Đa Ninh đứng dưới vòi sen trong toilet. Mọi người đều có lòng hiếu kỳ nhất định, Chu Diệu mua cái vòi sen này có thể điều chỉnh thành thác nước; khi Đa Ninh tắm cũng muốn thử một lần, đưa tay điều chỉnh chốt mở, vang lên tiếng "Răng rắc", cô rút lại tay.
Vòi hoa sen nhất thời không có phản ứng.
Cô lại vặn một chút.
Kết quả, vẫn không phản ứng.
Ách, Đa Ninh ngẩng đầu nhìn vòi hoa sen to lớn, đứng nghiên cứu, ngay tại lúc cô cho rằng Chu Diệu mua bộ thiết bị tắm cao cấp là đồ dỏm, nước ấm từ vòi sen bất chợt phun ra, giống như thác nước lớn nện lên người cô.
Đa Ninh bất ngờ không kịp phòng bị kêu một tiếng.
Lại càng không tốt, những lỗ trên vòi sen lớn, đồng thời cùng phun cột nước lên người cô.
Bốn phương tám hướng đều là nước, Đa Ninh mở mắt không được, chỉ có thể ngồi xổm xuống tránh thác nước, sau đó đưa tay sờ soạng điều chỉnh chốt mở.
... Mọi chuyện xong xuôi, đúng là lòng hiếu kỳ hại chết con mèo, đến khi thác nước về lại dòng nước bình thường. Hai tay Đa Ninh còn đang che hai mắt của mình, sau đó vuốt hết nước trên mặt.
Không thử không chết... Sao lại thử cơ chứ?
Lúc Đa Ninh đang tắm rửa Chu Diệu ở bên ngoài nghe điện thoại; đây là một cuộc điện thoại quan trọng, nhưng không ảnh hưởng đến âm thanh trong nhà vệ sinh nên anh vẫn nghe được, đưa điện thoại di động ra xa tai, đi đến gõ cửa phòng tắm hỏi: "Đa Ninh?"
Đang muốn đẩy cửa ra, bên trong truyền đến tiếng nước rơi xuống rất nhỏ: "Chu Diệu anh đừng vào... Em không sao."
"Em đừng vặn cái chốt mở vòi sen." Chu Diệu đại khái đoán được một chút, dặn dò.
Phòng tắm nháy mắt không có thanh âm.
Chu Diệu nhếch miệng, tiếp tục nghe điện thoại, sắc mặt trầm xuống nói với người bên kia: "Cậu đợi lát nữa gửi báo cáo tài chính hai năm nay của Quảng Hồng sang cho tôi... Được, tối nay tôi sẽ xem."
Đa Ninh sấy khô đầu đi ra, Chu Diệu đang cầm laptop dựa vào đầu giường; trong phòng ngủ chỉ để lại một ngọn đèn, ánh sáng màn hình ánh lên rõ hình dáng gương mặt của Chu Diệu; trên người mặc áo trong màu trắng, đường cong bả vai thẳng tắp đẹp mắt.
Bởi vì Chu Diệu xem rất nghiêm túc lại chuyên tâm, Đa Ninh yên lặng xốc một góc chăn lên.
Cô còn chưa nằm xuống, Chu Diệu vươn một bàn tay qua, nói với cô: "Anh còn làm nửa tiếng nữa, nếu không em ngủ trước đi? Hoặc là chơi di động một chút chờ anh?"
Hai lựa chọn, có hai ý nghĩa khác nhau.
Đa Ninh dựa người qua nhìn vào laptop của Chu Diệu trên màn hình hiện lên bảng số liệu, tất cả đều là chữ số màu đỏ. Cô thấy được hai chữ quảng hồng, hỏi Chu Diệu: "Là báo cáo tài chính của quảng hồng sao?"
Chu Diệu ừm một tiếng.
Ngọn đèn ngủ trên đầu giường chiếu lên gương mặt trắng nõn của Đa Ninh, cô chủ động hỏi: "Lần trước nghe anh gọi điện thoại nói hạng mục Quảng Hồng quá hạn đã hơn hai tháng... Vấn đề lớn lắm sao?"
Đa Ninh nghiêm túc hỏi, phảng phất như thời học sinh hỏi Chu Diệu về một bào toán vậy.
"Không lớn." Chu Diệu nói với Đa Ninh, "Hạng mục đầu tư của chúng ta chắc chắn sẽ quá hạn, ngân hàng cũng không thể tránh được, hạng mục càng lớn thời gian quá hạn sẽ càng cao."
"Thời gian quá hạn của Nhất nguyên là bao nhiêu?" Đa Ninh lại hỏi.
