Đêm, hoàng cung to lớn sừng sững như một ngọn núi khổng lồ chiếm cứ mất non nửa kinh thành, thu mình say ngủ dưới ánh trăng khuyết đi một mảnh, im lìm mang đến cho người nhìn thấy một cảm giác áp bách nặng nề.
Hoàng cung to lớn đi bộ cả ngày cũng không hết một vòng, giờ đây chỉ còn bóng đêm bao trùm cùng thứ ánh sáng le lói hắt ra từ những chiếc đèn. Đèn lồng treo cao, đèn giấy trong tay người, đèn nến quạnh hiu trên những chiếc bàn gỗ. Nhiều thế nào vẫn không đọ lại được với đêm đen tràn ngập, yếu ớt đến đáng thương.
Hoàng cung to lớn, nhân khẩu cũng nhiều như nêm, mỗi người một sắc thái. Đã gần chuyển sang ngày mới, có nơi vẫn còn sáng đèn tưng bừng nhạc vũ hoan ca, có nơi ánh nến đã lịm, người trên giường kia cũng chìm vào giấc ngủ mông lung mơ màng.
Dù trời đã khuya, ngự lâm quân vẫn chấp hành đúng nhiệm vụ của mình, mở to mắt đi tuần khắp nơi, sẵn sàng bắt lấy bất cứ kẻ đột nhập nào. Tiếng bước chân đều đều, tiếng áo giáp cùng binh khí khua vào nhau loảng xoảng, xen lẫn đâu đây tiếng của những cung nữ nhận công việc đi đổ dạ hương, đang châu đầu vào nhau bàn tán về những chuyện lăn tăn vốn không hiếm lạ trong chốn cung đình.
Không ai chú ý đến một bóng đen vừa nhẹ nhàng đáp xuống bờ tường cao hơn đầu người, sau đó nhanh chóng tung mình lên, như một con mèo vươn mình phóng lên nóc một cung điện gần đấy, nhanh nhẹn chạy thẳng về phía Tây.
Một anh lính có lỗ tai đặc biệt thính nghe thấy tiếng động gì đó bèn ngẩng đầu lên chằm chằm quan sát. Chỉ thấy đối diện là bầu trời tối đen như mực, cùng ánh trăng vàng vọt thiếu mất một mảnh đang lười biếng ưỡn bụng lên trời, không khỏi tự mình đưa tay xoa xoa mắt xua đi cơn buồn ngủ, lắc đầu cảm thán.
– Chắc lại là ảo giác…
…
– Thật sự là như vậy?
Phía bên trong một cung điện to lớn xa hoa ngự ở phía Tây, nơi một căn phòng ấm áp vẫn còn le lói ánh đèn, một giọng nói nhu nhuyễn lười biếng phát ra sau tấm rèm che, chất vất bóng đen đang quỳ trước mặt.
– Bẩm nương nương, nô tài không dám nói dối nương nương, tất cả hoàn toàn là sự thật.
Bóng đen sốt ruột phát ra âm thanh cam đoan, tâm trạng lo lắng không che lấp đi thanh âm trong trẻo của một thiếu nữ trẻ tuổi.
– Tốt, bổn cung tin ngươi.
Bên trong vang lên tiếng cười khẽ, cảm giác giống như đang đùa bỡn một chú mèo con, khiến cho bóng đen kia không khỏi nắm chặt bàn tay đang run rẩy.
– Không cần phải lo lắng, người nhà của ngươi vẫn còn an toàn, chỉ cần… ngươi không có lòng phản trắc.
Tiếng nói vừa dứt, theo sau đó là tiếng cạch cạch do móng giả chạm vào mặt gỗ gây nên. Âm thanh không sai biệt lắm với nhịp đập của con người, cạch cạch đều đặn mỗi giây, từng tiếng từng tiếng như muốn xoáy nát tâm can của người đối diện.
– Nô tài không dám.
– Ngươi đương nhiên không dám, quay về đi. Trước khi bổn cung đưa ra chỉ thị, ngươi không nên có bất cứ hành động nào, nếu không…
Người phía sau rèm kéo dài âm thanh, một tiếng “méo” thảm thiết vang lên, xé tan màn đêm lạnh lùng đang bao trùm khắp căn phòng. Người áo đen siết chặt nắm tay, đôi mắt mở lớn nhìn trừng trừng cái xác mèo vừa được quăng ra trước mắt.
