Ban đêm ở con đường phía sau của bệnh viện trung tâm thành phố, người đi đường cũng không nhiều. Có một vài cửa hàng hoa và trái cây ở phía đối diện, mấy quán đồ ăn vặt, những tấm biển hiệu đủ loại kiểu dáng màu sắc lóe lên đủ loại sắc màu, hiện lên ánh sáng yếu ớt nhưng ấm áp; đó là góc phố có lẫn khói lửa và hơi thở của con người bình dị nhất.
Nhân gian đầy khói lửa, luôn có hỉ có bi; tựa như cảm xúc của con người dễ vui vẻ cũng dễ tức giận.
Đa Ninh chỉ vì giằng co với Chu Diệu, nhìn Chu Diệu cao hơn mình một cái đầu, tràn ngập lửa giận. Cô còn chưa tính nợ cũ của anh và Diệp Tư Tư, mà anh đã nổi giận trước.
Đối với chuyện của chính mình thì ngậm miệng không nói chuyện, đối với chuyện của cô thì hành vi ngang ngược chỉ trích; chuẩn mực của việc chỉ cho phép châu quan phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn.
"Chu Diệu, em thật không ngờ tới, anh là một người đàn ông buồn cười như vậy." Đa Ninh mở miệng nói.
Chu Diệu có một chút tốt, biết chính xác lúc Đa Ninh tức giận, chủ yếu là đánh không đánh trả mắng không mắng trả, còn có thể nghĩ biện pháp làm giảm sự phẫn nộ của đối phương; lúc cõng người ra khỏi bệnh viện là anh thực sự đang ghen, hiện tại nhìn Đa Ninh đang đứng trước mặt còn thở hồng hộc hơn anh, Chu Diệu mím môi, dừng một chút, đặt câu hỏi theo lời Đa Ninh nói: "... Anh buồn cười ở chỗ nào?"
Giọng nói rất nhẹ, loáng thoáng hàm chứa một phần ủy khuất nhỏ. Đây là phương thức cầu xin tha thứ độc đáo của Chu Diệu, dùng để đối mặt với Hứa Đa Ninh đột nhiên biến thành dương ( dê) đại vương.
Đa Ninh lau mắt một chút. Buồn cười ở chỗ nào? Không buồn cười chỗ nào cả! Không chỉ là buồn cười, còn ấu trĩ, cuồng vọng, hỗn đản... Từng từ Đa Ninh nói ra, Chu Diệu híp mắt lại, cảm thấy người Đa Ninh mắng không phải là mình. Đa Ninh đứng đối diện với tầm mắt Chu Diệu, bỏ thêm một câu: "Không cần hoài nghi, đang mắng anh đấy."
Chu Diệu gật đầu:... À.
Tính tình của Đa Ninh, Chu Diệu rõ ràng nhất, ôn nhu thiện lương đôn hậu, nhưng cô cũng không phải là người hoàn toàn không có nguyên tắc và nóng nảy, một khi chuyện gì xúc phạm đến nguyên tắc của cô, nên tính sổ nhất định sẽ tính sổ. Đối với người khác có lẽ cô còn có thể thương lượng hẳn hoi, đối với anh tuyệt đối không thương lượng bất cứ cái gì cả.
Cho nên chỉ cần Đa Ninh thực sự tức giận, Chu Diệu vẫn sẽ chịu thua cùng thỏa hiệp theo bản năng; bằng không anh chính là cố ý muốn cãi nhau với Đa Ninh tìm niềm vui. Nhưng hiện tại cũng không thích hợp để hai người cãi nhau, thời điểm không đúng chỗ cũng không thích hợp. Anh phải nói nguyên nhân mình ghen cho Đa Ninh, anh không phải là một người đàn ông ghen lung tung: "Mặc kệ như thế nào... Chân em bị trật, người tìm đầu tiên cần phải là anh."
Chu Diệu nói rất nghiêm túc, giọng điệu cũng thật thà.
Chu Diệu am hiểu nhất cái gì? Phản lại một kích. Hiện tại thứ làm Đa Ninh tức giận không phải lời của Chu Diệu, mà là cái giọng điệu đương nhiên này của anh! Anh dựa vào cái gì mà cho rằng lẽ ra nên như vậy.
Tức giận hơn là Chu Diệu hiểu lầm quan hệ giữa cô và anh cả Chu. Cô cũng không tin rằng, Chu Diệu chỉ tức giận vì anh cả Chu đưa cô đến bệnh viện.
