Karla vui mừng nhìn Franz, trong đôi
mắt bừng lên vẻ hi vọng và tôn kính. Lúc nào cũng vậy, khi bọn họ nguy
hiểm nhất thiếu gia sẽ xuất hiện cứu lấy bọn họ, trong lòng mỗi đội viên Tử thần đều có một tín niệm như vậy, chính vì thế mà Tử thần đều có thể quên mình chiến đấu, dù là cùng địch nhân lưỡng bại câu thương cũng
không hề lùi bước.
Franz đánh cho Karla một ánh mắt yên tâm, sau đó đôi Tả luân nhãn đỏ lòm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám binh sĩ Tinh Hà nói.
“Khi nãy là ai muốn giết chết mọi người trong phủ”.
Không hiểu vì sao tất cả binh sĩ đều rùng mình một cái không tự chủ lùi xa
khỏi viên chỉ huy một bước. Franz tỏ ra vẻ không quan tâm chỉ nhẹ nhàng
nói.
“Vậy các ngươi chết hết đi. Ma thuật chi hỏa”.
Tả luân nhãn ba câu ngọc lóe lên hàng trăm binh sĩ bỗng ngã xuống gào khóc thảm thiết như cả người bị đốt cháy thành từng mảnh vụn. Nhìn đám binh
sĩ đang đau khổ lăn lóc trên đất, có người còn cầm kiếm tự sát để kết
thúc nổi thống khổ Franz sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường. Đừng trách
ta, bởi vì trong mắt ta các ngươi chỉ là kinh nghiệm.
Một ánh mắt đều có thể giết người, đám Cận vệ đối với sức mạnh của Franz
ngày càng tôn kính thậm chí là sùng bái. Giải quyết xong đám lính Tinh
Hà Franz xoay người lại hỏi.
“Karla, phu nhân ở nơi nào?”.
“Bẩm thiếu gia, phu nhân đang sinh ở trong phòng, đã có Thần sư lo liệu”.
“Ồ, đã sinh rồi”.
Franz ồ một tiếng ném cho Karla một bình thuốc lớn màu đỏ chính là thuốc trị
thương, sau liền bước sang tiểu viện bên cạnh. Vừa đến cổng Franz liền
nghe tiếng hô thảm thiết của Elena bên trong. Hắn vội vàng bước vào
nhưng ngay lập tức hai Bạch y tế tự đứng ngoài đã ngăn cản hắn nói.
“Thành chủ, ngài không thể vào bên trong. Xin ngài yên tâm, bên trong đã có Thần sư lo liệu, sẽ không có việc gi”.
Đứng bên ngoài nghe tiếng thở dốc của Elena Franz cũng hơi bình tâm lại, nếu có hệ thống chăm sóc thì chắc chắn mẹ con Elena sẽ không có việc gì. Dù sao chức năng “Huyết kế hậu đại” phụ trợ không phải nói chơi đấy huống
chi ma pháp ở thế giới này rất thần kỳ.
“Ảnh phân thân chi thuật”.
Franz phân ra một phân thân hướng về phía chiến trường, một phân thân khác ở
lại đứng ngoài cửa phòng chờ đợi Elena. Phân thân Franz vừa hướng ra
phía ngoài đã thấy hàng trăm binh sĩ Tinh Hà đế quốc tràn lên ma pháp
tháp, hàng hộ vệ của Cận vệ đoàn và Ám bộ chính thức tan vỡ dần dần bị
đánh lui. Mà trên bầu trời chỉ nghe nổ ầm một tiếng, vài thân ảnh trên
bầu trời lả tả rơi xuống, Franz đều thấy rõ ràng đó là những thành viên
Tử thần, còn có cả Alex.
“Susanoo”.
Franz gầm lên một tiếng Susanoo bán thân thể xuất hiện, cánh tay khung xương
vươn ra đỡ lấy thân hình của đội viên Tử thần, còn Alex à? Mặc kệ, dù
sao hắn cũng biết tên này không dễ chết như vậy. Mặt khác từng đốm lửa
đen như đạn súng máy bắn về phía đám binh sĩ Tinh Hà tạo ra từng cây
đuốc sống rên la thảm thiết chẳng mấy chốc đã bị đốt cháy không còn tro
bụi.
“Thiếu gia, (em trai), (thành chủ), (tên khốn kiếp)”.
