Nhân Duyên Trời Định – Vương Gia Ngốc, Vương Phi Khờ

Chương 12



Rốt cuộc hoàng thượng cũng cho phép An An về chỗ ngồi của mình. An An nhanh chóng thi lễ cảm ta long ân, cảm thấy bản thân giống như vừa từ cõi chết trở về. Mỉm cười lễ độ với trưởng công chúa, thùy mị đối đáp vài câu, cũng nhờ khí thế của nàng mà thuận lợi không bị ai đến hỏi han quấy rầy, an ổn cho đến khi tiệc tàn.

* * *

Từ sau hôm ấy, ngày nào Quân Mạc Tà cũng bám riết lấy nàng không buông tha, hỏi những câu đại loại như:

– Nương tử, hôm ấy nàng không thấy khỏe chỗ nào? Bây giờ đã dỡ chưa? Sao không gọi đại phu kiểm tra? Hay là ta vào cung mượn mẫu hậu vài vị thái y nhé?

– Nương tử, ta nghe Phi nhi nói nàng cứu hắn, đột nhiên cảm thấy nàng thật anh dũng, nàng cứu hắn như thế nào vậy?

– Nương tử, không ngờ nàng còn biết cả bơi lội. Tướng công lại chẳng biết bơi, hôm nào chúng ta ra hồ cá rồi nàng dạy ta bơi nhé?

– Nương tử, hôm ấy Phi nhi thật may mắn mới gặp được nàng, tướng công cũng muốn cám ơn nàng, nhưng mà Tiểu Mẫn nói muốn cho thấy lòng thành thì không nên nói cám ơn suông, nương tử nàng muốn được tặng quà gì?

– Nương tử…

Quang quác quang quác…

An An xem như không nghe thấy, không ngừng quay Quân Mạc Tà xoay vòng vòng, dùng thước dây đo từ vai tới chân. Cuộc sống ở vương phủ rất an nhàn, mọi chuyện đều đã có vị quản gia tài ba tên là Vương Điền kia xử lí, An An xem như thảnh thơi không có chuyện làm. Ngứa tay ngứa chân, lại thấy mấy ngày nay Quân Mạc Tà chỉ mặc đi mặc lại vài ba bộ đơn giản, An An bèn lục lại trong đống hồi môn của mình vài ba cây vải đẹp, may cho hắn mấy bộ đồ mới.

– Nương tử, tiểu tướng công và tiểu nương tử cũng chưa có đồ mới.

Biết mình sắp có đồ mới, lại do chính tay An An may cho, Mạc Tà vô cùng cao hứng. Hắn cũng không quên hai con búp bê mà An An mang theo lúc về nhà chồng, không quên nhắc nhở nàng đừng quên chúng nó.

An An phì cười, gật đầu. Cũng nên may cho chúng một bộ đồ mới, đồ cũ đã bị Mạc Tà làm bẩn hết rồi.

– Tướng công, người thích màu nào?

Đo xong, An An lấy ra vài cây vải thượng hạng, quyết định cho ngốc tử tự lựa chọn màu sắc. Mạc Tà nhìn mấy cây vải vài cái, rất nhanh liền vươn tay chỉ chỉ.

– Cái này, cái này, và cái này.

An An nhìn lại một chút, màu sắc không khác lắm với những bộ đồ hiện tại của Mạc Tà, toàn những màu thanh mát. Gõ gõ ngón tay lên cây vải có chút đăm chiêu, tự hỏi trước khi phát ngốc, tướng công nhà nàng không biết là con người như thế nào?

– Nương tử, nàng nghĩ gì thế?

Quân Mạc Tà tiếp tục giở công phu leo trèo đeo bám, gần như dán hết toàn thân lên người An An, đầu gác lên vai nhỏ, chớp mắt nhìn nàng hỏi thăm. An An không trả lời, tặng cho Mạc Tà một cái cốc, đẩy hắn ra giao cho Hồng Tụ – nha hoàn chăm sóc cho Quân Mạc Tà trước kia, còn bản thân thì lấy phấn ra vẽ vẽ, chuẩn bị cắt vải may áo.

