Nhân Duyên Trời Định – Vương Gia Ngốc, Vương Phi Khờ

Chương 4: Mẹ già thương tâm: Lão nương không muốn gả con gái!



An An hồn nhiên gặm cà rốt trong tay, mái tóc dài đen nhánh để xõa sau lưng, mặc cho Đại phu nhân vừa chải vừa khóc nức nở. Nàng uể oải ngáp dài một cái, đôi tay búp măng đưa lên dụi nhẹ khóe mắt còn đọng ghèn, đôi đồng tử phím hồng liếc ra phía ngoài cửa sổ, dựa vào sắc trời còn nhá nhem tối mà đoán biết thời gian.

Mọi ngày bình thường vào lúc này, An An vẫn còn say giấc nồng trên giường, chỉ có lần này là ngoại lệ, vì hôm nay nàng phải xách theo quần áo gia sản mà về nhà chồng, ngốc vương gia Quân Mạc Tà.

Thất hoàng tử Quân Mạc Tà sau khi nhận được thánh chỉ ban hôn liền trở thành vương gia, bị cha đẻ một cước đá ra khỏi cung, nhét vào một phủ viện mới tinh xinh đẹp tọa lạc tại phía Nam kinh thành, phong làm An Lăng vương.

Hoàng hậu cùng hoàng thượng có lẽ sợ nàng bỏ trốn, hoặc là bởi đứa ngốc bên kia quậy phá bảo rằng cái gì là “sợ bị hổ mẹ ăn thịt”, nhất quyết không chịu lấy nàng về làm vợ, bèn hạ thêm một đạo thánh chỉ nữa, không thèm đợi cha mẹ nàng vào cung nhận mệnh, bỏ qua luôn việc để Khâm Thiên Giám lựa chọn ngày lành tháng tốt, tự mình chỉ định luôn ngày cưới là năm ngày sau đó. Khiến cho Đại phu nhân sau khi nghe xong tuyên chỉ liền ngất lịm, té xĩu đương trường.

Năm ngày nay Đại phu nhân cơ hồ dùng nước mắt rửa mặt, hễ gặp nàng là khóc, than rằng vì sao số mệnh con gái bà lại khổ đến thế. An An không biết nói gì hơn, buồn rầu nhớ tới lần đầu tiên nàng cất lời an ủi mẫu thân: “Lấy chồng ngốc cũng tốt mà, rất hợp với con, chính xác là nhân duyên do ông trời tác hợp”. Bà càng gào khóc tê tâm phế liệt. An An từ đó liền rút kinh nghiệm, khóa chặt miệng thúi của mình lại, tuyệt đối không hé răng nói gì thêm.

Nàng rõ ràng là đang chuẩn bị đi lấy chồng, vì sao mọi người lại bày ra dáng vẻ tiểu thư nhà mình sắp phải bán mình cho quỷ dữ. An An khó hiểu nhìn thẳng gương mặt non nớt trong gương. Suy nghĩ của người nhà giàu, quả thật vô cùng khó hiểu.

Đại phu nhân tiếp nhận chiếc lấy chiếc mũ cưới từ tay Tiểu Thanh, tỉ mẩn cố định lên trên mái tóc của An An. Mặc dù chỉ vỏn vẹn có năm ngày chuẩn bị thế nhưng đồ cưới của nàng không hề thua kém bất cứ ai, ngược lại còn vô cùng phong phú, xinh đẹp quí giá vô bì. Điển hình chính là bộ lễ phục nặng ình ịch mà An An đang phải gồng lưng chống đỡ.

Nghe nói hoàng hậu đã phát thèm con dâu đến cuồng loạn. Từ hai năm trước, khi Thất hoàng tử vừa tròn hai mươi, bà đã gấp rút sai người lên rừng xuống biển, tìm kiếm những vật liệu trân quí nhất, vải lụa dệt từ tơ của Ngân Yên Băng Tằm, trân châu nằm dưới đáy biển sâu Nam Hải, sợi kim tuyến được kéo từ vàng, chỉ làm từ bạc…, may lên một bộ xiêm y mà áo cưới của hoàng hậu cũng tự thẹn không bằng.

