Nhân Duyên Tiền Kiếp

Chương 17: Bách hoa yến (phần 3)



Mọi người nghe âm thanh liền hướng ra cửa vào nhìn.

Tuyết Nhi đã thay một thân hồng nhạt thêu phong lan quần lụa mỏng, đai lưng bên hông thêu văn thật dài rũ xuống, theo nàng chuyển động còn phiêu nhiên đông đưa, hai má hồng hào tươi đẹp sức sống bắn ra bốn phía, còn đâu vẻ mặt trắng bệch vừa rơi xuống nước lúc nãy.

Chúng quý nữ, tiểu thư thấy nàng liền bĩu môi,khe khẽ nghị luận:

" Nữ nhân này thật không biết xấu hổ lại còn xuất hiện nữa!"

" Đúng đó, không biết lại còn bày trò gì đây!"

Tuyết Nhi bình thản, dịu dàng hành lễ, sau đó không phụ mong đợi của mọi người hướng về phía Ngân Bình đang ngồi, điềm đạm đáng yêu nói:

" Thần nữ ngưỡng mộ tài đánh đàn của công chúa đã lâu, không biết có được vinh hạnh cùng công chúa hòa tấu một khúc hay chăng?"

Nghe Tuyết Nhi nói, mọi người xung quanh không khỏi sửng sốt, hai người cùng hợp tấu sẽ ảnh hưởng đến nhau rất lớn nếu cầm nghệ của công chúa siêu phàm thì Tuyết Nhi cũng chỉ có thể làm nền nhưng nếu ngược lại đường đường là công chúa cao quý chẳng phải uy nghiêm sẽ không còn sao? Đồ Tuyết Nhi vậy mà cũng dám nói!

Ánh mắt Tống Hiên, Tống Minh trầm xuống,chẳng qua chỉ là một thứ dân mà cũng dám khiêu khích công chúa hoàng gia, lòng dạ có phải quá sâu rồi không? Nhưng Bách Hoa Yến tổ chức nhằm để chúng quý nữ, tiểu thư sao tài bọn hắn cũng không tiện nói gì!

Hai hàng lông mày Lăng Hạo nhíu chặt, mặt lộ vẻ không hờn giận, nữ nhân này dám đụng tới Bình Nhi, thật sự là chán sống rồi! Bất quá, khi hắn thấy trong mắt Ngân Bình một tia giảo hoạt, áp chế lửa giận tràn ngập.Vẻ mặt này chỉ có khi nàng muốn chỉnh người mới xuất hiện, cho nên hắn an tâm chờ biểu diễn.

An Quốc mặt lạnh lẽo nhìn Tuyết Nhi, hắn biết rõ Tuyết Nhi tâm đắc nhất là cầm nghệ, từ lúc 6 tuổi Tuyết Nhi đã có thể đàn thành thục bản nhạc mà người khác chỉ có thể tập 10 năm mới luyện thành.Chắc chắn là ả muốn bêu xấu Ngân Bình mà! Thật đáng chết! An Quốc dùng sức siết chặt ly rượu trong tay, rũ đôi mắt đằng đằng sát khí xuống, khi buông tay ra thì ly rượu bằng Bạch Ngọc cũng vỡ thành bột phấn.

"Ngươi còn chưa có được vinh hạnh kia" Ngân Bình không để ý đến không khí quỷ dị xung quanh, không khách khí trả lời.

Bên dưới vang lên vài tiếng cười khẽ, trào phúng làm mặt Tuyết Nhi thoáng chốc đỏ bừng vừa tức vừa giận nhưng vẫn cố ép mình mỉn cười nhìn Ngân Bình nói tiếp:

"Thần nữ xin công chúa nhận lời.... Chẳng lẽ công chúa cao quý lại sợ thua thần nữ sao?"

Nghe nàng nói vậy, Ngân Bình trên mặt cũng không có chút hờn giận, môi đỏ lộ nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời chiều khiến mọi người thoáng ngây ngẩn, ung dung nói:

"Nếu ngươi đã có thành ý cỡ này, thì bản công chúa đành cố má tiếp nhận vậy!"

Giọng đệu như ban ân của Ngân Bình làm khóe miệng Tuyết Nhi giật giật, yếu ớt nở nụ cười đáp tạ:

"Vậy thỉnh công chúa chỉ giáo một chút!"

Sau đó trực tiếp ngồi xuống đàn cổ trước mặt đã được cung nữ chuẩn bị trước đó, tự tin chuẩn bị khảy đàn.

