Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 40



“Vẫn nhớ, vẫn nhớ…” Thiết Đầu miễn cưỡng lấy đồng xu ra.

Những người khác cũng lần lượt tìm đồng xu từ trên người.

Nhìn thấy bộ dạng như sắp khóc đến nơi của anh ta, tôi cười cười: “Được rồi, anh có thể giữ nó.”

“Được…được…!” Cả mấy người đều vui mừng khôn xiết, đặc biệt là Thiết Đầu, anh ta nhanh chóng nhét đồng xu vào trong áo như sợ tôi đổi ý.

“Kế tiếp, là đặt đặt mua một lô đồ nội thất và nhu yếu phẩm hàng ngày, trời cũng muộn rồi. Đợi xong việc, tôi mời mọi người đi ăn tối.” Tôi thong thả nói.

“A, nhà hàng của chúng ta cũng mở ở đây chẳng phải là tiện cả đôi dường sao?” Đang ăn cơm Trương sư phụ đột nhiên vỗ đùi kêu lên.

Những người khác sửng sốt một chút, lập tức phụ hoa: “Đúng…đúng…đúng vậy!”

“Vậy ăn xong chúng ta dạo quanh xem có chỗ nào thích hợp không.” Thiết Đầu hưng phấn có chút nôn nóng tiếp lời.

Trên mặt Tiểu Cân Tử lộ ra vẻ phiền muộn: “Con đường này tôi tất quen thuộc, đoán chừng rất khó tìm được một địa điểm thích hợp, bởi vì không có quán trống.”

“Cái này thì có gì khó? Chẳng phải bên cạnh nhà Tiểu Lâm lão bản có rất nhiều nhà trống đấy sao, dạo thêm một vòng khẳng định sẽ tìm được nơi thích hợp.” Trương sư phụ cười nói.

“A? Mở tại đó…?” Những người khác đều há hốc sửng sốt.

Tiểu Cân Tử dè dặt nói: “Mở bên đó…liệu có được không?”

Trương sư phụ nhìn mấy người Thiết Đầu cười nói có chút đắc ý: “Các cậu còn trẻ người non dạ, trước đây khẳng định không được, nhưng bây giờ Tiểu Lâm lão bản đã mở một tiệm phong thủy. Từ nay trở đi nơi này chắc chắn sẽ trở thành một địa điểm Phong Thủy thịnh vượng, rất thích hợp để mở nhà hàng!”

Mọi người nghe xong đều có chút nghi ngờ, mười mấy cặp mắt nhìn tôi chằm chằm. “Nhìn tôi làm gì. Chẳng phải Trương sư phụ đã nói rất rõ ràng rồi sao?”

“Vậy thì nghe theo Trương sư phụ!” Thiết Đầu nghe xong lập tức đập bàn tán đồng.

Thế là sau bữa ăn, một đoàn người rồng rắn chạy đi xem cửa hàng và nhanh chóng chọn ra địa điểm tốt nhất, ngay đối diện nhà tôi. Cũng là nhà hai tầng nhưng diện tích rộng hơn nhà tôi rất nhiều, có thể mở cả hai tầng làm nhà hàng, hoặc dùng tầng dưới để nấu ăn và tầng trên để ở.

Rất thích hợp.

Trương sư phụ liền ngay khi việc còn nóng liên lạc với chủ nhà.

Dự định của chúng tôi là thuê dài hạn, nhưng chủ nhân của ngôi nhà vừa nghe có người hỏi han đã cố gắng thuyết phục để bán đứt căn nhà với mức giá rất thấp. Sau một hồi cân đo đong đếm, vị chủ nhân nọ đã nóng lòng hẹn sáng sớm ngày mai đi làm thủ tục chuyển tên sở hữu.

“Tiểu Lâm lão bản, trong tay chúng ta còn có rất nhiều tiền, tôi đang suy nghĩ mua thêm mấy căn bên cạnh, chờ nơi này trở nên đông đúc, chúng ta có thể kiếm không ít tiền.” Trương sư phụ thấy việc buôn bán dễ dàng hết nấc liền mạnh tay chi tiền, tôi nghe xong cũng không phản đối. Đương nhiên, những người khác không có ý kiến gì nên họ mua rẻ vài căn nhà liền kề rồi nối chúng lại với nhau.

Sau khi mọi việc hoàn tất, lô đồ nội thất đã được chuyển đến, mọi người cùng nhau sắp xếp đồ đạc và ngay tối hôm đó tôi đã có nơi ngủ nghỉ yên lành.

“Nếu có chuyện gì xảy ra thì gọi ngay cho chúng tôi nhé!” Trước khi rời đi, Thiết Đầu còn chạy tới dặn dò.

“Sao vậy, anh sợ ma bắt tôi đi à?” Tôi nhìn anh ta tựa tiếu phi.

Thiết Đầu đỏ bừng mặt nói: “Chúng tôi đều lớn lên ở Mai Thành. Ngôi nhà ma này thực sự rất nổi tiếng, cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

Tôi mỉm cười nói: “Tôi biết, đừng lo lắng, tôi còn rất nhiều tiền đồng.”

