Nhân Duyên Tiền Kiếp

Chương 14: Không đầu óc là một loại tai họa



Đồ Tư Lâm bước tới cửa phòng chưa kịp vào thì " Rầm" bị một đập cước văng ra xa hung hăng va chạm vào vách tường gần đó, phun ra 1 ngụm máu rồi hôn mê.

Cửa sương phòng lúc này đã mở , Hoàng Cẩn chậm rãi đi ra, một thân tử đế cẩm bào thêu ngân ảnh mây án, bên hông thắt lưng bạch ngọc, trên đầu Hoàng Cẩn dùng một dây cột tóc màu tím buộc lên nửa tóc, những sợ còn lại tùy ý xõa tung, theo gió bay bay, càng hiển lộ phong tư trác việt phong thái phi phàm, gương mặt mỹ mạo càng thêm tuấn mỹ. Hoàng Cẩn phe phẩy chiếc quạt bạch ngọc trên tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đồ Tư Lâm đang nằm trên đất. Sau lưng còn có 5 hộ vệ khuôn mặt lạnh lùng.Đoàn người khí thế đè ép, xung quanh một mãnh yên tĩnh, không ai dám thở mạnh.

Tuyết Nhi ngẩn ngơ nhìn Hoàng Cẩn, vị công tử này phong tư tuấn lãng hơn nữa khí chất bất phàm chắc chắn là thân phận vô cùng tôn quý,nghĩ đến đây hai má Tuyết Nhi ửng hồng, ánh mắt lóe lên,thẹn thùng ,dùng giọng mềm mại như nước tiến lên nhận lỗi:

-" Công tử...Tiểu nữ xin thay lệnh đệ thỉnh tội với công tử, mong công tử tha thứ cho sự lỗ mãng của lệnh đệ!!".Dáng vẻ hiền lành nhu nhược kia thì cho dù thánh nhân cũng phải động lòng trắc ẩn.

Hoàng Cẩn không chút rung động,ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tuyết Nhi khẽ rít ra 1 chữ: " Cút".Sau đó không chút để ý xoay người trở lại phòng. Năm hộ vệ theo sau cũng "hừ" lạnh đi theo Hoàng Cẩn. Nhan sắc như vậy cũng dám quyến rũ hoàng tử của chúng ta muốn chết!

Khuôn mặt Tuyết Nhi cứng đờ, khóe mắt lập tức ửng đỏ nhìn vô cùng tội nghiệp, những khách nhân xung quanh cảm thấy đồng tình nhưng không ai dám đứng ra giúp nàng vì e ngại khí thế của Hoàng Cẩn.Tuyết Nhi trong lòng không cam tâm, từ lúc sinh ra tới giờ ả chưa bao giờ chịu tủi nhục như vậy nhưng nhìn vào đôi mắt thẫm tối của đối phương, Tuyết Nhi chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt, cũng không dám nói gì.Tuyết Nhi đi đến bên cạnh Đồ Tư Lâm, ra hiệu cho hai nô tì dìu hắn rồi ra khỏi tửu lâu.

Ngân Bình qua khe cửa liếc nhìn biểu cảm của Tuyết Nhi: Ối giời, mặt xanh cả rồi kìa, phấn trang đểm trên mặt dày như vậy mà cũng không " lấn át" được...Chậc...Quả nhiên, có nhan sắc mà không đầu óc là 1 tai họa! Ngân Bình trong lòng sảng khoái, trên mặt tươi cười vui vẻ cùng Lăng Hạo ung dung ra khỏi phòng.

