Nhân Duyên Trời Định – Vương Gia Ngốc, Vương Phi Khờ

Chương 3: Thánh chỉ ban hôn. Nhà An An loạn rồi!



Một buổi sáng mát lạnh trời trong dịu nhẹ, khi An An vẫn còn say sưa phân phát nước miếng lên trên tấm gối kê đầu, Lý Thượng thư đã tan triều trở về, nhảy chồm chồm vào nhà như con thỏ nhỏ bị đốt lửa vào mông trước ánh mắt ngạc nhiên của đám người hầu. Mọi người chỉ nhìn chứ không dám hỏi, len lén trao đổi ánh mắt cho nhau.

“Có lẽ đại nhân bị nặng bụng, đạt tới tình trạng không thể kềm nén”

Một lúc sau, hạ nhân trong phủ lại một phen giật mình bởi tiếng hét thất thanh phát ra từ phòng Đại phu nhân, sau đó là một loạt tiếng khóc lóc rên rỉ của bà. Ai nấy đều không cần người khác nhắc nhở, đồng loạt cúi đầu đi thẳng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tim nhìn bao tử, bao tử nhìn đến nơi nào thì kệ thây nó, trong lòng không ngừng gào thét ngưỡng mộ.

“Thì ra không phải nặng bụng… Đại nhân không ngờ… thật khỏe mạnh… thật sung sức… đại nhân… quá vĩ đại!”

Đại phu nhân lúc này hoảng loạn đến mức thiếu điều vươn tay nắm cổ áo chồng mình mà lắc. Lý thượng thư cũng cười mếu, đau đầu vỗ trán, suy tư nhìn trần nhà. Không ngờ lục nha đầu nổi tiếng đến thế, danh tiếng lan xa đến độ hoàng cung cũng có thể chen chân, lọt vào tai hoàng hậu. Hoàng hậu lại không biết nghe lời tên nịnh thần nào, liền tìm tới hoàng thượng hết khóc rồi nháo, nhất quyết buộc người ra ý chỉ lập An An làm phi, gã cho thất hoàng tử con ruột bà ấy.

– Lão gia, làm sao… làm sao có thể. Thất hoàng tử? Không phải đứa trẻ đó… Ai, lão gia, không thể gả được, tuyệt đối không được.

Đại phu nhân sắp khóc tới nơi, không ngừng lay vai chồng mình, hi vọng ông tìm ra đối sách. Thiên tân vạn khổ mới có thể khiến con gái khờ có được cơ hội kiếm một tấm chồng tốt, vì sao chưa được nửa đường lại nhảy ra một con mụ hoàng hậu đáng ghét cản chân?

Thất hoàng tử, đó là ai chứ? Là một tên ngốc hàng thật giá thật, khắp kinh thành không ai không biết. Cũng vì ngốc, cho nên đại thần trong triều không ai dám đem con gái gả cho hắn. Khiến cho thất hoàng tử đến nay dù đã được hai mươi hai tuổi, thế nhưng vẫn trước sau lẻ bóng, trở thành một mối tâm bệnh trong lòng hoàng hậu.

– Lão gia, đem một đứa khờ gả cho một tên ngốc, chúng nó… sau này làm sao mà sống?

Đại phu nhân nức nở nhìn Lý thượng thư, trông mong chồng mình sẽ tìm ra đối sách. Lý thuợng thư lúc này trong bụng cũng sầu não không thôi. Thất hoàng tử ế vợ từ lâu, lại thêm bệnh ngốc, thần tử trong triều chẳng thà đem con gái gả cho các vị khác làm thiếp cũng không chịu đưa cho hắn lập làm phi, khiến hoàng hậu oán giận không thôi. Nay vừa đúng lúc An An làm lễ thành niên, mang theo tiếng tốt ai ai cũng biết, lại là tiểu thư con vợ cả, bà ấy có ngốc mới đi buông tha cho nàng.

Lý thượng thư buồn rầu thở dài, từ ái vỗ vai vợ mình.

– Phu nhân, thánh chỉ đã ban, chúng ta không thể làm trái, hoàng hậu bà ấy cũng nhất quyết không chịu từ bỏ.

– Hay là, lão gia, chúng ta nói thật với hoàng thượng về bệnh khờ của An An đi.

Đại phu nhân vẫn không chịu buông tha. Nghe phu nhân nói, Lý thượng thư có chút tính toán trong lòng. Nói thật sao? Như vậy bệnh khờ của An An cũng sẽ bị phanh phui trước toàn thiên hạ, lúc ấy liệu con bé còn có thể lấy chồng? Không nói thật, lấy chồng ngốc, chỉ được cái chồng mang danh phận hoàng tử. Nói thật, sợ rằng chồng còn không có để mà lấy.

Hơn thế nữa, Lý thượng thư nghĩ đến đây không nén được tiếng thở dài, vẫn còn ngồi trên đầu ông một con mụ già thù dai xấu tính. Nói ra sự thật An An bị bệnh khờ, liệu có khiến hoàng hậu nổi điên mà xử trảm nàng. Tới lúc ấy, mạng còn không có chứ đừng nói đến chuyện lấy chồng.