"Sao nào, anh cả Chu nhìn thấy em bị trật chân, đưa em đến bệnh viện cũng không được sao?" Đa Ninh lạnh lùng hỏi lại Chu Diệu:diên%đàn^^lê*quyy%đôn"Rốt cuộc trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, anh cho rằng em không biết sao? Chu Diệu, anh không chỉ buồn cười, anh còn xấu xa!"
Lời của Đa Ninh, Chu Diệu cơ bản hiểu được là mình hiểu lầm, quá mức so đo."Thật xin lỗi." Chu Diệu xin lỗi.
Đừng, đừng xin lỗi. Chuyện của cô và anh còn chưa tính rõ ràng đâu!"Chu Diệu, em thật sự không biết trong đầu anh đang giả bộ cái gì!" Tức giận với cô cũng thôi đi, đến dấm chua của anh cả Chu cũng ăn; vì để cô cùng anh ở bên nhau một lần nữa, anh cả Chu nói bao lời hay về Chu Diệu với cô, anh có biết hay không.
"Thật xin lỗi, Đa Ninh. Anh chỉ nghĩ trước kia em từng thích anh trai anh..." Chu Diệu nói lời trong lòng ra, Chu Diệu luôn luôn ghi tạc chuyện viết trong nhật kí năm đó trong lòng; Tuy rằng tình cảm của thiếu nữ hoài xuân Đa Ninh không là thật, nhưng vẫn là một chiếc kim trong lòng anh. Mỗi khi nhìn thấy Đa Ninh ở chung vô cùng thân thiết với anh trai mình, anh liền không nhịn được sự tức giận. Huống chi mấy năm Đa Ninh đi Toronto này, mỗi lần về nước người cô tìm cũng không phải anh, mà là anh trai anh.
Lúc anh khổ sở cũng từng nghĩ, chỉ cần Đa Ninh đừng trở thành chị dâu của anh là tốt rồi, bằng không có lẽ anh sẽ thực sự làm ra cái gì đó đại nghịch bất đạo. Lúc ấy tình cảm của anh với Đa Ninh còn chỉ là đơn giản thích cùng thân cận, vẫn chưa phải là tình yêu và sự chiếm giữ của một người đàn ông với người phụ nữ mà mình âu yếm như bây giờ.
Dù cho là thân hay tâm, anh đều muốn hoàn toàn giữ lấy.
Đa Ninh hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Chu Diệu lại ăn dấm chua của anh cả Chu... Nhật kí! Đa Ninh thiếu chút nữa đã quên chuyện năm ấy Chu Diệu nhìn lén nhật kí của cô, nhưng cô thật sự không nghĩ tới bây giờ Chu Diệu còn cho rằng cô thích anh cả Chu.
Quyển nhật kí kia Đa Ninh dùng để ghi lại những việc vặt trong cuộc sống thời học sinh, anh cả Chu xuất hiện trong đó cũng rất bình thường. Lúc ấy cô nhìn thấy Chu Diệu lật xem nhật kí của cô, sở dĩ khẩn trương, bởi vì quyển nhật kí kia càng nhiều tên Chu Diệu hơn.
Cô ghi vào trong đó sự biến hóa tình cảm của cô với Chu Diệu, buồn rầu vì Chu Diệu chỉ coi cô là bạn tốt. Kết quả xem xong nhật kí Chu Diệu khó xử hỏi có phải cô thích anh cả Chu hay không.. Làm lòng thiếu nữ cô vừa sợ vừa giận.
Nhớ đến vẻ mặt vui đùa kia của Chu Diệu, cô cho là Chu Diệu thấy được cảm tình của cô với anh, mới cố ý nói như vậy.
Mới vui vẻ giao cô cho anh cả Chu.
Dù sao khoảng thời gian trước Chu Diệu luôn luôn nói với cô cái người hoa khôi của khoa gì đó thổ lộ với anh, mỗi ngày buổi tối gửi tin nhắn cho anh, cái miệng khoe khoang kia quả thực làm người ta buồn nôn. Sau đó cô thấy anh không ở bên cái cô hoa khôi đó mới làm lành với anh. Lúc ấy cô cũng hỏi Chu Diệu vì sao lại không thành một đôi với cô hoa khôi, lý do Chu Diệu đưa ra làm cho cô phải cắn răng——
"XX còn chưa đủ xinh đẹp, không đạt được tiêu chuẩn của anh."