Hôm nay, nàng sẽ làm Ngân Bình công chúa xấu mặt, chỉ cần nàng tỏa sáng không tin Đại hoàng tử và An Quốc không xiêu lòng vì nàng. Còn Ngân Bình công chúa nàng sẽ cho nàng ta phải hối hận vì dám hãm hại nàng!Hừ!

Ngân Bình vẫy tay cho cung nữ đem đàn của nàng lên, nhìn đàn cổ trước mặt Ngân Bình cưỡi khẽ...Thật là hoài niệm! Sau đó lấy tay ra sức gảy một cái.

Tang!

Một âm thanh cực kỳ khó nghe vang truyền ra, làm Tuyết Nhi ngồi bên cạnh nhảy dựng.

Một động tác này làm mọi người trong điện sửng sốt, thanh âm này có thể so với tạp âm. Điều này nói lên một chuyện, công chúa điện hạ không biết đánh đàn! Lần này nguy rồi! Chúng quý nữ, tiểu thư không hẹn mà cùng cho Ngân Bình một ánh mắt đồng tình! Trong lòng than thở không thôi.

Thấy vậy, Tuyết Nhi trong lòng vui vẻ càng thêm tự tin, ngón tay uyển chuyển nhẹ nhàng đặt lên đàn cổ, làn điệu du dương truyền ra, tất cả mọi người trong điện rửa tai lắng nghe.

Tuyết Nhi khóe mắt đảo qua điện, biểu tình những người đó như si như say làm nàng cực kỳ mãn ý, công chúa cao quý thì sao chứ cũng thua dưới tay nàng thôi.

Nhưng quan sát đến nhóm người Đại hoàng tử, An Quốc thì trong lòng lại phẫn hận, ánh mắt của họ vẫn luôn đặt trên người Ngân Bình! Thật đáng hận!

Nhìn thấy Ngân Bình còn chưa đánh đàn, trong lòng hiện lên khinh thường, Tuyết Nhi nàng sẽ cho bọn họ thấy ai mới là nữ nhân xinh đẹp, cao quý nhất ở đây!

Giai điệu tươi đẹp theo diễn tấu của Tuyết Nhi phiêu đãng trong đại điện, mà Ngân Bình vẫn đem hai tay đặt trên dây đàn, cảm thụ nốt nhạc phát ra.

Khi Tuyết Nhi còn đang đắc ý đàn thì mười ngón tay đặt trên đàn cổ của Ngân Bình bắt đầu cử động, âm thanh phát ra gia nhập vào tiếng đàn của Tuyết Nhi.

Tay khẩy đàn của Ngân Bình càng ngày càng nhanh, tiếng đàn ban đầu xảo dịu dung hòa rồi từ từ bá đạo khống chế cả tiếng đàn của Tuyết Nhi.

Thời gian trôi qua, trên trán Tuyết Nhi chảy ra tầng tầng mồ hôi lạnh, vì trình độ Ngân Bình ở trên đàn cổ tuyệt đối cao hơn nàng nhiều, tiếng đàn của nàng bị Ngân Bình khống chế không tài nào bức ra được. Tuyết Nhi vì thế mà khảy đàn càng ngày càng nóng này, âm điệu cũng không theo sự kiểm soát của nàng nữa.

Ầm!

Dây đàn trước mặt Tuyết Nhi đột nhiên đứt bắt buộc phải ngừng lại,Tuyết Nhi không cam lòng muốn tiếp tục nhưng mười đầu ngón tay đã sớm chảy máu, cổ tay cũng vô lực run rảy, lệ theo khóe mắt lập tức chảy xuống.

Thất bại nhìn thoáng qua Ngân Bình, trong lòng nàng như thế nào cũng không tin tưởng trình độ cầm nghệ của công chúa lại bất phàm như vậy. Nhìn trên đại điện, ánh mắt An quốc chưa bao giờ rời Ngân Bình, cả Đại hoàng tử nữa !Không cam lòng cùng ghen tỵ xen lẫn, khiến cho vẻ mặt Tuyết Nhi thoáng vặn vẹo, nhưng lúc này không ai chú ý tới ả nữa, ai cũng đang say mê trong tiếng đàn tuyệt mỹ....

Một khúc kết thúc, trong đại điện yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang đắm chìm trong âm điệu du dương, vừa rồi họ giống như đang ở tiên cảnh, say mê hưởng thụ các tiên tử múa, hát...

Bốp!bốp!bốp!

Mãi đấn khi Ngân Bình đứng lên trở về chỗ ngồi, trong điện mới vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.