Mọi người cũng phát hiện ra Franz, tất nhiên Franz nghe được người gọi hắn
“tên khốn kiếp” chính là Alex đấy. Tinh thần binh sĩ Bridge nhất thời
dâng cao bắt đầu đứng vững, đính trụ lại sóng tấn công của Tinh Hà đại
quân.
Bên ngoài vị Thần cấp cường giả cũng mở mắt ra
nhìn từng ngọn lửa năng lượng màu vàng bốc lên từ ma pháp tháp. Loại
năng lượng này rất lạ nhưng hắn lại cảm nhận được sự uy hiếp.
“Oanh”.
Lại một tiếng nổ nữa, lần này rơi xuống không ai khác chính là Tam trưởng
lão, thế nhưng trên người hắn chỉ dính bụi bặm một chút, phủi phủi bụi
liền đứng lên, rõ ràng là chỉ bị Javid cưỡng chế đánh rơi xuống không hề có ý thương tổn hắn.
“Tam trưởng lão”.
Franz nhẹ nhàng đặt mọi người xuống ma pháp tháp, mọi binh lực trong pháo đài đều co cụm tại đây còn khoảng sáu ngàn người trong đó có một ngàn Hổ
Báo kỵ và hai ngàn không quân. Cách đó tầm trăm mét là vòng vây của mười mấy vạn binh sĩ Tinh Hà đế quốc, thế nhưng không ai dám lại gần, bọn
hắn đều biết bây giờ chính là do cường giả quyết định trận chiến.
“Thành chủ vạn tuế”.
Binh sĩ Bridge hô vang lên, sĩ khí cao ngút trời. Franz ngay lập tức vung
tay ra, hàng trăm bình thuốc trị thương lớn, nhỏ như sung rụng xuống,
hắn mạnh mẽ đánh vỡ bình thuốc, từng giọt thuốc tựa mưa rơi xuống người
binh sĩ lập tức chữa trị thương thế của bọn hắn. Trong lòng tất cả binh
sĩ bây giờ Thành chủ chính là Thần, Franz trở thành tín ngưỡng duy nhất
của bọn hắn, là mục đích mà bọn hắn chiến đấu.
“Điện hạ, chúng ta nên rút lui thôi, chúng ta phải giữ được Etihad”.
Rize thấy đại thế đã mất thở dài khuyên bảo Jarod. Thái tử điện hạ không cam lòng nhìn về phía ma pháp tháp, nhìn thân hình đứng sừng sững giữa
Susanoo màu vàng óng ánh cuối cùng cúi đầu đi về phía sau.
“Rút lui thôi”.
Binh sĩ Tinh Hà từ từ lui lại. Tiền quân hóa thành hậu quân đoạn hậu. Franz
cũng không truy đuổi mà chỉ nhìn trên bầu trời, nơi đó đang đứng hai
thân hình là Javid và vị Thánh cấp hậu kỳ. Hắn lạnh lùng nói.
“Ta cho các ngươi ba ngày lập tức phải rời khỏi pháo đài Etihad cút khỏi lãnh thổ Ala, nếu không… Chết”.
Dứt lời Susanoo liền xuất kiếm, một ngọn lửa theo kiếm khí vút cao lên tận
trời đánh về phía hai người cường giả. Javid chỉ thấy một đoàn lửa mang
theo uy áp ngập trời phóng lên, bên trong kiếm khí tràn đầy sức mạnh
phong ấn làm bản thân hắn đến xoay trở cũng khó khăn. Lúc này Javid cũng vận hết lực lượng gầm lên một tiếng chém ra cắt đứt uy áp với bản thân, thân hình liền lóe lên một cái đã cách vị trí cũ một đoạn xa. Thế nhưng vị Kiếm thánh hậu kỳ thì không được may mắn như vậy, tuy hắn cũng cắt
đứt được uy áp thế nhưng cũng không kịp né tránh ngay lập tức bị ngọn
lửa thôn phệ, một quang hoàng trong nháy mắt lóe lên thu vào hồ lô của
Susanoo.
Javid kinh hãi nhìn ngọn lửa phong ấn từ từ tiêu thất không nhịn được nuốt nước bọt, cuối cùng lặng lẽ thủ hộ đại quân rút lui.