Vải đã cắt xong, trong lúc An An định lấy kim chỉ ra may thì nghe thấy bên ngoài đột nhiên huyên náo, ló đầu ra xem thử thì thấy ngốc tử nhà mình đang bị một con cáo gian trá dụ dỗ.

– Hoàng thúc, người muốn con giúp người tìm quà tặng cho hoàng thẩm sao?

– Ừ ừ, đúng rồi. Phi nhi, con phải giúp ta đó.

– Cũng được, nhưng mà người thấy đó, chuyện này rất tốn công suy nghĩ, trừ phi…

– Trừ phi thế nào?

– Trừ phi người cho con quyển cổ thư rách nát giấu trong thư phòng của người

Ai đó rất híp mắt âm hiểm đưa ra đề nghị. Đó là quyển cổ thư mà Quân Mạc Tà yêu thích nhất, yêu thương như tánh mạnh của bản thân. Nhưng đó là lúc An Lăng vương gia vẫn còn suy nghĩ bình thường, còn bây giờ…

Có cơ hội liền nhất định phải thừa cơ đoạt lấy.

– Quân Phương Phi!!!

Tiếng hét vang vọng xé nát bầu trời bình yên của An Lăng vương phủ, công lực thâm hậu đến nỗi lũ chim đang rúc đầu ngủ trên cây đột nhiên bừng tỉnh, quang quác hỏi nhau vì sao ông trời nổi sấm.

– Quân Phương Phi, con to gan thật, ngay cả hoàng thúc của mình cũng dám lừa gạt, có muốn ta tố cáo với hoàng hậu nương nương không hả?

An An tức giận. Dù không tức giận cũng phải giả vờ tức giận. Buổn thịnh yến hôm ấy nàng đã quá mất mặt với đứa cháu này. Bị cháu chồng mình gọi là ngu ngốc, ai mà không chột dạ. Vậy nên An An quyết định, nhất định phải lấy lại danh dự tương đương với vai vế trước mặt đứa cháu này. Quân Phương Phi xem như đã quen, nhếch miệng cười khẽ.

– Nếu như hoàng nãi nãi tin…

Ai đó hóa thành trời chồng, hỉ còn biết trợn mắt nhìn đứa nhỏ trước mặt. Quân Phương Phi cũng không kém, trợn đôi mắt to tròn lên nhìn lại. Mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, chết cũng không nhường. Rốt cuộc An An không nhịn được dụi mắt. Từ nhỏ đến lớn nàng không quen trừng người ta, cho nên bây giờ đành thua cuộc thảm hại. Vừa bực mình vừa buồn cười, An An tóm luôn Quân Mạc Tà đang đứng kế bên lôi vào trong, quyết định không thèm cho cục bột trắng tinh nhà nàng bị con cáo kia làm bẩn.

– Ý, hoàng thẩm, người mang hoàng thúc đi đâu?

– Giấu đi.

– Hoàng thúc không phải là đồ vật, người đừng xem hắn như đồ của mình.

Quân Phương Phi vừa đuổi theo vừa tức giận bất bình.

– Hắn là chồng ta, đó quyền của ta, hơn nữa hắn cũng không phản đối, đúng không tướng công?

Ai đó ngơ ngác gật đầu, không hiểu mô tê gì đang diễn ra.

– Người… rõ ràng là lấy công báo tư thù, không muốn cho hoàng thúc chơi với ta!

Rất đúng, chính là lí do đó, hoàng thẩm nàng rất đáng ghét.

– Công báo tư thù? Ta đây chính là đang bảo vệ động vật quý hiếm, không muốn cho thỏ ngọc bị biến thành hồ li.

– Hồ li? Hoàng thẩm, người dám mắng ta là hồ li?!!



Mạc Tà đáng thương bị lôi đi gần như hết một vòng vương phủ, ngươi kéo ta lôi xềnh xệch khắp nơi mà chẳng hiểu bản thân đã làm sai việc gì, may mắn tổng quản đại nhân cuối cùng cũng chịu xuất hiện, thỉnh ba vị tổ tông đi dùng cơm trưa, chiến tranh mới tạm kết thúc, hòa bình được lập lại trên khắp An Lăng vương phủ.