Mặc dù bộ váy này khiến An An chịu không ít khổ sở nhưng nàng vẫn hãnh diện vô cùng. Cô gái nào lại không mang tâm tư hư vinh, huống hồ là một đứa trẻ lớn lên trong nghèo khó như nàng. An An không lấy gì làm xấu hổ cả. Cái gì mà tâm hồn trong sáng khiết bạch như sương, tiền tài vật chất là phù du, An An mới không tin vào. Chết rồi thì đều như nhau. Vậy nên, nàng thà chết mà ôm đống bạc còn hơn là bị đói chết.

Quản gia tiến vào thông báo nữ quan trong hoàng cung đã tới, thân thích Lý phủ cũng đã có mặt đông đủ, An An nắm lấy bàn tay trơn nhẵn của Đại phu nhân, theo chân bà tiến ra đại sảnh.

Nơi trung tâm sảnh lúc này có một nữ quan đang đứng. Nàng ấy tầm khoảng hơn ba mươi, tuy không quá xinh đẹp nhưng khí chất lại vô cùng tôn quí, lại toát lên vẻ ôn nhu khiến người khác bất giác muốn tiến đến thân cận.

Nữ quan gật đầu thi lễ với An An, ánh mắt ánh lên tia tán thưởng. Sau khi tất cả mọi người đều đã quy xuống, nàng mới mở nắp chiếc hộp nạm vàng trên tay một cung nữ đứng cạnh, cận thận lấy ra một cuộn giấy in hình ngũ trảo kim long, cao giọng đọc lớn nội dung trong tay.

An An lúc này vẫn còn mơ ngủ, tiếng lọt tiếng không, đến lúc đứng lên tiếp nhận “sách vàng” của hoàng thượng vẫn mơ mơ màng màng không hiểu bên trong đó nói những gì. Sau hơn một canh giờ ngồi trên ghế, ngây ngốc tiếp nhận lễ chúc từ người thân họ hàng, An An rốt cuộc cũng được giải thoát, trở về phòng thở khì một hơi.

– An An, còn một canh giờ nữa, tranh thủ nghỉ ngơi cho khỏe.

Đại phu nhân vẫn nước mắt lưng tròng, không ngừng ngồi bên cạnh xoa nắn đôi bàn tay nhỏ nhắn của con gái mình. Bà giúp An An gỡ ra mũ cưới cho nhẹ bớt một chút, mơ màng mân mê gò má phấn nộn của nàng, khẽ thở dài.

– Thật bây giờ chỉ muốn mang con trốn đi.

– Mẹ, người đừng buồn đau như vậy, con hứa sẽ thường xuyên về thăm người mà. Hơn nữa vương gia ngốc cũng tốt, chắc chắn sẽ không dám lấy thêm một đám thê thiếp về hiếp đáp con.

An An phì cười, nhưng ánh mắt lúc này đã nhiễm hồng, nghiêm túc an ủi bà. Dù tính cách có lạc quan như thế nào, nhìn thấy mẫu thân của mình thương tâm như vậy, nàng cũng không thể tiếp tục bày ra bộ dáng tưng tửng như trước đây được.

Đại phu nhân lắc đầu, lấy ra một chiếc khăn tay lau đi nước mắt. Bà nên nói gì bây giờ? Không lẽ nói thật là bà cảm thấy thất vương gia ngốc nghếch kia không xứng với con gái của mình? Nếu thật sự nói như vậy, dám chắc cả Lý phủ từ trên xuống dưới hơn trăm mạng người ráng ngẩng đầu mà chờ chết đi là vừa. Đại phu nhân uất ức vô cùng, lúc này đã âm thầm gửi lời thăm hỏi đến mười tám đời tổ tông của vị hoàng hậu nương nương đương nhiệm kia.

An An biết nói như thế nào cũng khó có thể khiến Đại phu nhân nguôi ngoai, đành dụi đầu vào lòng bà nhõng nhẽo, đòi phải nghe một bài hát ru cho bằng được mới thôi. Đại phu nhân cười dịu dàng, điểm tay lên trán nàng mắng yêu “Nha đầu khờ, lớn rồi vẫn còn làm nũng”, nhẹ nhàng cất lên tiếng hát ấm áp của mình.

