Trời rạng sáng, pháo đài Bridge đầy khói lửa, phía trước pháo đài là
một khung cảnh hoang tàn, đổ nát, đầy đất thi thể, mùi thịt người bị lửa đốt cháy bốc lên khét lẹt, từng đám chim ăn thịt không sợ hãi nhân loại bay xuống rúc rỉa từng miếng thịt tươi sốt của những binh sĩ mới đêm
qua còn liều mạng chém giết nhau.
Jarod bước chầm chậm trên tường đất đổ nát, dưới chân hắn nằm la liệt xác chết của binh sĩ
hai bên. Hắn đã chiếm được lũy ngoài Bridge, giờ Bridge chính thức trở
thành một tòa cô thành như một cô trinh nữ bị lột sạch quần áo chỉ chờ
đợi người ta hãm hiếp. Thế nhưng sự ngoan cường của đám binh sĩ Ala làm
hắn sợ hãi. Hai vạn binh lính Ala có hơn bốn phần năm nằm lại nơi này,
thế nhưng đổi lại Tình Hà binh sĩ thiệt mạng hơn ba vạn, lương thảo bị
đốt cháy gần hết, hai vạn viện quân hầu như bị tiêu diệt, David không
chết nhưng lại điên loạn, hai vị Kiếm thánh bỏ mạng mà tiểu đội Dạ tập
đã sớm trở thành những cổ thi thể khi hắn tiến vào được lũy ngoài
Bridge. Tuy trên danh nghĩa là hắn đã chiến thắng nhưng Jarod lại cảm
thấy thất bại vô cùng. Chỉ vì vòng ngoài của một tòa pháo đài hắn đã
phải tổn thất sáu vạn binh sĩ gấp đôi con số thương vong của quân địch.
“Điện hạ”.
Javid đến trước mặt Jarod cung kính cúi người. Jarod như không hề để ý chỉ
nhìn vào tòa pháo đài to lớn phía trước thất thần, thế nhưng Javid không hề bất mãn. Nhìn Jarod từ nhỏ lớn lên Javid đương nhiên biết cảm nhận
lúc này của cháu trai mình. Từ lúc mới trưởng thành hắn đã cầm quân đánh trận, trước giờ Jarod luôn là một đường thuận lợi, đánh đâu thắng đó,
có thể nói cả đời Jarod từ trước đến giờ luôn sống trong ánh hào quang.
Thế nhưng giờ đây tất cả tan tành, đổ vỡ, chính tại pháo đài Bridge này. Lát sau Jarod mới nói.
“Hoàng thúc đã biết lai lịch của đội kỵ binh đó chưa?”.
Theo báo cáo nhánh kỵ binh đêm qua tập kích rất tinh nhuệ, hành động nhanh
chóng, có kế hoạch, bọ hắn chỉ giết vào doanh vẻn vẹn có hai mươi phút
nhưng sức phá hoại lại lớn vô cùng. Javid bình tĩnh nói.
“Thần có biết đội kỵ binh đó, là Kim sư vệ”.
“Kim sư vệ?”.
Jarod ngạc nhiên, là hoàng tộc Tinh Hà hắn biết rằng gia tộc Bonaparte có một đội tư binh tên là Kim Sư vệ, thế nhưng hắn không cho rằng đội binh
lính này lại tinh nhuệ đến đâu, chung quy cũng là lão binh từ chiến
trường trở về, ấy vậy mà dám tập kích vào một đại doanh khổng lồ sao?
Nhìn biểu tình của Jarod Javid thở dài hướng về pháo đài nói.
“Đừng ngạc nhiên điện hạ, bọn họ là người của gia tộc Bonaparte, không gì là không thể”.
------------------Phân cách----------------------
Bên trong pháo đài bây giờ cũng là đang loạn thành một bầy, hai vạn binh sĩ đêm qua rời đi trở về không quá ba ngàn người, trên người mỗi người đều mang thương tích. Bên trong “bệnh viện” thương binh nằm la liệt, máu
chảy đỏ thẩm cả mặt đất, tiếng la hét thảm thiết, rên rỉ vang lên khắp
mọi nơi. Quân y và người dân chạy đôn chạy đáo chữa trị cho binh sĩ,
người bị thương nhẹ thì băng bó, người bị nặng phải cho uống “Thần dược” của thành chủ. Ở một góc "bệnh viện" không ai để ý một thiếu niên trên
mặt đầy vết máu, hai tay ôm lấy trường thương vẻ mặt thất thần, thân thể khẽ run rẩy.
"Nhóc con, ăn gì đi, nếu không hồi phục kịp ngươi sẽ không thể chiến đấu đâu".
Một cái bánh bao hiện ra trước mặt thiếu niên, hắn nhìn lên liền bắt gặp
cũng một vẻ mặt đầy máu trong trang phục cảnh sát nhưng nụ cười đó hắn
đã bắt gặp ở trên gương mặt vị cảnh sát đã hi sinh cho hắn. Thấy thiếu
niên không trả lời viên cảnh sát liền ấn cái bánh bao vào trong tay hắn
rồi nói.
"Ta biết muốn vượt qua nỗi sợ hãi sau lần đầu
ra chiến trường là không dễ dàng, nhưng thành chủ đã từng nói các ngươi
là tương lại của Bridge, tương lai của cả Ala phụ thuộc vào đám trẻ các
ngươi nên hãy dũng cảm lên. Có thể trên chiến trường ngươi đã mất đi
người thân, chiến hữu nhưng họ hi sinh là vì ngươi, vì Bridge, vì Ala đó là vinh quang của bọn họ, nhiệm vụ của ngươi là phải sống thật xứng
đáng với sự hi sinh của họ bỏ ra. Người chết đã chết nhưng người sống
vẫn phải sống đấy. Không phải sao?".