Con mèo trắng nhỏ xinh vẫn còn chưa chết hẵn, đôi mắt to tròn của nó nhìn chằm chằm hắn không chớp, giống như muốn chất vắn hắn “vì sao lại giết ta?”. Cái cổ ú nần trăng trắng loang lỗ máu đỏ tươi, không ngừng co giật. Đôi mắt người áo đen cũng hằn tơ đỏ, long lên sòng sọc chứng kiến sinh mạng bé nhỏ kia từ từ biến mất.
– Còn không mau đi?
Phía bên trong rèm lại vang lên một tiếng nói đay nghiến ác độc. Không phải là chủ nhân của giọng nói nhu nhuyễn kia, là một người khác. Người áo đen vẫn im lặng nhìn xác mèo trước mắt, mím môi phát ra một tiếng “vâng” như có như không, nhanh chóng đứng lên chạy như bay khỏi cung điện to lớn nguy nga kia. Hắn chạy thật nhanh, phóng thật nhanh, chỉ muốn hoàn toàn thoát li khỏi nơi đó. Đối với hắn mà nói, cái nơi xinh đẹp ấm áp kia vốn dĩ chẳng khác nào động quỷ.
Bỗng nhiên nhớ tới nụ cười tươi rói đơn thuần kia, nhớ tới cái không khí gia đình ấm áp đó, hắn bật khóc. Gió tạt vào mặt khiến nước mắt bốc hơi, chỉ còn lại đôi mắt đục ngầu vẫn nhìn thẳng về phía trước, cùng với giọng nói run rẩy nỉ non trong đêm đen.
– Xin lỗi…
…
– Nương nương, lời của nàng liệu có đáng tin?
Giọng nói đay nghiến ác độc lúc nãy lại vang lên lần nữa, nhưng lần này chỉ còn lại dáng vẻ cúc cung tận tụy, mang theo trong đó một cỗ mùi vị khắc khổ khó tính.
– Tin. Dĩ nhiên là tin. Nàng không có cái lá gan phản lại ta.
Tấm màn che rốt cuộc cũng được vén lên, hiện ra dung nhan kiều diễm của người ngồi ở bên trong. Phụ nhân tùy ý ngã người trên ghế dài, bàn tay thon dài hơ hững vươn ra, để cho cung nữ dùng nước rửa sạch vết máu vươn trên ngón tay giả.
– Vẫn còn hoàn bích sao? Nếu như để cho hoàng hậu nương nương biết được, không biết nàng ta sẽ nghĩ như thế nào đây?
Phụ nhân đưa bàn tay trắng trẻo còn lại nhẹ mân mê đôi môi phơn phớt hồng, đôi mắt phượng ý vị nhìn bức thư viết tay đặt ngay ngắn trên bàn, nhoẻn miệng cười khẽ.
Bức thư viết rất dài, trên trang giấy trắng chi chít đầy chữ, nhưng mà khiến cho nàng chú ý nhất vẫn là những chữ gần cuối kia.
Tống gia thứ nữ, Tống Lạc Nhạn.
Cũng là một con cờ tốt.
* * *
Sáng sớm, nắng chiếu xuyên qua những tán lá xanh rọi xuống hiên nhà. An An đang theo Ngọc Mãn Đường múa qua múa lại vài động tác mà theo Phương Phi thì, rất ư là dở hơi. Chuyện vốn là, Ngọc Mãn Đường không biết từ đâu nghe được chuyện An An đang lo lắng mình không thể hoài thai, Quân Phương Phi chưa kịp kéo hắn ra giải thích rõ ràng thì thần y ta đã lon ton tìm đến đương sự, bảo cái gì là tập theo bài tập này của hắn vào mỗi buổi sáng, cam đoan một tháng sau nàng liền sẽ có tin vui. Cứ tưởng An An sẽ minh mẫn một chút mà từ chối, lại không ngờ nữ nhân này thèm con đến phát điên rồi, cứ thế gật đầu. Cuối cùng là Phương Phi cùng Mạc Tà nhàm chán nhìn hai kẻ điên kia múa may quay cuồng trong sân.
– Hít vào… thở ra… đúng. Hít sâu vào… đúng rồi.
