Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 22: Ông trời có đức hiếu sinh, tiền tài tự tìm đến cửa



Tôi không quá để tâm chuyện này, thay vào đó tôi chuyển chủ đề: “Nếu sau này bọn họ tìm anh cứu người anh sẽ làm gì?”

“Cứu người?” Thiết Đầu sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Tôi lấy đâu ra bổn sự đi cứu người a? Chẳng phải là chiếm hào quang từ cậu à!”

Tôi hỏi nhíu mày: “Vậy anh cứu hay không cứu?”

“Cái này ấy à…” Thiết Đầu gãi đầu, do dự nói: “Nếu có thể cứu được, tôi sẵn lòng…”

“Muốn cứu đúng không? Anh vẫn là có trái tim khá nhân hậu đấy.” Tôi mỉm cười nói.

“Cũng không phải.” Thiết Đầu đỏ mặt, “Thật ra, những người đó đều giống như tôi, ngày ngày lăn lộn cơm áo gạo tiền, nếu không cũng sẽ không đến đây bán mạng.”

“Được rồi, anh có thể cứu nếu muốn.” Tôi gật đầu, “Nhưng không thể miễn phí được.”

Thiết Đầu đột nhiên hiểu ra, vỗ đùi nói: “Tôi hiểu rồi! Tôi phải ngoạm tiền tên họ Lưu đó!”

“À…vậy anh muốn lấy bao nhiêu?” tôi hỏi.

“Cậu cảm thấy bao nhiêu là phù hợp?” tròng mắt Thiết Đầu lóe lên lập lòe.

“Hai mươi.” Tôi suy nghĩ một lúc.

“Vậy được! Đợi lát nữa tên họ Lưu tìm đến, tôi sẽ đòi hắn ta hai mươi vạn!” Thiết Đầu hưng phấn nói.

Tôi nghi ngờ liếc nhìn Thiết Đầu: “Nhà anh là làm từ thiện à?”

“Từ thiện cái gì?” Thiết Đầu khó hiểu hỏi.

“Mạng người rẻ rúng vậy à, ý tôi là hai mươi vạn một người!” Tôi hơi khó chịu đáp lại.

“A?” Thiết Đầu kinh ngạc, há hốc.

“Đó là mạng người, hai mươi vạn coi như hời cho hắn rồi!” tôi bồi thêm một câu.

Anh ta bấm ngón tay tính toán rồi kêu lên: “Vậy…tổng…tổng cộng là mấy triệu?”

“Số tiền này họ Lưu chắc lấy ra được chứ?” tôi băn khoăn hỏi.

“Chắc là được!” Thiết Đầu khẳng định nói: "Lưu Hạo rất đắc dụng trong Tào gia, không tính những thứ khác, mấy triệu tiền mặt hắn hẳn lấy ra được, để hắn dùng số tiền này mua yên ổn đã là lời cho hắn rồi!”

Tôi chỉ đáp lại cũng gần như như thế.

“Đúng, đúng, đúng, cậu nói có lý!” Thiết Đầu liên tục gật đầu.

“Cũng phải để lại một ít cho họ lo liệu hậu sự.” Tôi tiếp tục.

“À…phải phải?” Thiết Đầu theo bản năng gật đầu, đi theo thêm vài bước, đột nhiên giật mình, trợn to hai mắt, lắp bắp nói: “Lo…lo hậu sự?”

Đang nói chuyện, chợt có một thanh âm náo động vang lên, sau đó hắn nhìn thấy một nhóm người gấp gáp đi về phía này.

“Họ Lưu đó tới rồi!” Thiết Đầu nhìn kỹ phía đó, lập tức trở nên hưng phấn.

Nhóm của Lưu Hạo đi theo Ngụy Đông Đình trong tay cầm la bàn, nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Nhìn thấy chúng tôi đứng bên ao sen, Lưu Hạo nói gì đó với Ngụy Động Đình rồi bước nhanh về phía chúng tôi.

“Hắn tới rồi, hắn thật sự tới rồi!” Thiết Đầu kích động lẩm nhẩm.

“Bình tĩnh chút.” Tôi nhỏ giọng nhắc nhở.

“Vâng vâng!” Thiết Đầu cũng hạ giọng thì thầm, sắc mặt trầm xuống.

Lưu Hạo còn chưa đến gần đã mỉm cười và hét lên từ xa: “Lâm lão bản, vừa rồi tôi đã mạo phạm, cậu đại nhân không chấp tiểu nhân, cho tôi xin lỗi trước.”

Tôi phớt lờ.

Thiết Đầu ho khan, ngăn cản Lưu Hạo, sắc mặt lạnh lùng nói: “Lại tới đây làm gì?”

“À…tôi muốn nhờ Lâm lão bản ra tay cứu giúp mấy vị huynh đệ đó.” Lưu Hạo thở dài nói: “Nếu họ xảy ra chuyện, để gia đình biết được, không biết sẽ đau khổ đến mức nào.”

“Đau khổ thì đau khổ, nhưng trước tiên phải diệt Lưu gia các ngươi!” Thiết Đầu hung hăng đáp.