Lý thượng thư vỗ vỗ cái đầu đang rối tung mù mịt của mình, rủa thầm trong bụng con mụ xấu xa nào gọi là “hoàng hậu”, uể oải nhìn vào gương mặt lo âu của Đại phu nhân, cười khổ bất lực.

– Phu nhân, nếu nói thật, sợ rằng An An sẽ không ổn đâu. Suy nghĩ kĩ lại, lấy thất hoàng tử cũng không có gì quá thiệt thòi, đây âu cũng là số mệnh của con bé.

Lý thượng thư buồn bã ôm lấy vợ, ôn nhu an ủi. Đại phu nhân cũng thất vọng ngã đầu tựa vào vai ông, thương tâm bật khóc. Cứ nghĩ chuyện đã êm xuôi như dự tính, ai ngờ chỉ vì một đạo thánh chỉ mà mọi việc lại rối tung lên như thế này. Thật khổ cho số mệnh con gái của bà.



An An vẫn say mê ngủ, không hề hay biết quyết định giả khờ năm nào của nàng hiện tại đang làm đau lòng hai con người già cả kia. Bất quá một lúc sau, Đại phu nhân đã xông vào xốc nàng tỉnh dậy, tất tả ngược xuôi vun vén đầu tóc quần áo cho nàng, rồi một đám đàn bà con gái cứ thế cùng nhau chạy ào ra đại sảnh.

Phải nói là tốc độ làm việc của người trong hoàng cung cực kỳ nhanh nhẹn, khác xa hoàn toàn so với đám gia nhân nhà Lý phủ. Buổi sáng vừa ban bố trong triều, hơn một canh giờ sau đó, thánh chỉ đã được thái giám cầm trên tay thủng thẳng đưa vào trong nhà, xối xả tuôn ra tin tức động trời đập thẳng xuống đầu An An, khiến nàng có đôi chút chóang váng.

Cái gì “ban hôn”, “ân tứ”, “lập phi”, “thất hoàng tử”…, từng chữ từng chữ một đua nhau đập bang bang vào đại não An An. Nàng chớp chớp đôi mắt to, cật lực đuổi đánh mấy ngôi sao đang nổ chíu chíu xung quanh đầu, có chút không tin trừng mắt nhìn vị tiểu thái giám kia.

Nhìn vị tiểu thư trẻ đẹp xanh tươi mơn mởn đang tròn mắt kinh dị nhìn chằm chằm thánh chỉ trên tay mình, viên thái giám nhẹ nhếch đôi môi điệu đà được tô son đỏ chót, cười thầm trong bụng. Hắn đã đoán đúng mà, bị gã cho một tên ngốc, ai lại không xử ra cái biểu hiện đó, cho dù là thiên kim tiểu thư tu dưỡng hoàn mỹ đến cỡ nào cũng sẽ như vậy thôi, “Tiểu An Tử, năm lượng bạc của ngươi, ta nắm chắc trong tay rồi”.

Ánh mắt nhìn An An có chút đồng tình thương hại, viên thái giám khẽ đằng hắng gọi hồn nàng quay lại, giọng nói the thé mát lạnh sống lưng.

– E hèm, Lý tiểu thư, mời ngài nhận chỉ.

Hắn tiến bước tới trước mặt An An, khẽ khom người, đôi tay trắng mịn nõn nà không thua gì nữ nhân nâng niu thánh chỉ đưa về phía trước, miệng hé nở nụ cười nhã nhặn với nàng. Dù sao đây cũng là vương phi tương lai, lấy lòng một chút cũng không có chết ai.

An An vẫn chưa chịu tỉnh, há miệng ngơ ngác nhìn tiểu thái giám, lại nhìn thánh chỉ màu vàng chóe yên vị trên tay hắn, cuối cùng ngu ngốc quay đầu nhìn sang Đại phu nhân, phun ra một câu khiến người choáng váng.

– Mẹ, có phải lầm người rồi không? Thất hoàng tử nổi danh ngốc mà, phải nên là tam tỷ hoặc ngũ tỷ mới đúng chứ, sao lại là con?

An An vẫn chưa nói hết, nửa câu “kẻ khờ với kẻ ngốc mà lấy nhau thì đào đâu ra cơm ăn?” còn chưa kịp tuôn ra, mẹ nàng đã mạnh mẽ lao lên bịt miệng nàng lại. Đại phu nhân mồ hôi ướt mặt, không ngừng cúi đầu xin lỗi tiểu công công đang hóa đá, tiện tay vươn tới chộp luôn thánh chỉ trên tay hắn dúi vào người An An, đẩy nàng nhanh chóng đi ra phía sau sảnh.

Tiểu Phúc Tử, viên thái giám nhận mệnh truyền đọc thánh chỉ, lúc này vừa âm thầm xoa dịu con tim bé nhỏ yếu đuối của mình, vừa tươi cười nhận lấy khay bạc từ tay Đại phu nhân, khóe mắt như có như không liếc nhìn về phía nơi thân ảnh Lý lục tiểu thư vừa biến mất, trong lòng không ngừng suy nghĩ.