Ngọc Mãn Đường vừa múa vừa không ngừng chỉ đạo động tác cho nữ nhân bên cạnh, trông bận rộn vô cùng. Tiểu Mẫn cùng Tiểu Thanh lúc đầu vẫn còn khá dửng dưng, lại nghe Ngọc Mãn Đường khoe khoang cái gì mà tập những thứ này sẽ giúp đẹp da giữ dáng các loại, cuối cùng nhịn không được bị yêu ma họ Ngọc xàm ngôn mị hoặc, thế là tham gia luôn, bỏ lại hai tên đàn ông một lớn một nhỏ ôm bụng đói ngồi chờ.
– Bẩm vương phi, có Tào công công từ trong cung muốn gặp người.
Bốn người đang hì hục múa may quay cuồng thì Vương Điền lù lù xuất hiện, thần sắc xem như không thấy những gì đang diễn ra trước mắt mình, nghiêm nghị cúi đầu bẩm báo chuyện trong nhà.
– Hả? Tào công công? Thái giám tâm phúc của mẫu hậu?
Tào công công muốn gặp mình làm gì nhỉ? Mang theo một đống câu hỏi trong bụng, An An liền thúc hối Tiểu Mẫn cùng Tiểu Thanh giúp mình thay đổi quần áo rồi nhanh chóng tiến đến đại sảnh. Đối với vị mẹ chồng tôn quý này, nàng thật sự không dám khinh thường mà chậm trễ.
– Tào công công.
Bên trong đại sảnh là một vị thái giám tóc hoa râm đang ngồi. Mặc dù tịnh thân đã lâu nhưng vị thái giám này lại chẳng có chút nào ẻo lả của một gã công công. Y ngồi trên ghế mà lưng thẳng như tùng, chân dang rộng hình chữ bát, mắt không liếc dọc ngang, gương mặt nghiêm nghị mười phần.
– Nô tài Tào Chính tham kiến vương phi, vương phi thiên tuế.
Ngay cả giọng nói cũng đường hoàng sang sảng, đúng là người cùng người kẻ trên trời kẻ vực sâu. An An vừa thầm than trong bụng vừa đưa tay đỡ vị thái giám khả kính kia đứng dậy.
– Tào công công mau miễn lễ. Không biết Tào công công muốn gặp bản phi là có chuyện gì gấp gáp?
– Bẩm vương phi, hoàng hậu nương nương có lệnh, để nô tài lập tức mang theo vương phi nhập cung. Ngựa xe đã chuẩn bị sẵn, mong vương phi nhanh chóng.
– Hả? Sao lại…
– Mong vương phi nhanh chóng.
Tào Chinh lập lại lần thứ hai, ngữ khí không hề mang theo bộ dáng “có thể thương lượng”. Giống như nếu An An từ chối, ông ta liền sẽ ra tay tống nàng lên xe ngay lập tức. An An không khỏi sửng sốt đứng ngốc nơi đó. Nhìn vẻ mặt của Tào công công trông không giống như nói giỡn. Rốt cuộc là chuyện gì?
Không ngừng suy nghĩ nguyên nhân hoàng hậu triệu kiến mình vào cung. Tào công công lại không cho nàng nhắn lại với Mạc Tà dù chỉ một câu, An An nặng nề tiến từng bước về phía chiếc xe ngựa trước phủ, đầu óc chỉ còn một mảnh loạn xạ.
Màn trướng rũ xuống che khuất người bên trong, tuấn mã hí dài một tiếng, sau đó tung vó mang theo xe gỗ tinh xảo phía sau chạy như bay về phía hoàng thành. Trong đó chỉ có một mình An An, không được theo bất cứ nha hoàn tùy thân nào.
Tiểu Mẫn cùng Tiểu Thanh chứng kiến hết tất cả sự việc, nắm tay không khỏi nắm chặt hơn, cùng nhau chạy như bay đến hậu hoa viên.
Tiểu thư của các nàng hết chín phần gặp chuyện lớn rồi, hơn nữa nghe khẩu khí của vị công công kia thì còn là chuyện không tốt lành. Nhất định phải báo cho vương gia cùng thế tử điện hạ, nếu không tiểu thư nhất định sẽ không xong.
“Tiểu thư người nhất định phải cầm cự, vương gia nhất định sẽ cứu người!”