Tôi thấy sắc mặt Lưu Hạo cứng đờ, nhưng chỉ một giây sau đã giãn ra nở một nụ cười chân thành, người này rất giỏi che giấu: “Vị huynh đệ này nói đùa rồi, nhưng cũng xin Lâm lão bản nhìn vào đức hiếu sinh ra tay cứu giúp những huynh đệ bên đó. Lưu Hạo tôi thay mặt bọn hắn cầu xin cậu!" Nói đến đây, hắn ta cúi đầu thật sâu.

“Muốn cứu người phải không? Đưa đây!” Thiết Đầu đưa tay ra trước mặt Lưu Hạo.

“Cái gì?” Lưu Hạo sửng sốt một lát.

“Tiền, bốn mươi vạn!” Thiết Đầu lớn tiếng nói, “Nghe cho rõ ràng, bốn mươi vạn một người.”

“Cái này…” Lưu Hạo sửng sốt.

“Thế nào, muốn gọi kỹ nữ mà không muốn trả tiền?” Thiết Đầu trừng mắt hỏi.

“Cái đó… khẳng định không phải ý đó.” Lưu Hạo cau mày suy nghĩ một chút, sau đó lúng túng nói: “Trả tiền là việc hiển nhiên, nhưng như vậy quá nhiều đi.”

“Nhiều à, vậy ngươi thích đi tìm ai thì tìm!” Thiết Đầu hét lên.

Lưu Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiền tôi sẽ trả, nhưng giá cả phải thương lượng lại.”

Sau một hồi thảo luận định ở mức hai mươi vạn. Tôi cười thầm, Thiết Đầu này cũng có khá nhiều thủ đoạn.

“Cứu người cũng được, nhưng trước tiên giao tiền ra đã!” Thiết Đầu nói cứng như chém sắt.

“Đặt trước ba thành!” Lưu Hạo cũng là con cáo già, sắc mặt âm trầm.

Thiết Đầu liếc nhìn tôi, thấy tôi không phản đối, liền gật đầu: “Thành giao, đi nhanh đi.” Lưu Hạo đành phải quay người đi lấy tiền.

“Không phải anh thắc mắc ao sen này có vấn đề sao? Đợi chút nữa hãy hét ầm lên.” Tôi thì thầm với Thiết Đầu.

“Được!” Thiết Đầu không nghi ngờ gì nhanh chóng nói đã hiểu.

“Đừng làm lố, giả thành thật chút.” tôi dặn dò.

“Đã biết!”

Thiết Đầu nghiêng người giả vờ suy tưởng một lúc, sau đó chỉ vào ao sen và ngạc nhiên lắp bắp kinh ngạc: “Cái gì đây…chuyện gì đang xảy ra ở đây?”

Đôi mắt giãn nở, biểu cảm chuẩn xác và giọng nói đầy cảm xúc. Cùng với tiếng hét the thé, Thiết Đầu đã thành công thu hút sự chú ý của Ngụy Đông Đình và những người khác.

“Có chuyện gì ồn ào vậy?”

Ngụy Động Đình lạnh lùng liếc nhìn chúng tôi rồi quay về phía nhìn ao sen.

Sau đó vẻ mặt của họ Ngụy thay đổi, hắn ta quỳ xuống nhìn thẳng vào mặt ao.

Lưu Hạo vốn là đi lấy tiền, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này liền quay lại, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Những người khác cũng tụ tập xung quanh.

Tôi nhìn về phía đám người, thấy Chu Tương còng lưng đứng đó, vẻ mặt tê dại, mặc dù mọi người tụ tập quanh ao sen nhưng mí mắt hắn ta chỉ cử động nhẹ. Hắn ta dường như không hề bị ảnh hưởng bởi những thứ xung quanh mình, yên lặng đứng đó giống như một thây ma.

“Hai người tới, đi xuống nhìn xem!” Ngụy Đông Đình chỉ vào hai người gần nhất lớn tiếng hô.

Lưu Hạo lập tức phân công hai người đó cởi áo nhảy xuống ao.

Chỉ nghe tiếng tõm, nhưng điều kỳ lạ là hai người to lớn nhảy xuống, mặt hồ không hề có bọt nước bắn tung tóe.

Nước hồ đen thui như mực đặc quánh chốc lát đã nuốt chửng hai người.

Sau đó, mặt hồ trở lại tĩnh lặng, không gợn sóng.

“Chuyện gì đã xảy ra thế?”

“Hai người họ đâu rồi? Họ đi đâu rồi?”

Những người vây xem ồn ào, choáng váng không ngừng nhao nhao kêu lên.

Có người khác hét lớn vào ao sen gọi người nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào.

Theo lý mà nói, nước trong ao sen này không sâu lắm, nhưng bây giờ sau khi hai người nhảy vào, đã bị nuốt chửng không thấy tăm tích, điều này lập tức khiến mọi người hoảng sợ.

“Mau đem cây sào đến đây!” Lưu Hạo hô lớn.

Chẳng bao lâu sau có hai người tìm được hai cọc tre dài cấp tốc đâm xuống ao sen.

Cái ao sen này nhìn không sâu bao nhiêu, nhưng điều kỳ lạ là sau khi hai người chọc rất lâu cũng không đến được đáy.

“Chuyện quỷ quái gì đang xảy ra vậy!” Mọi người sợ đến tái mặt, lùi lại không dám đến gần mép ao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.