Không phải là Franz không muốn truy đuổi mà là nếu hắn truy đuổi thì sẽ không cứu được tính mạng của những binh sĩ trọng thương trên khắp chiến
trường. Những binh sĩ này thân kinh bách chiến đều là tài sản quý giá
của hắn. Franz lập tức chỉ huy binh sĩ dọn dẹp chiến trường, cứu chữa
những binh sĩ bị thương.
“Em trai, ngươi đã tỉnh rồi”.
Leona bật khóc sờ sờ gương mặt Franz. Bản thân Franz cũng bị cảm động, từ nhỏ đến lớn trong gia tộc người lo cho hắn nhất không ai khác chính là
Leona, khi hắn bị mọi người khinh bỉ, ruồng bỏ chỉ có người chị giá này
lo lắng, bảo vệ cho hắn.
“Chị Leona…”.
“Binh”.
Franz chưa kịp nói gì thì đã thấy một nắm tay phấn hồng đấm thẳng vào mặt hắn không ai khác chính là chị gái bạo lực Leona của hắn.
“Sao ngươi không đi chết luôn đi”.
Vốn dĩ Franz hoàn toàn có thể né tránh được nhưng hắn không làm thế, hắn
biết Leona đang cần phát tiết. Vì lo lắng cho hắn mà cô tình nguyện ở
lại ma pháp tháp chiến đấu cùng binh sĩ Bridge không hề có ý lui bước.
Đấm xong một đấm Leona như rũ bỏ được mọi gánh nặng cả người không tự
chủ đổ ập xuống.
“Chị Leona”.
“Leona”.
Một thân hình bụi bặm từ phía dưới bò lên chạy đến bên cạnh Leona không ai
khác chính là Alex. Giờ này hắn làm gì còn vẻ phong độ của một Thánh kỵ
sĩ nữa, trên người đều bụi là bụi, giáp trụ cũng loang lổ điểm một chút
máu, đầu tóc rối tung lên nhìn hắn có vẻ giống một tên ăn mày hơn.
“Không cần lo lắng, chỉ là ma lực tiêu hao quá độ thôi”.
Tam trưởng lão xem xét một chút liền nói. Sau đó ông nhìn sang Franz khẽ cười.
“Franz, con đã trưởng thành rồi”.
Tam trưởng lão cũng bị một kiếm của Franz chấn trụ. Là một Kiếm thánh hậu
kỳ Tam trưởng lão cũng không tin mình có thể tránh thoát được một kiếm
đó của Franz. Franz định nói gì đó thì bên dưới một đội kỵ binh chạy vào pháo đài. Dẫn đầu không ai khác chính là Geoffey. Trên người bọn hắn
vết máu loang lổ, rõ ràng đã trải qua một tràng đại chiến. Vốn tám vạn
quân Hùng Ưng quân đoàn kết hợp với đội kỵ binh của Geoffey tiến về
Bridge, không ngờ nửa đường lại bị hai vạn quân của Tinh Hà đế quốc chặn lại. Vì thời gian cấp bách Geoffey dẫn một đội kỵ binh gần hai vạn
người giết ra một đường cấp tốc chạy đến Bridge thế nhưng mọi chuyện đã
an bài rồi.
“Thuộc hạ đến chậm, mong thành chủ trách tội”.
Đến trước Franz Geoffey quỳ một chân xuống thỉnh tội. Franz vội vàng đỡ hắn lên nói.
“Anh Geoffey đừng cảm thấy có lỗi, anh đã làm rất tốt rồi”.
Tam trưởng lão cũng cười nói.
“Đúng vậy, Geoffey chỉ huy quân đội rất tốt, không hổ danh là con cháu của gia tộc Bonaparte”.
“Tam trưởng lão quá khen rồi”.
Geoffey cũng đứng dậy gãi gãi đầu nói. Lúc này trên bầu trời bỗng có hai tia
chớp sáng rực một đỏ, một lam như hai viên lưu tinh rơi xuống phủ thành
chủ. Cùng lúc đó sắc mặt Franz tràn đầy vui mừng nhoáng người một cái
lập tức biến đi.
“Hả, hắn chạy đi đâu mà lại nhanh đến vậy?”.
Tam trưởng lão kỳ quái nói. Mọi người cũng lắc lắc đầu tỏ vẻ không biết. Lát sau một Bạch y tế tự chạy đến nói.