Nhân Duyên Tiền Kiếp

Chương 41: Chạm mặt



Đoàn xe Ngân Bình đi đi nghỉ nghỉ, kinh thành đã gần ngay trước mặt.

Ngân Bình cùng An Quốc, Lăng Hạo dẫn theo đám quan lại theo đoàn, vào kinh diện thánh báo cáo công việc.

Tĩnh Hoàng thấy nữ nhi về trong lòng vui mừng, không chút chần chờ, trực tiếp sai thái giám truyền chỉ: Ban thưởng nhiều đồ quý giá và thăng bổng lộc cho An Quốc, thăng Lăng Hạo làm thống lĩnh cẩm y vệ bảo vệ hoàng cung, còn đám quan chẩn tai còn lại thì thăng chức, ban thưởng theo công trạng từng người, riêng công chúa Ngân Bình ngoài được ban thưởng nhiều vật phẩm và trang sức quý giá còn đặc biệt ban thưởng kim bài có thể tự ý xuất cung, điều động đội cẩm y vệ hoàng gia đây là vinh sủng trước đây chưa từng có.

Thật ra Tĩnh Hoàng muốn nhân cơ hội lần này cho nữ nhi của ông thêm nhiều quyền lợi và quyền lực. Tống Quốc không yên bình như bề ngoài, ông không chắc mình có thể bảo vệ nữ nhi duy nhất này tránh khỏi tổn thương nhưng ông muốn cho nàng nhiều hơn một sự đảm bảo...

Tĩnh Hoàng nhìn gò má sương sương của Ngân Bình mà lòng đau không thôi, chắc trong thời gian vừa qua con bé phải vất vả lắm! Tĩnh Hoàng thương tiếc dặn dò đôi câu rồi thúc giục nàng về tẩm cung nghỉ ngơi, giữ gìn sức khỏe.

Ngân Bình ra khỏi Ngự thư phòng, nhìn bên ngoài điện ánh nắng rực rỡ, chim hót hoa thơm, thời tiết tốt hiếm thấy. Ngân Bình trong lòng hào hứng vô cùng, kéo tay A Hạo đi đến Ngự Hoa viên ngắm cảnh.

Bỏ lại, An Quốc đứng một bên nhìn theo bóng dáng hai người mà trong ngực truyền từng đợt đau xót, miệng đáng chát.Rồi sẽ có một ngày nụ cười này, vòng tay này của nàng sẽ trở về bên hắn...Sẽ rất nhanh thôi....

--- ------ ----

Ngự hoa viên bên cạnh là thủy tạ, hàng trăm loài cúc trăm nhau đua nở, màu sắc rực rỡ, mùi hương có chút gì đó hăng hắc lại trong trẻo, cách từ xa vẫn có thể ngửi được. Lần bước chân theo còn nghe thanh âm cổ cầm du dương êm dịu, xen lẫn tiếng người ngâm xướng. Xem ra có một buổi tiệc hoàng gia đang diễn ra! Từ tiếng đàn hoàn toàn có thể tưởng tượng được người đánh đàn thưởng cúc kia nhã nhặn lịch sự đến bao nhiêu.

Đi qua hòn núi giả, nhìn đôi nam nữ ngồi trong đình hóng mát xa xa. Vừa trông thấy bóng dáng người con gái kia, tâm Ngân Bình như chìm vào đáy cốc, phẫn hận, uất ức nghẹn nơi lồng ngực, bước chân Ngân Bình khựng lại giây lát.

Lăng Hạo thấy Ngân Bình bỗng nhiên phát ra lãnh khí, khẽ nhíu mày, bàn tay to lớn âm áp bao trùm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng. Ngân Bình hoàn hồn, quay qua nhìn thấy A Hạo đang lo lắng nhìn nàng, một đôi ngươi lam xinh đẹp như ánh sao trời, sâu kín đến vậy, chuyên chú đến vậy, chỉ phản chiếu ảnh ngược của riêng nàng.

Lòng Ngân Bình nóng lên! Chỉ cần có A Hạo bên cạnh thì chuyện gì nàng cũng có thể vượt qua, có thể chiến thắng! Nỗi tức hận trong lòng bị ý nghĩ này đập tan không còn một mẩu! Lên tinh thần, nàng cho A Hạo một cái mỉn cười thật tươi trấn an, rồi ngẩng đầu, tự tin bước đến bên đôi nam nữ kia..

Dáng dấp người thanh niên rất cao lớn, cẩm y bào mặc lên người càng tôn lên phong thái vương giả, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc đủ để mê hoặc phụ nữ khắp thiên hạ.Dĩ nhiên đây chính là nhị hoàng huynh mà Ngân Bình kính yêu- Tống Minh.

Đối diện hắn đặt một chiếc cổ cầm, một đôi tay trắng nõn mềm mại đang vỗ về chơi đùa trên đó.Lướt từ cánh tay ngọc ngà kia lên, mỹ nhân mặc đồ nhung lụa màu đỏ nhạt nhẹ tung bay, vừa đàn vừa hát. Đôi mắt trong veo như nước bất chợt trao cái nhìn lả lơi đưa tình với Tống Minh, đáng tiếc "hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình". Tống Minh khuôn mặt tuấn tú vẫn lạnh lùng như cũ,hoàn toàn xem không thấy ánh mắt muôn vàn tình ý kia, nhìn thấy phản ứng này của Tống Minh, Ngân Bình trong lòng vui vẻ, hoàng huynh của nàng còn chưa bị ả độc xà này bắt, vẫn còn cứu vãn được. Tuy vậy nhìn hình ảnh duy mỹ không thể tưởng tượng được trước mắt cũng đủ khiến cho đám tiểu thư, công tử ngồi xung quanh đều đáng thương trở thành vật trang trí ....Ây da, Ngân Bình nàng phải nhanh chóng cứu vớt mọi người, đập vỡ khung cảnh duy mỹ nhưng gai mắt này mới được...

Mỹ nhân kia chẳng phải là Du Tiểu Liên sao? So với Đồ Tuyết Nhi thì Du Liểu Liên này đối với Ngân Bình còn đáng hận hơn một bậc, nàng vẫn còn nhớ như in ánh mắt phẫn hận và thất vọng của nhị hoàng huynh nhìn nàng, cùng nụ cười mỉa mai đắc ý của Du Tiểu Liên kiếp trước. Kiếp này, Tống Ngân Bình nàng thề sẽ trả lại cho ả ta gấp đôi, đồng thời bảo hộ nhị hoàng huynh khỏi nọc độc chết người này.

Ngân Bình khoan khai đi đến nhưng nhìn kỹ có thể thấy bước chân nàng thoáng nhanh hơn.Thấy công chúa đến, mọi người trừ Tống Minh đều cuốn quýt hành lễ, Ngân Bình cười nhạt nhìn lướt qua Du Tiểu Liên một cái cái, rồi chậm rãi gọi mọi người đứng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.