An An cảm thấy lâng lâng, nhớ lại khi bản thân còn là A Dung, vùi mình ở xóm nhỏ nơi phố Đông, nàng cũng chưa từng được tự thân đắm chìm trong những hát ru. Nhưng nay đã khác, không những được nghe mà còn có một người mẹ nhất mực thương yêu mình. Nàng đột nhiên thấy sống mũi cay cay, nước mắt đã lăn dài trên đôi gò má không biết tự lúc nào.

Bên ngoài đại sảnh vẫn còn thết tiệc chiêu đãi thân thích, xem ra vẫn chưa thể tan. Bên trong khuê phòng, tân nương đã vùi đầu trong lòng mẹ, an bình thiếp đi.

Một canh giờ dần trôi qua, giờ lành cuối cùng cũng đã đến, kèn hỉ vang lên náo nhiệt một góc trời, báo hiệu tân nương đã đến lúc lên đường đến nhà chồng. Đại phu nhân vội vàng đánh thức An An dậy, trang điểm lại cho nàng một chút, sau đó phủ lên đầu nàng một chiếc khăn voan màu đỏ mềm mại, đuôi khăn rũ dài đến tận gót chân.

An An nắm tay mẹ, kiên nhẫn nhích đi từng bước nhỏ theo đúng truyền thống, trong lòng thầm hô may mắn. May mắn là vì dù chỉ bước được nửa bước, nàng vẫn là luôn tiến tới, chứ nếu như trong đám tang, một tiến ba lùi, thế nào nàng cũng gãy xương bởi đám phụ tùng vải vóc vàng bạc trâu châu đang đeo tòn ten trên người

An An bái lạy cha mẹ, theo sự dẫn dắt của nữ quan bước vào trong kiệu, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng khóc nức nở của Đại phu nhân. Hai vị đại thần trong triều hô lớn, dẫn đầu đoàn người hướng Nam thành tiến bước, cùng đưa lục tiểu thư Lý phủ Lý An An lên đường đi đến nhà chồng.

Diễu hành quanh phố vài vòng, rốt cuộc tân nương tử cũng đã bước tới trước cửa An Lăng phủ. An An ngồi trong kiệu hoa yên lặng lắng nghe, khi tiếng pháo vừa dứt cũng sẽ là lúc tân lang bước ra đón nàng vào cửa, lòng có chút tò mò tự hỏi, chồng của nàng rốt cuộc sẽ có hình dạng như thế nào?

Pháo dứt, rèm kiệu liền được vén lên, một cánh tay thon dài chắc chắn đưa vào, chờ đợi bàn tay nàng của nàng đặt lên trên đấy. An An khẽ hít sâu một hơi, từ tốn bước ra, từng bước tiến vào bên trong vương phủ.



An An rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Thất hoàng tử, nay phải gọi là An Lăng vương gia, mặc dù có ngốc nhưng cũng không đến nỗi khiến cho lễ thành thân trở nên gà bay chó sủa, quả thật may mắn vô cùng. Lễ bái đã xong, hiện tại nàng chỉ việc ngồi yên ở nơi này, chờ đợi phu quân của mình tiến vào cùng uống rượu giao bôi, sau đó… ngủ.

Dù đã từng là một cô nương mười tám nhưng An An chưa từng lập gia đình, lại không có mẹ hay người lớn nào ở bên cạnh chỉ dạy, cho nên đối với chuyện nam nữ hoan ái, nàng hoàn toàn mù tịt.

Đến kiếp này rốt cuộc cũng có mẹ thương yêu, lại còn có thể thuận lợi kiếm một tấm chồng, nhưng nàng vẫn như cũ mù mờ không chút hiểu biết, hoàn toàn không khác gì lúc còn là A Dung.

Không phải nàng không chịu học, mà chính xác là Đại phu nhân không chịu dạy. Thứ nhất là vì thời gian năm ngày quá gấp gáp, hoàn toàn không đủ để cho bà làm công tác tư tưởng với An An. Thứ hai là vì, Đại phu nhân bối rối vô cùng, bà thật sự không biết phải dạy làm sao.

Chỉ bảo cho một đứa khờ cùng một đứa ngốc chuyện giường chuyện chiếu, sao ngươi không bảo hòa thượng cưới vợ luôn đi. Đại phu nhân phát khổ trong lòng, nhìn trân trối con gái yêu một lúc, sau đành thở dài kết lại một câu: “Chuyện vợ chồng là… mỗi tối ôm nhau ngủ. Hết.”

