽ để lộ bộ mặt đắc ý, sắp tới sẽ thoải mái qua lại với các em gái, có khi trong số đó lại có Cẩm Mộng không trừng, nhưng ai ngờ Đông Đông mím môi càng chặt hơn, ánh mắt dần dần lạnh nhạt.
Trải qua cảm xúc đau lòng của quá khứ, tính cách con người tôi trở nên đề phòng hơn hẳn, không dễ tin người như lúc trước, dù nửa muốn nửa không lạnh nhạt với Đồng Đông nhưng cái miệng vẫn đi trước một bước, nói:
"Dù thời gian có trôi qua bao xa tôi cẫn muốn nhắc lại với anh câu này, chúng ta chỉ là mối quan hệ liên hôn, không có dây dưa tình cảm.


Thực chất người đàn ông có vợ rồi mà còn léng phéng bên ngoài là tôi đang dạy hư anh, nhưng đến một ngày nào anh bỗng gặp được chân ái của mình tại một buổi tiệc đêm, khán phòng, hay đại loại là đi trên đường, ắt hẳn anh sẽ muốn đường đuường chính chính đưa cô ấy về bên mình, công khai với thế giới người mình yêu nhưng lại không thể vì bị mối liên hôn của hai tập đoàn kiềm lại.

Haizzzz tốt nhất anh nên suy nghĩ thật kỹ và ra quyết định càng sớm càng tốt, đừng để sau này hối hận không kịp.
Đông Đông im lặng một lúc, rồi chậm rãi nói: “Em,,, em cố tình nói mấy lời đó để khiêu khích anh nói ra trước lời đề nghị từ bỏ mối liên hôn này, chứ thực tâm em không muốn lấy anh đúng không?
Tim tôi giật thót một cái, hình như anh ta có phép thuật, có thể nghe rõ tiếng lòng của tôi thì phải, tuy rằng tận sâu tim tôi bảy phần hận anh ta, nhưng vì muốn ở bên An Nhi, lại còn thấy được cách anh ta chăm sóc con bé rất cẩn thận lúc vắng mặt tôi mà còn lại ba phần đã rung động trở lại với anh ta, coi bộ lời tôi vừa nói có phần hơi quá đáng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.