Trong cả cái kinh thành này, ai cũng biết thất hoàng tử ngốc, nhưng không ai có gan dám nói trực tiếp ra miệng, vị Lý tiểu thư này trước mặt nhiều người lại dám mạo phạm đến chuyện cấm kỵ đó, quả thật quá trâu bò.

Cái gì ôn nhu hiền lương thục đức, xem ra không hoàn toàn đúng. Chưa về nhà chồng đã mắng chồng là kẻ ngốc, rõ ràng là một nữ tử không có giáo dưỡng. Xem ra hoàng cung phen này náo nhiệt rồi.

Cứ thế, Tiểu Phúc Tử lòng mang theo nhiều loại tư vị khác nhau, tay cầm khay bạc Đại phu nhân biếu tặng, đủng đỉnh lắc mông rời khỏi phủ thượng thư, leo lên xe ngựa trở về. Một ngày sau đó, từ trong hoàng cung tường cao ba thước, loáng thoáng truyền ra nhân gian một tin đồn: “Thật ra, Lý lục tiểu thư chính xác là một lão hổ mẹ đầu thai chuyển thế, phen này thất hoàng tử xem ra… bị ăn tươi nuốt sống rồi”



An An trước nay đều không quan tâm tới tin đồn thất thiệt chốn nhân gian. Nàng nằm trên ghế dài đan từ tre, tay xăm soi xem đi xem lại thánh chỉ vừa được ban. Từng câu từng chữ viết rất rõ ràng, chỉ thẳng mặt Lý An An là nàng, không chạy đi đâu được nữa.

An An nhíu mày phân tích tình hình hiện tại. Xem ra hoàng thượng bị cái tin đồn “ôn nhu thục đức” gì đó tác động, nảy ra ý muốn tìm một đứa con dâu hiền lương hiểu chuyện đền bù cho con trai mạng khổ. Chỉ là hoàng thượng không ngờ rằng, đứa con dâu tương lai này vốn không hề giống như lời đồn.

Đồn mà, tin tưởng chính là ngu ngốc. Rốt cuộc lại tiện nghi cho An An một lão công như ý.

An An không tin tưởng đàn ông, vì đàn ông là một giống loài rất dễ thay lòng đổi dạ. Nàng đã từng nếm qua mùi vị cay đắng khi bị lừa dối, vô cùng khó ăn, cũng không nguyện ý ăn thêm lần nữa. Nhưng nếu là kẻ ngốc, mọi chuyện sẽ khác. Ngốc sẽ không biết tự tác đa tình, không đi trêu ghẹo nữ nhân, càng không có hồ li tinh nào thèm để mắt tới. Vậy nên, chồng ngốc sẽ mãi mãi là của riêng nàng, trong lòng chỉ duy nhất có nàng.

An An ôm thánh chỉ trong lòng cười hắc hắc. Có điều nàng đang nằm, lại đột ngột phá lên cười lớn khiến cho khí quản bị tắc nghẽn, cái gì vui vẻ liền biến thành thứ âm thành khen khẹt của kẻ vướng bệnh ho lao. Tiểu Mẫn cách đó không xa lại tưởng rằng tiểu thư đang thương tâm , bèn chạy đến an ủi.

– Tiểu thư, người đừng u sầu. Mặc dù cô gia có đôi chút ngốc nghếch nhưng dù sao cũng là con cháu hoàng tộc, danh phận hoàn toàn tương xứng với người, lại nghe nói thất hoàng tử cũng rất đẹp trai, rất tuấn tú…

– Ta đâu có buồn. Ta đang cười mà, đâu phải khóc.

– A… – Tiểu thư, tiếng cười của nàng rất… đáng sợ.

Tiểu Mẫn nghĩ, bị gả cho một tên ngốc vẫn có thể cười, tiểu thư của nàng không khờ nữa, trực tiếp phát điên luôn rồi. Nhìn An An vẫn ôm lấy thánh chỉ cười hắc hắc không ngừng, cười đến độ sặc sụa khiến cho nước miếng trong suốt kéo một đường từ miệng bám xuống ghế dài, Tiểu Mẫn mặt xanh mét lùi từng bước ra sau, rất nhanh liền quay đầu bỏ chạy, giống như sau lưng đang có cả một quân đoàn mà quỷ đuổi theo nàng, miệng kinh hoảng thét lên inh ỏi.

– Đại phu nhân! Đại phu nhân! Tiểu thư điên rồi, đại phu, mau mời đại phu, tiểu thư điên rồi!

An An để mặc đàn quạ la hét vòng quanh trên đỉnh đầu, nghệch mặt trông theo Tiểu Mẫn đang co giò chạy đi, tạm thời á khẩu không biết nói gì hơn.

An An lấy khăn tay quệt ngang miệng, cúi đầu xem xét lại bộ dáng của chính mình, không khỏi tự ái: Nàng chỉ là giả khờ thôi mà, từ khi nào lại biến thành giống kẻ điên?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.