Nhân Gian Đệ Nhất Cấm Kỵ

Chương 41



Với sự giúp đỡ của mọi người, bảng hiệu tiệm Phong Thủy rất nhanh đã được treo lên.

“Tại sao lại gọi là Lưu Niên Đường?” Tiểu Cân Tử nghi ngờ hỏi. Thiết Đầu gõ vào trán cậu nhỏ, giáo huấn: “Cái này cũng không hiểu, ngươi chưa từng nghe qua Phong Thủy luân lưu chuyển sao? Tên này rất hay!”

“Thật ra vì mọi người xui xẻo mới tìm đến đây.” Tôi mỉm cười giải thích ý nghĩa cho họ.

“A?” Mọi người sửng sốt hồi lâu. Thiết Đầu gãi gãi tai: “Cậu đang đùa à?” Trương sư phụ cười khúc khích nói: “Nhìn tấm biển của Tiểu Lâm lão bản, tôi cũng có ý tưởng đặt tên cho nhà hàng của chúng ta. Các cậu thấy gọi nó là “Phong Thủy Lâu” được không?”

“Hay lắm!” Thiết Đầu vỗ tay, “Phong thủy lưu niên, hai nhà chúng chờ hốt bạc đi thôi!” Mọi người cùng vỗ tay hoan hô. Cứ như thế mọi chuyện đã được quyết định.

Tiệm phong thủy mở cửa thuận lợi, Trương sư phụ và những người khác tiếp tục công việc ở nhà đối diện, có điều để mở một nhà hàng thì rắc rối hơn nhiều.

Tôi treo chiếc gương bát quái bằng đồng lên tường, xoay người định ngồi xuống thì nhìn thấy có hai người bước vào. “Sư huynh, chỗ này.”

Một trong hai người chỉ tay về phía tôi. Mặt bên phải của người nói vẫn còn sưng tấy, trên người băng bó kín kẽ. Đây không phải Ngụy Đông Đình thì có thể là ai?

Người thanh niên đi theo ăn mặc lịch sự, phong thái điềm tĩnh. Cũng là người quen, Tào Quân Vũ, là người đi theo Cổ Chi Hoa đêm đó.

Lúc trước ở Tào gia, tôi từng tiếp xúc khá nhiều với Tào Quân Vũ, tuy nhiên, sau ngần ấy năm, chúng tôi đã thay đổi hoàn toàn, thậm chí nếu không biết từ trước có đứng đối diện cũng chưa chắc chúng tôi đã nhận ra nhau.

“Lưu Niên Đường?” Tào Quân Vũ liếc nhìn biển hiệu.

“Ngôi nhà này vốn là do Lưu Hạo đứng tên, nhưng không hiểu sao lại bị tên tiểu tử kia chiếm mất.” Ngụy Đông Đình nói.

“Tên tiểu tử nào?” tôi bước ra cửa lạnh nhạt hỏi.

Ngụy Đông Đình quay đầu nhìn thấy tôi, sắc mặt lập tức tối sầm, hừ lạnh một tiếng: “Liên quan gì đến ngươi?” Sau đó hắn quay sang Tào Quân Vũ nói: “Sư huynh, chính là tên tiểu tử này!”

Tào Quân Vũ nhìn tôi và nói: “Anh là ông chủ ở đây à?”

“Vào trong nói chuyện.” Tôi nhường đường cho cả hai bước vào “Tùy tiện ngồi đi”.

Tào Quân Vũ chắp tay sau lưng đi vòng quanh phòng, sau đó quay người lại: “Không biết xưng hô thế nào?”

“Lâm Thọ.” Tôi ngồi trên ghế sofa và mỉm cười trả lời.

“Lâm Thọ?” Tào Quân Vũ sửng sốt một lúc, sau đó nhìn tôi vài lần, “Thọ trong trường thọ?”.

||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||

Tôi nói: “Thọ trong Thọ tỉ nam sơn”.

“Có cái gì khác biệt?” Ngụy Đông Đình tức giận cáu kỉnh.

“Liên quan gì đến anh?” tôi hỏi. "Ngươi... " Ngụy Đông Đình bị nghẹn đến đỏ mặt.

Tào Quân Vũ dùng ánh mắt ngăn cản họ Ngụy, bình tĩnh tiếp lời: “Tên rất hay.”

“Cũng tạm? Hai người đến đây có chuyện gì?” Tôi hỏi.

“Sao ngôi nhà này lại rơi vào tay anh?” Tào Quân Vũ hỏi.

Tôi mỉm cười nói: “Quyền riêng tư, miễn bàn”.

“Chuyện gì riêng tư là ở đây? Anh có biết ngôi nhà này là của ai không?” Ngụy Đông Đình tức giận.

“Của anh à?” tôi hỏi.

“Đương nhiên…” Ngụy Đông Đình do dự một chút, “Ngôi nhà này vốn là của Tào gia, về sau lại giao cho Lưu Hạo, sư huynh của ta tên là Tào Quân Vũ, ngươi cảm thấy nó là của ai?”

Tôi lấy ra một chồng giấy chứng nhận bất động sản đặt lên bàn: “Là của ai?”

“Ngươi…” mặt Ngụy Đông Đình đỏ bừng. Tào Quân Vũ vỗ lưng anh ta ra hiệu đừng nói nữa, anh ta liếc nhìn tôi nói: “Đây là ngôi nhà ma ám, anh không biết sao?”