“Được…được…đều nghe cậu!” Thiết Đầu gật đầu mạnh mẽ.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, tôi lên lầu nhìn qua nhìn lại mấy căn phòng, băn khoăn không biết nên đặt chỗ nào cho Dương Thiên Bảo. Mặc dù tôi đã điểm ấn cho cậu ta nhưng để đạt đến trình độ ác linh và lấy lại được thần trí vẫn còn một chặng đường rất dài.

Tất cả chuyện này phụ thuộc vào việc “dưỡng”.

Thuật luyện quỷ và nuôi quỷ là hai truyền thừa độc môn Linh phái.

Nhưng ngay cả với những người thừa kế Linh Môn, dù là luyện hay nuôi dưỡng, tất cả đều phụ thuộc vào duyên phận.

Cũng không phải tất cả các linh hồn quỷ quái đều có thể luyện và dưỡng.

Tôi và Dương Thiên Bảo tưởng chừng như không có quan hệ gì với nhau nhưng thực ra chúng tôi có quan hệ rất sâu sa. Có điều, nuôi dưỡng tà linh không phải là việc dễ dàng. Chưa kể những thứ khác, trước tiên phải có một địa điểm phù hợp. Tốt nhất là tìm được ao dưỡng thi hoặc thậm chí là nơi nuôi xác. Tuy nhiên, những thứ như thế này rất hiếm, và ngay cả khi chúng tồn tại, hầu hết chúng đều ở những nơi xa xôi hoặc núi sâu núi thẳm không dấu chân người. Nhưng ngôi nhà này có chút thú vị, âm khí mạnh hơn những nơi khác rất nhiều. Điều này không phải do tà ma gây ra, bởi vì tôi không tìm thấy bất kỳ chút quỷ khí hay oán hận nào trong ngôi nhà này.

Tôi quay lại tầng dưới nơi vô tình phát hiện ra một thứ thú vị. Một hương án nhỏ treo trên bức tường phía tây của phòng tạp vụ. Bên trong hương án có một bức tượng cổ quái. Nó có nước da màu chàm, trên đầu có một đôi sừng và trên lưng có một đôi cánh.

Chính vì sự cổ quái này mà khi đang dọn dẹp nhà cửa, cả đám Trương sư phụ phụ không dám động vào mà lập tức chạy đến xin ý kiến của tôi. Lúc đó tôi chỉ nhìn qua rồi giữ nguyên hiện trạng.

Bây giờ quay lại, tôi phát hiện chỉ riêng căn phòng này có sàn gỗ màu nâu đỏ, khác hẳn với những căn phòng khác. Xem xét kỹ hơn, tôi lại phát hiện ra có một cánh cửa ẩn trên sàn. Nó được làm tinh xảo đến mức không thể phát hiện ra nếu không cẩn thận quan sát. Tôi tìm thấy chìa khóa, kéo cánh cửa gỗ lên, một chiếc thang gỗ dẫn xuống không gian đen hun hút. Điểm cuối cầu thang là một tầng hầm hình vuông, rộng bằng phòng tạp vụ. Có một bức tượng nhỏ đặt chính giữa, giống hệt bức tượng trên điện thờ bên trên. Điểm khác biệt duy nhất là bức tượng này lớn hơn gấp mấy lần, cao gần bằng người thật và một nửa cánh tay trái bị gãy. Phía trước bức tượng có ba chiếc bát sứ thô thiển khá lớn, trong bát ngưng tụ một lớp chất màu đỏ sậm. Tôi tỉ mỉ xem xét thì thấy chất sệt đó là máu khô, ngoài ra, không có gì đặc biệt. Âm khí ở nơi này rất mạnh còn bốc hơi lên trên. Sở dĩ ngôi nhà này lạnh lẽo như vậy có lẽ liên quan đến nơi này. Tuy nhiên, không có gì giống với Bể Tụ Âm dưới lòng đất, và cũng không có Vòng Tụ Âm trong phòng. Tôi lại tập trung sự chú ý vào bức tượng. Đi một vòng, tôi chợt phát hiện cánh tay gãy của bức tượng lộ ra xương trắng.

Đây là xương người! Tôi hơi ngạc nhiên khi thật sự có một người bên trong bức tượng này! Bên ngoài được bịt kín bằng đất sét, biến người bên trong thành tượng thần. Thực sự kỳ lạ. Từ góc độ này xem ra, ngôi nhà ma này có thể vẫn ẩn giấu một bí mật nào đó. Cái chết của hai gia đình có thể còn ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa hơn. Ban đầu tôi định đập vỡ bức tượng để nhìn xem, nhưng sau khi nghĩ lại, tôi đành bỏ cuộc và để nguyên hiện trạng.

Sau đó tôi xách vali xuống, thả Dương Thiên Bảo ra, ngồi đối diện với pho tượng. Một điểm ấn khác được thêm vào trán Dương Thiên Bảo. “Bảo Tử, chào bạn nhỏ trước đi, hai người hãy giữ mối quan hệ hòa hảo.”

Tôi quay lại tầng trên và bắt đầu lập một danh sách mua sắm. Tôi dự định sau khi chuẩn bị sẵn tất cả nguyên liệu, sẽ đi xuống thiết lập một Tụ Âm Trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.