An An không nghĩ việc mình giả khờ lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế, lén vén nhẹ khăn hỉ lên một chút, từ trong tà áo lấy ra một đôi búp bê nhỏ, mỉm cười thích thú.

Mặc dù đã đi sang cơ thể của An An, sự khéo tay của nàng vẫn không biến mất, chỉ là không để cho ai biết mà thôi. Từ lúc nhận được thánh chỉ ban hôn, nàng đã lén làm đôi búp bê này. Nhìn hai tiểu hai một nam một nữ phía sau lần lượt thêu bằng kim tuyến đôi hàng chữ “Tiểu tướng công”, “Tiểu nương tử”, An An ngô nghê mỉm cười, đưa chúng lên ngang mặt bắt đầu náo loạn hoạt kê.

– Ai da, nương tử, lần đầu gặp mặt, ta thật xấu hổ, nàng thật đẹp, khiến tim ta bay bổng lên chín tầng mây mất rồi.

Con rối nam hài đưa hai tay lên che mặt, biểu lộ xấu hổ.

– Xin chào tiểu tướng công, thiếp là An An, thật hạnh phúc khi gả cho chàng.

Con rối nữ hài một tay che miệng, tay kia xấu hổ nắm lấy tay áo kẻ đối diện, e thẹn mỉm cười.

– Tiểu nương tử an tâm, ta sau này nhất định sẽ sủng nàng, yêu nàng, tuyệt đối không làm cho nàng buồn.

– Tiểu tướng công, người thật tốt, thiếp nhất định sẽ nấu nhiều món ngon cho chàng, sinh thật nhiều con cho chàng



– Thỉnh an vương gia.

Tiếng nói lảnh lót của nha hoàn phía bên ngoài nhanh chóng cắt đứt câu chuyện của đôi búp bê trên tay An An. Nàng vội vàng giấu búp bê xuống giường, nhanh chóng phủ xuống khăn hỉ che đi gương mặt, thẳng lưng ngồi im như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tiếng cửa mở kẽo kẹt vang lên, sau đó khẽ khàng đóng lại. An An yên lặng chờ đợi, lúc này tim nàng đã nhảy loi choi như muốn lao ra khỏi lồng ngực mà bay đi nhìn mặt người kia ngay lập tức. Không gian im lặng không tiếng động. Chờ đợi gần nửa nén nhang vẫn không thấy động tĩnh gì, trong lòng An An có đôi chút thất vọng. Nàng bạo dạn từ từ vén lên khăn hỉ, ngẩng đôi mắt to tròn trong vắt nhìn về phía cửa, nơi có một thân ảnh cao lớn màu đỏ đang đứng.

Ngươi đó vẫn khép nép ở nơi cửa không muốn tiến đến, bộ dáng sợ hãi như thỏ con gặp phải cọp già, tuy vậy bản thân lại không giấu được sự tò mò, không ngừng dùng đôi mắt phượng láo liên quan sát nàng.

An An lúc này đã tụng niệm điên cuồng trong đầu. Nàng làm sao lại quên phu quân của mình là một ngốc tử chứ. Mấy cái khung cảnh động phòng lãng mạn gì gì đó, chí ít cũng không phải dành cho nàng cùng kẻ ngốc trước mặt.

Nàng nghiêng đầu nhìn hắn âm thầm đánh giá. Quân Mạc Tà ngoại trừ đôi mắt phượng sắc lẻm ra, tất cả các đường nét còn lại trên gương mặt đều rất nhu hòa, cộng hưởng cùng làn da trắng búng ra sữa của mình, tổng quan không khác gì một cục bột quấn quanh mình tấm vải đỏ, trong ngon vô cùng.

An An liếm liếm môi, vận công gắng sức triệt để đá bay ý tưởng đem tương công nhà mình biến thành đồ ăn bay ra khỏi đầu, gương mặt nặn ra một nụ cười thân thiện, tà tà tiến đến bên con thỏ nhỏ lúc này đã rút lại chỉ còn một cục đỏ chóe run rẩy trên đất, trong lòng đã không ngừng rủa ầm lên.

“Đều là các cô nương sợ hãi chồng mới cưới như thỏ sợ cọp, vì sao đến ta lại đảo ngược thành ra như vậy chứ? Bất công!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.