Chiều hôm ấy, An An đành để mặc cho Quân Phương Phi dụ dỗ tướng công nhà mình đi thả diều. Nhắm mắt làm ngơ xem như không thấy, dứt khoát dồn hết tâm trí vào bộ đồ vẫn còn đang may dở.

* * *

Chiều tà, bộ đồ của Mạc Tà vẫn còn dang dở chưa xong, An An quyết định ngừng tay, vươn vai đứng dậy hoạt động vài cái.

– Tiểu Mẫn, vương gia cùng Phương Phi đâu?

– Tiểu thư, vương gia cùng tiểu điện hạ đi chơi vẫn chưa về.

– Chưa về…

An An mấp máy môi nhìn ra ngoài cửa sổ, trời cũng đã chạng vạng chiều. Thằng nhóc Phương Phi này ngày càng ham chơi, lại còn dám rủ rê cả tướng công của nàng, về nhà nhất định phải mắng cho một trận. An An vẫn còn đang lầm bầm trong miệng thì có người của Vương Điền đến cho mời, nói là có người mới vào phủ cần vương phi xem qua một chút. An An gật đầu, vừa đánh giá Vương Điền cao hơn một chút vừa chậm rãi đi theo.

Vương Điền tuy rằng là người của hoàng hậu nhưng làm việc cho vương phủ phải nói là hết lòng hết dạ. Không siểm nịnh cũng không có bộ dáng không xem ai ra gì, làm việc đều rất quy cũ, đâu ra đầy rõ ràng. An An đã xem biểu hiện của Vương Điền một khoảng thời gian, cuối cùng cũng an tâm giao hết sự vụ trong vương phủ cho ông ta.

Mặc dù quản lí hết toàn bộ vương phủ nhưng Vương Điền vẫn như cũ, cũng không xem vương phi nàng như không khí. Vương gia ngốc nghếch thì không nói, một số việc quan trọng ông ta cũng không dám tự tiện quyết định, nhất định phải thông qua vương phi là nàng.

– Nô tài thỉnh an vương phi.

Bước chân vào một gian phòng lớn, An An thấy đầu tiên là Vương Điền đang hành lễ chào mình. Gật đầu cho phép Vương Điền đứng thẳng, nàng bắt đầu đảo mắt nhìn qua một lượt hàng người đang đứng bên dưới. Xếp hàng trước mắt nàng là mười mấy thiếu nữ trắng trẻo xinh xắn, là thị nữ được tuyển lựa lần này.

Cũng không phải An Lăng vương phủ có yêu cầu cao về mĩ mạo của thị nữ. Chẳng qua lần này chính là lựa chọn nha hoàn cho chính chủ tử của họ, cho nên yêu cầu của Vương Điền cũng hơi khắc khe hơn một chút.

Tính đi tính lại, vương phi đã vào phủ được hơn một tháng, bên người chỉ mang theo hai nha hoàn thiếp thân là Tiểu Thanh và Tiểu Mẫn cùng một vị ma ma, còn lại đều bị nàng nhất quyết trả về nhà mẹ đẻ. Vương gia lại càng đau khổ hơn, chỉ có một nha hoàn đi theo từ bé đến lớn là Hồng Tụ.

Nó tới cũng phải nói lui, từ sau sự kiện ở Bảo Niên cung, gần như toàn bộ nha hoàn hầu hạ thất hoàng tử đều bị hoàng hậu bắt đi, phần thì tra khảo, phần thì cực hình, bây giờ tất cả không chết thì cũng đã hóa điên khùng. Cũng từ đó, ngoại trừ Hồng Tụ cùng các thị vệ thiếp thân ra, bên cạnh Quân Mạc Tà không còn bất cứ nữ nhân nào khác nữa.

Không phải hoàng hậu nương nương keo kiệt, mà là chính bản thân vương gia sống chết cũng nhất quyết không nhận cung nữ mà hoàng hậu đưa tới. Hỏi ra thì được trả lời rằng: “Nương tử sẽ tự mình lựa chọn cho hài nhi”. Hoàng hậu tức cành hông. Ừ thì lựa chọn, bổn hậu liền mang người tới cho nàng chọn.

Vậy nên mới xảy ra chuyện ngày hôm nay, An An được quyền lựa chọn nha hoàn cho chính mình và tướng công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.