--- ------ ------

Lúc này, An Quốc nhận được tin Ngân Bình xuất cung, vội hí hửng chạy đến Bạch Ngân lâu định tạo một màn " tình cờ gặp gỡ" với nàng. Nhưng vừa đến, An Quốc thấy được hình bóng "rất quen thuộc" khiến huyết dịch hắn chảy ngược vào ngực vô cùng khó chịu. Đồ Tuyết Nhi vừa ra khỏi cửa tửu lâu liền nhìn thấy An Quốc, kinh hỉ chạy đến bên cạnh hắn. Tuyết Nhi biểu cảm uất ức, khuôn mặt hoa lê đái vũ, nhìn hắn thân thiết hỏi:

-" An Quốc ca...Vết thương của huynh đã lành chưa? Mấy bữa trước muội có đến thăm huynh nhưng tổng quản không cho muội vào để tránh quấy rầy huynh nghỉ ngơi!" Lời nói rõ ràng là quan tâm nhưng bên trong lại nghe ra tức giận, chất vấn.

Nếu là ngày xưa, An Quốc thấy nàng như vậy sẽ kêu một tiếng "Tuyết Nhi" rồi nhẹ giọng dỗ dành, giải thích...

Nhưng hiện tại...Trong bụng hắn một trận khó chịu, muốn đem cơm canh đêm hôm trước tất cả điều nhổ ra.Mặt An Quốc trắng bệch, cuối đầu, tay nắm chặt, cố gắng cho mình lấy lại bình tĩnh khẽ nói:

-" Ta không sao, cảm ơn đã lo lắng!"

Trên mặt Tuyết Nhi lập tức lộ biểu tình kinh ngạc, từ lúc thắng trận trở về An Quốc cũng không qua phủ thăm ả lần nào, làm ả trong lòng hơi tức giận, nhưng giờ An Quốc đã là đại tướng quân vinh sủng nên ả cũng nhẫn nại hơn, mấy hôm nay, ả đã cố tình qua phủ tướng quân viếng thăm vậy mà hắn dám không ra nghênh đoán ả còn từ chối gặp, giờ lại lộ biểu tình lạnh nhạt. Trong lòng càng tức giận, nghi hoặc trên mặt Tuyết Nhi càng dịu dàng:

-" An Quốc ca huynh sao vậy?"

Âm thanh uyển chuyển một lần nữa vang lên bên tai An Quốc, hắn liếc mắt một cái, quả nhiên Tuyết Nhi đang tha thiết chăm chú nhìn hắn trong mắt còn toát lên vẻ quan tâm.

An Quốc hít sâu, hít sâu, điều chỉnh khí tức, khuôn mặt lại thêm 1 tầng lạnh lẽo, đôi mắt sâu không đáy xoáy thẳng vào Tuyết Nhi, chậm rãi trả lời:

-" Ta với ngươi không thân quen như vậy sau này làm phiền gọi ta là An công tử hoặc tướng quân!"

Nói xong cũng không đợi Tuyết Nhi phản ứng, An Quốc phất tay áo xoay người dời đi, nên hắn đã bỏ lỡ đôi mắt oán hận của Tuyết Nhi đang nhìn chòng chọc mình.

An Quốc trở lại tướng phủ, ngồi trong thư phòng nhớ lại chuyện lúc trước

Kiếp trước," An Quốc ca, trong lòng muội chỉ có huynh thôi!"

" An Quốc ca nhìn thấy huynh lấy công chúa muội rất đau lòng nhưng muội biết huynh hy sinh vì muội...muội bằng lòng đợi huynh!"

"An Quốc ca, huynh đừng trách công chúa, công chúa không cố ý đâu..Chắc nàng quá yêu huynh nên mới làm như vậy!"

" Bởi vì ta chưa từng yêu ngươi một khắc ngươi dám từ bỏ ta lấy công chúa Ngân Bình, ngươi nên biết mình xứng đáng có ngày hôm nay...hahaha"

Trong đầu An Quốc không ngừng hồi tưởng lại chuyện kiếp trước, hắn ngu ngốc tin lời Tuyết Nhi hàm oan cho nương tử mình, cuối cùng cũng chết trên tay ả. Trên trán An Quốc nổi gân xanh, trong mắt lóe lên một tia băng lãnh, kiếp trước là hắn ngu xuẩn kiếp này An Quốc ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị bị phản bội, Đồ Tuyết Nhi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.