"Em thì sao, có thể đạt tới tiêu chuẩn của anh sao? Em và hoa khôi khoa của anh ai xinh đẹp" lá gan cô cũng từng lớn nên hỏi, vì có một chút tự tin, da mặt dày trần thuật tình hình thực tế: "Em cũng là hoa khôi của khoa bọn em mà."
Sau đó, Chu Diệu cười đến mức ngứa đòn, nói với cô: "Đa Dương... Rõ ràng là em muốn phân rõ tình bạn của chúng ta."
Một câu, phủ định khả năng của anh và cô. Không chỉ cho thấy cô không bằng hoa khôi của khoa anh, còn vạch rõ ràng quan hệ của cô và anh chỉ ở mức bạn bè. Tuy rằng sau đó Chu Diệu lại nói thêm một câu: dien@đàn*8l3quy&đôn"Yên tâm, dù cho hoa khôi khoa bọn anh lớn lên trông có thần tiên thế nào nữa, anh đều chọn em."
Cô cắn răng: "Chu Diệu, em cảm ơn cả nhà anh!"
Chu Diệu cũng đã nói như vậy, cô còn có thể làm sao bây giờ? Ban đêm nằm ở trên giường tức giận đến mức ngực vừa chua xót lại đau, sau đó nghiến răng ken két, thiếu chút nữa cắn đứt đầu lưỡi...
Kết quả là, bây giờ Chu Diệu nói với cô, khi đó anh thật sự cho là cô thích anh cả Chu. Xa cách nhiều năm, Đa Ninh lại nghiến hai hàm răng ken két, thiếu chút nữa lại cắn đứt đầu lưỡi.
"Chu Diệu, đầu heo tự cho mình là đúng này!" Đa Ninh mắng thành tiếng, sau đó cầm một chiếc giày cao gót, hung hăng đánh lên người Chu Diệu.
Chính là đầu heo tự cho mình là đúng, không chỉ đoán mò tự cho là đúng, còn đưa ra quyết định tự cho mình là đúng!
"Chuyện của anh cùng Diệp Tư Tư không đưa ra lời giải thích nào, còn trái lại hỏi em với anh cả Chu. Hoa khôi khoa anh đâu, anh nhất kiến chung tình đâu?" Đa Ninh nghiến răng lật lại chuyện cũ.
Chu Diệu: "..."
Không biết có phải do tuổi lớn hay không, hay là lòng anh cùng Đa Ninh đều có thần giao cách cảm, qua hai câu tự cho là đúng của Đa Ninh Chu Diệu cơ bản hiểu được nhật kí năm ấy có thể là anh hiểu lầm.
Cũng đúng, nếu Đa Ninh thật sự thích anh trai anh, đâu còn đến phiên anh!
Chu Diệu đứng như trời chồng, tầm mắt hơi hướng xuống, cho dù bị đánh, ánh mắt lại mang theo một phần ôn nhu khó nói nên lời. Đúng, anh là một đầu heo, một đầu heo tự cho là đúng!
Cách đó không xa, tốp năm tốp ba nam nữ người qua đường đi ngang qua, tầm mắt làm bộ lơ đãng lướt qua anh cùng Đa Ninh; Đa Ninh còn đi giày cao gót đứng với một chân, chân phải bị thương đã được băng bó cũng đã để xuống đất vẫn may là có thể duy trì thân thể cân bằng.
Đều đã như vậy... Cái gì nợ cũ đều về nhà tính, tính hẳn hoi!
Chu Diệu ôm lấy Đa Ninh, khoảng cách đến chỗ anh ngừng xe còn có năm mươi thước, Chu Diệu gần như là dùng một hơi ôm Đa Ninh lên xe. Lúc Chu Diệu học đại học đã từng luyện cánh tay, ôm Đa Ninh còn có thể mở cửa xe ra, sau đó anh đặt Đa Ninh vào vị trí phó lái.
Đa Ninh phối hợp ngồi vào vị trí phó lái, mặt kìm nén không nói gì, vẻ mặt còn có chút hơi xấu hổ.
Nếu không phải lúc từ bệnh viện đi ra nổi giận, cô cũng sẽ không cãi nhau với Chu Diệu ở bên đường; đúng lúc đó có mấy người qua đường nhìn cô cùng Chu Diệu, lúc Đa Ninh phản ứng kịp cũng rất ảo não về mình.