Nói rồi viên cảnh
sát liền quay lưng đi, hắn không để ý trong đôi mắt u ám của thiếu niên
phía sau chợt lóe ra tinh quang tỉnh ngộ. Con người mà, vẫn phải sống.
Không phải sao?
Ở trong phủ thành chủ là một mảnh im
lặng. Karla và Rose đang trị thương riêng cho tiểu đội Tử thần. Rhuk và
Klein bởi vì mở ra lục môn hiện giờ vẫn còn nằm ngủ say như chết. mà
Salah và Kasuo thì càng thê thảm, trên người đầy rẫy vết bỏng và vết đao kiếm, ấy vậy mà tiểu tử này còn tỉnh táo để trêu chọc Rose quả là kỳ
tích. Tiểu đội Tử thần hiện giờ còn sức chiến đấu chỉ có Karla, anh em
nhà Gilliam và Rose. Thế nhưng làm mọi người lo lắng hơn cả là bên trong phòng kia còn nằm một người bị băng bó đến toàn thân vải trắng không ai khác chính là Franz.
Rạng sáng Franz trở về đầy
thương tích hắn chỉ kịp nói với Karla tiếp tục làm theo kế hoạch liền
ngất đi đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
“Allen thần sư Franz như thế nào rồi”.
Elena mang bầu đã tám tháng ngồi cạnh giường lo lắng nói. Mà vị thần sư áo
trắng bên cạnh chính là Janna. Vừa sáng đã có gia tướng của phủ thành
chủ đến giáo đình thỉnh một vị thần sư đi qua, vừa nghe nói là Thành chủ bị thương Janna liền không nói hai lời lên đường. Thế nhưng đã qua hai
lần “Thần thánh cam lộ thuật” rồi nhưng Franz vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Janna nhẹ giọng nói.
“Cơ thể của Bonaparte Bá
tước bị tàn phá quá lớn, ta đã trị liệu hầu hết các vết thương bên ngoài nhưng có lẽ tinh thần của Bá tước cũng có phần bị thương tổn nên tạm
thời chưa thể tỉnh lại, Bá tước phu nhân đừng lo lắng”.
Nghe vậy Elena khẽ thở phào nói.
“Cảm tạ Thần sư, nhưng ta có một yêu cầu quá phận, mong Thần sư tạm thời có thể ở lại trong phủ để tiện trị thương cho Franz”.
Janna ngẫm nghĩ một lát cuối cùng gật đầu nói.
“Bá tước phu nhân không cần khách khí, đây là việc ta phải làm. Nếu phu
nhân đã có yêu cầu vậy ta sẽ tạm ở lại đến khi Bá tước đại nhân tỉnh
lại”.
“Đa tạ thần sư rồi”.
Tiễn đưa Janna rời đi Elena quay trở về bên Franz, lúc nhìn thấy Franz da đỏ một màu máu trở về liền ngất xỉu tinh thần Elena như sụp đổ. Cô biết chồng
của cô không phải là người bình thường, hắn gánh trên vai vận mệnh của
cả Ala đế quốc, phải đối mặt với muôn vàn nguy hiểm. Thế nhưng Cô sợ mất hắn, sợ một ngày nào đó hắn sẽ không trở về được nữa. Elena thực muốn
khóc nhưng cô biết hiện tại mình không thể. Đứng lên, Elena bước vào thư phòng là nơi Franz thường làm việc, ngồi vào ghế cô bắt đầu xem xét các văn kiện, tin tức từ chiến trường gửi về. Bình thường mọi việc đều do
Franz giải quyết, bởi vì cô mang thai nên hắn không muốn để cô lao lực.
Thế nhưng hiện tại Franz còn chưa tỉnh, tuy nói Karla giải quyết mọi
việc nhưng mọi quyết định đều phải thông qua Elena.
“Karla”.
Elena vừa dứt tiếng Karla đã hiện ra cúi người cung kính nói.
“Phu nhân, không biết có việc gì?”
Nhìn thân ảnh trước mặt Elena biết đó chỉ là phân thân mà thôi, giống như
Franz ngày thường vậy, hắn thường xuyên ở thư phòng mà ở bên cô chỉ là
phân thân, chỉ khi thực sự rảnh rỗi hắn mới trở về đưa cô đi dạo, thị
sát một vài nơi trong pháo đài.
“Ngươi hãy đem các văn kiện chưa giải quyết đến đây ta sẽ phê duyệt, từ nay ta sẽ thay thế Franz giải quyết tất cả công việc”.
“Thế nhưng…phu nhân, sức khỏe của ngài…”
Vừa nghe Karla ngần ngại Elena liền cắt đứt.
“Karla, đây là thời kỳ phi thường, công việc không thể chậm trễ, nhất là từ chiến trường”.
“Vâng, thuộc hạ đã rõ thưa phu nhân”.
Karla thở dài một tiếng liền biến mất thành làn khói. Đúng như Elena nói,
Karla không có quyền lực để quyết sách các vấn đề quan trọng ngoài Ám bộ khi chưa được trao quyền, chỉ có Franz, Elena hoặc người thừa kế của
hắn mới có thể quyết định tất cả mọi việc. Đúng là thời kỳ phi thường bà bầu cũng phải ra trận a.