Pháo đài Etihad là quan ải giữa Tinh Hà và Ala. Nơi đây các dãy núi
cao kéo dài chạy song song với nhau tạo ra các thung lũng và vách núi
nhỏ hẹp, địa thế hiểm trở, đường đi lại khó khăn vô cùng. Trên bầu trời
thỉnh thoảng lại có một con hùng ưng lượn vòng, lượn vòng trên bầu trời
kêu lên một tiếng cô độc. Con đường sạn đạo lầy lội vì trận mưa ngày hôm qua, ở đó một đoàn vận lương kéo dài đến cả dặm, tạp binh cố sức cùng
mới ma thú vận chuyển từng đoàn xe lương di chuyển chậm chạp giữa đám
bùn lầy, phía trước quân kỳ chỉ rõ thân phận của đoàn xe này, đây là
đoàn vận lương của Tinh Hà đế quốc.
“Tướng quân, chỉ
cần qua được sơn cốc phía trước chúng ta sẽ tiếp cận với cảnh nội Ala.
Thế nhưng sơn cốc địa hình rất phức tạp, dễ có mai phục”.
Một Thiên hộ (một chức vụ thống lĩnh ngàn người trong quân đội Ala) dục
ngựa tiến lên khẽ nói với viên tiểu tướng thống lĩnh. Lại nói viên tướng thống lĩnh đội quân này cũng là một loại con dòng cháu giống được đề
bạc lên. Bởi vì chiến dịch xâm lượt Ala diện ra khá thuận lợi nên gia
tộc hắn cũng đầu cơ trục lợi nâng hắn lên thống lĩnh đội vận lương để
kiếm quân công.
“Không có gì phải lo lắng, bọn mọi rợ
Ala đã bị Thái tử đánh cho co đầu rút cổ cố thủ trong Bridge, hai quân
đoàn của bọn hắn lại bị Zenit cầm giữ, lấy đâu ra lực lượng phục kích
chúng ta nên không cần lo lắng”.
Viên tiểu tướng nghe
Thiên hộ nói liền hừ lạnh một tiếng không cho là đúng, sau lại tiện tay
vung roi ngựa xuống một tạp binh quát.
“Bọn chó đẻ ti tiện, còn không mau tăng tốc độ. Trời tối mà vẫn chưa đến cứ điểm thì đừng có mà ăn cơm”.
Tạp binh chịu đòn đau cũng không dám phản kháng, chỉ biết đè nén trong ánh
mắt sự tức giận cùng khuất nhục mà cắn răng đẩy xe lương đi nhanh hơn.
Lại nói viên tiểu tướng này nói cũng không sai. Vốn Ala bây giờ ngoại
xâm, nội phản, binh lực giật gấu vá vai không hề có tâm trí đi đối phó
với bọn hắn. Huống chi ở trong đoàn vận lương có đến năm nghìn tạp binh
cùng hai nghìn binh sĩ tinh nhuệ, hắn không tin có ai dám cả gan đi vuốt râu hùm đấy.
Thế nhưng đời cũng không như là mơ, hắn
tưởng mình là hùm nhưng cách đó không xa có vài đôi mắt đang nhìn vào
đoàn xe chằm chằm như những chú cừu non tội nghiệp đang từ từ tiến vào
hang sói.
“Mau báo cáo tướng quân con mồi đã sắp vào bẫy, chuẩn bị hành động”.
Cứ như thế những bóng đen lặng lẽ rời đi tiến vào trong sơn cốc chờ đợi
thời cơ. Bên trong sơn cốc vô số binh sĩ nằm sấp xuống mặt đất lặng yên
không phát ra tiếng động. Dù là kiến có cắn vào mặt cũng không đưa tay
lên gãi một thoáng. Trên người họ khôi giáp màu đen hoa văn ở giữa biểu
thị thân phận của họ - Kim sư vệ.
“Tướng quân, con mồi chỉ còn cách sơn cốc hơn hai trăm mét”.
Một bóng đen bất thình lình hiện ra bên cạnh Geoffey báo cáo. Geoffey cũng không hề bất ngờ chỉ gật đầu nói.
“Vất vả ngươi Sothe, lệnh cho mọi người sẵn sàng chiến đấu”.
“Tuân lệnh tướng quân”.
Thì ra bóng đen này chính là một trong những tinh tú lóe sáng trong cuộc
khảo thí của gia tộc. Nếu không phải bị Grey dùng khắc chế chức nghiệp
đánh bại chắc có lẽ Sothe cũng đã có thể đi đến Hổ Gầm quân đoàn. Cũng
vì vậy mà hắn tiếp tục lưu lại gia tộc rèn luyện, cũng tham gia trận
chiến chống lại quân đảo chính một đường chạy đến Bridge.
Theo kế hoạch của Franz hắn muốn kết thúc chiến tranh một cách sớm nhất để
không bị thiệt hại quá nhiều về sức người và sức của cũng như hắn cần
giành chiến thắng ở mặt trận này để trợ giúp hai mặt trận còn lại đồng
thời cũng phải là cái cùm chân của quân đội Tinh Hà đế quốc. Muốn vậy
Franz phải ép Jarod điên cuồng, phải tấn công vào Bridge. Hắn lập ra một cái đại kế hoạch, đầu tiên là tiêu hao nhuệ khí quân địch, sau lại đốt
kho lương địch. Để quân Tinh Hà không rút lui hắn tự mình biến Bridge
thành một tòa cô thành mở rộng cửa đón chào đại quân của Tinh Hà đế quốc làm cho Jarod nửa muốn lui mà lại nửa không muốn. Hắn chính là đánh vào quần sáng chiến thắng, kiêu ngạo của Jarod, là một thiên kiêu chi tử
Jarod tất nhiên sẽ không chấp nhận thất bại tại Bridge, mà dù có thất
bại thì hắn cũng sẽ đứng lên từ chỗ đó. Điều này có nghĩa chưa công hãm
được Bridge Jarod cũng sẽ không có được một danh vọng nào. Franz dùng
chính điều này để giữ đại quân Tinh Hà tại Bridge. Mà tại sơn cốc này
chính là bước mấu chốt của kế hoạch, Geoffey phải đánh được đoàn vận
lương của Tinh Hà cài Jarod vào thế không thể chuyển chiến lược thành
đánh nhanh thắng nhanh. Âm mưu có thể tránh, dương mưu chỉ có thể đỡ,
Jarod có thể nói hoàn toàn rơi vào chiến lược của Franz đặt ra.
Quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của Geoffey, viên tiểu tướng dương dương đắc ý dẫn quân tiến vào sơn cốc mà không hề có đề phòng gì. Geoffey khẽ nâng lên nắm tay, hàng loạt cung tiễn thủ làm tư thế quỳ bắn, hai tay
cơ bắp kéo căng trường cung, đầu tiễn lang nha đen kịt hướng về đoàn xe
lương phía dưới.
“Tướng quân, có cây chắn ngang đường”.
Binh sĩ Tinh Hà báo lại, một gốc đại thụ như vô tình nằm chắn ngang con
đường sạn đạo nhỏ hẹp, nếu không dười cây đi, đoàn xe không cách nào
thông qua được sơn cốc. Viên tiểu tướng tức giận mắng.
“Còn cần ta ra lệnh sao? Còn không mau dời cây đi”.
Nói rồi lại trút xuống một hồi roi lên đầu binh sĩ tội nghiệp. Binh sĩ rên
lên một tiếng vội vàng cùng vài binh sĩ khác đẩy đại thụ đi. Bỗng nhiên
lúc này bỗng vang lên một tiếng “bắn”, dây cung phát ra tiếng “bang,
bang” đầy trời lang tiễn trút xuống đầu đội hình vận lương.
“Không ổn, địch phục kích, kết trận”.
Trong khi viên tiểu tướng ngã xuống ngựa kêu cha gọi mẹ thì vài vị Thiên hộ
lập tức rút kiếm tụ tập lại trận hình. Bình thường xe vẫn lương được làm rất chắc chắn, nếu bị phục kích bọn hắn sẽ kết xe lương lại thành từng
phương trận, đứng bên trong cố thủ chờ viện quân tới, thế nhưng ở giữa
con đường sạn đạo này không đủ không gian để bọn hắn có thể kết trận,
chỉ biết nấp dưới thành xe bị cung tiễn thủ Ala hai bên sơn cốc bắn áp
chế. Chỉ qua vài lượt tên binh sĩ Tinh Hà đã tử thương đến một ngàn
người, Thiện hộ thấy tình huống không tốt quyết định chỉ huy số binh sĩ
còn lại tấn công lên hai bên sườn. Thế nhưng Geoffey làm sao không dự
liệu trước. Đối mặt với binh sĩ Tinh Hà xung phong Geoffey chỉ vẫy tay
một cái, đón đầu bọn hắn là một trận đá lăn từ trên đỉnh xuống. Hàng
trăm binh sĩ không may bị tảng đá nặng đến hàng tấn đè thành thịt nát,
một số lại bị gãy tay, gãy chân,… Tiếng rên la thảm thiết vang vọng cả
sơn cốc như quỷ khóc.
“Vì Ala, giết!”.
“Giết”.
Geoffey dẫn đầu binh sĩ xông vào trận hình Tinh Hà rách nát hỗn loạn, trong
vùng loạn chiến trường thương của hắn vung vẩy, đẩu thương thỉnh thoảng
lại phát ra từng chùm điện xà đốt lên da thịt khét lẹt, máu huyết văng
tung tóe nhuộm đỏ cả chiến giáp màu xanh của hắn. Chưa đầy một canh giờ
toàn đội vận lương bị toàn diệt, binh sĩ Ala bắt được đến gần năm trăm
tù binh.
Nhìn từng đám tàn binh Tinh Hà mặt mày ủ rũ
mất đi chiến ý quỳ la liệt trên mặt đất Geoffey chợt cảm tháng. Thành
chủ quả nhiên dự đoán như thần, nói không chừng sau khi nhận được tin
tức này ở Bridge lại là một hồi ác chiến. Một viên đội trưởng đến bên
cạnh Geoffey nói.
“Tướng quân, số tù binh này xử lý như thế nào?”.
Geoffey chân mày hơi nhíu lại, trên mặt có chút không đành lòng nhưng cuối cùng quả quyết nói.
“Giết”.
“Tế nhưng tướng quân, bọn họ đã…”.
“Chúng ta không thể lưu tù binh đấy”.
Viên đội trưởng còn muốn nói gì nhưng liền bị Geoffey phủ quyết. Hắn cũng là bất đắc dĩ, Kim sư vệ hiện tại là đội quân lưu động, hiện tại đại bản
doanh còn không có làm sao có thể vướng bận thêm tù binh đây. Viên đội
trưởng cũng hiểu được liền vâng một tiếng đi chấp hành. Đằng sau lập tức vang lên từng tiết hét thảm, khóc lóc, cầu xin, thế nhưng chỉ một
thoáng sau tất cả đều trở nên im lặng. Geoffey quay mặt đi. Chiến tranh
là vậy, không có chỗ cho nhân từ, chỉ có kẻ thất bại và người chiến
thắng, kẻ còn sống mới chính là anh hùng.