“Tôi mới phát hiện ra sau khi bị lừa. Anh có định bồi thường cho tôi không?”, tôi hỏi.

Tào Quân Vũ cười nói: “Tôi không quan tâm anh dùng phương pháp nào chiếm được căn nhà này từ tay Lưu Hạo, nhưng tôi muốn biết đêm đó anh đến nhà Lưu Hạo làm gì.”

“Không làm gì.” Tôi thậm chí còn dính dáng đến chuyện đó.

“Không làm gì? Tên khốn nhà ngươi đã làm rất nhiều chuyện!” Ngụy Đông Đình nạt nộ.

“Ồ, cậu làm tôi nhớ ra rồi, tôi đến xem kịch.” Tôi đột nhiên nói. Ngụy Đông Đình sắc mặt tối sầm, như sắp bùng nổ tại chỗ, lại bị Tào Quân Vũ ngăn lại.

“Tôi nghe Đông Đình nói anh cũng là Phong Thủy sư?” Tào Quân Vũ hỏi.

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu.

“Tối hôm đó Lưu gia có thấy ai khả nghi không?” Tào Quân Vũ dừng một chút lại hỏi.

“Khả nghi?” Tôi có chút không hiểu, chỉ vào Ngụy Đông Đình, “Hắn có tính không?”

“Đừng đổi chủ đề!” Ngụy Đông Đình tức giận hét lớn.

Tôi chẳng thèm đế ý đến họ Ngụy và tiếp tục, “Không ai ngoại trừ cậu ta.”

“Đêm đó anh rời đi lúc nào?” Tào Quân Vũ hỏi.

“Cũng không chắc chắn, vừa thấy có chuyện, tôi liền nhanh chóng cùng một đám người bỏ chạy.” Tôi nói xong lại nhìn Ngụy Đông Đình, chặc lưỡi: “May mà chạy nhanh.”

“Câm miệng…” Ngụy Đông Đình tức giận đến xanh mặt.

“Được rồi, tôi phải mở cửa làm ăn, không rảnh nghe mấy người nói nhảm.” Tôi đứng dậy làm động tác tiễn khách.

Tào Quân Vũ không nói gì nhưng vừa đi tới cửa đột nhiên dừng lại, quay người nói: “Tối nay ở nhà tôi có tiệc, kết giao bạn bè, nếu rảnh thì có thể đến."

“Sư huynh, huynh mời hắn…?” Ngụy Đông Đình kinh ngạc.

“Tôi sẽ suy nghĩ.” Tôi không nói có cũng không nói không.

Tào Quân Vũ gật đầu, “Được rồi, nếu cậu muốn tới thì cứ gọi cho Đông Đình, tôi bảo cậu ấy đến đón cậu.”

“Cái gì? Sư huynh, tôi không nghe lầm chứ?” Ngụy Đông Đình nghi hoặc nhưng Tào Quân Vũ không tiếp lời, chỉ quay người bước ra khỏi cửa.

Ngụy Đông Đình trừng mắt nhìn tôi, vội vàng bước theo.

“Này cậu kia?” Tôi gọi hắn ta. Ngụy Đông Đình quay đầu nhìn “Đúng, đúng, chính là cậu, lại đây.” Tôi vẫy tay.

“Ngươi lại muốn dở trò quỷ gì?” Ngụy Đông Đình chửi thề một tiếng, định xoay người rời đi.

“Không để lại số điện thoại làm sao tôi tìm được cậu?” Tôi hỏi.

Ngụy Đông Đình nghe xong, không còn cách nào khác, đành phải dừng lại, sắc mặt u ám ghi xuống một dãy số.

“Tôi nghe nói không lâu sau khi tôi rời đi, Lưu gia liền xảy ra chuyện?” Tôi thấp giọng hỏi nhỏ.

Ngụy Đông Đình cười lạnh liếc xéo tôi: “Ta còn nghi ngờ ngươi là người châm lửa.”

“Não cậu không phải bị úng nước đấy chứ.” Tôi tặc lưỡi.

“Ngươi còn nói nhảm, tin hay không ta…” Ngụy Đông Đình tức giận.

“Sao lại kích động thế?” Tôi ngắt lời, “Tôi còn nghe nói chính cậu liều mạng xông vào biển lửa ôm ra một cái bình đất sét, sau đó bí mật của Lưu trạch hoàn toàn bị bại lộ? Thật đáng kinh ngạc!”

Ngụy Đông Đình hừ lạnh.

“Rốt cục lúc đó chuyện gì đã xảy ra? Tại sao đột nhiên lại bốc cháy?” Tôi lại hỏi nhỏ.

Ngụy Đông Đình liếc tôi không kiên nhẫn: “Hỏi nhiều như vậy làm gì?”

“Tôi tò mò.” Tôi cười nói: “Sư phụ cậu có khen cậu lấy được bình ra không?”

“Có ý gì?” Ngụy Đông Đình sắc mặt tối sầm. “Có mắng cậu không?” Tôi thắc mắc.

Ngụy Đông Đình sừng sộ: “Làm sao có thể? Đừng có ở đây đoán già đoán non!”

Nói xong, họ Ngụy liền lao đi.

Đêm đó tôi thực sự gọi điện thoại. Ước chừng sau nửa giờ, Ngụy Đông Đình cáu kỉnh ngồi trên xe xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.