Chu Diệu trả lời: "Khoảng 1/3 là trên nửa, cũng không tính là cao."
Đa Ninh ừm, suy nghĩ xong lại nói: "Lần trước em nhìn thấy một số công ty quảng cáo rùm beng là tỷ lệ quá hạn là 0."
"Đó là giả, là hình thức lừa gạt công ty nhỏ."
"..."
Chu Diệu thật sự rất ít khi cùng Đa Ninh thảo luận công việc, chủ yếu không biết trao đổi cái gì, một người làm tài chính một người thiết kế đồ chơi, mặc kệ hứng thú và điểm quan tâm đều không giống nhau; nhưng việc Đa ninh vừa hỏi anh và trả lời như thế này, anh và Đa ninh vẫn có thể tán gẫu một chút.
Sau đó, di động của cô và anh cùng vang lên.
Đa Ninh lấy di động, là trình duyệt gửi đến một tin tức nổi bật. Chu Diệu lướt di động, anh và Đa Ninh dùng trình duyệt giống nhau, nên nhận được tin giống nhau.
Anh nhìn tiêu đề tin tức, không có chút hứng thú, tiếp tục xem báo cáo.
Trình duyệt gửi đến tin đại phương, ngay tại đêm nay lúc chín giờ một người thanh niên làm trong ngành tài chính ở quảng trường Kim Hối trên cao ốc Thiên Phong nhảy lầu tự tự, nguyên nhân còn đang điều tra...
Đa Ninh không xem được kiểu tin tức như vậy, xem xong sẽ rất khó chịu.
Chu Diệu còn đang xem báo cáo, cô tắt điện thoại, nhắm hai mắt lại.
"Ngủ hả?" Chu Diệu liếc mắt một cái, hỏi.
Đa Ninh: "... Ừm."
"Anh cũng sắp xong rồi." Ánh mắt Chu Diệu dời màn hình máy tính, hỏi, "Dương... Không đợi anh hả?" Lúc chỉ hai người, anh chỉ gọi cô là Dương.
Đa Ninh vẫn nhắm mắt lại như cũ.
Chu Diệu bất đắc dĩ, tắt đèn ngủ; nửa tiếng sau, anh đóng laptop lại. Bên hông đột có một cánh tay mềm mại hơi lạnh, quyến luyến ôm anh.
Chu Diệu rất hưởng thụ cái ôm này, cảm thấy hạnh phúc bùi ngùi.
"Chu Diệu, làm ngành tài chính có phải áp lực rất lớn không?" Đa Ninh đột nhiên hỏi.
Toàn bộ rèm cửa sổ trong phòng ngủ đều được kéo lại, trong phòng ngủ tối đen đưa tay không thấy được năm ngón, hai cỗ thân thể nhẹ nhàng ôm nhau, phảng phất chìm trong thế giới tĩnh lặng, cùng ôm nhau trong đêm tối.
Chu Diệu có chút buồn cười, chắc là tin tức vừa rồi làm Đa Ninh mẫn cảm rồi.
"Thế nào, lo lắng có một ngày anh chịu không nổi áp lực, cũng sẽ..." Một chữ phía sau, chu diệu còn chưa nói ra miệng, đã bị Đa Ninh chặn lại.
"Đùa thôi." Chu Diệu cười cười, "Đừng lo lắng, dù cho anh lại trải qua một lần nguy cơ tài chính nữa, cũng sẽ không nhảy lầu." Chu Diệu anh không phải là một người đàn ông vô năng yếu đuối như vậy.
"Chu Diệu, vậy hiện tại áp lực của anh rất lớn sao?" Đa Ninh lại cúi đầu đặt câu hỏi, mặt dựa vào tấm lưng rộng lớn lại rắn chắc của Chu Diệu.
"Cũng tàm tạm." Chu Diệu trả lời.
Sự thật áp lực đương nhiên là có một chút, làm một người đàn ông, trách nhiệm càng lớn áp lực càng lớn; từ lúc anh gây dựng sự nghiệp đến bây giờ, anh phải có trách nhiệm của một người đầu tư, phải có trách nhiệm với khách hàng của anh, còn mấy tram nhân viên của anh nữa.
Hiện tại, anh còn phải có trách nhiệm với Thiểm Thiểm.
Nhưng mà, xã hội này ngoại trừ Cố Gia Thụy như vậy, những người sống mà không muốn có áp lực. Huống chi, trên đời này còn có một câu đó là vui vẻ chịu đựng, Chu Diệu hưởng thụ khoái cảm thăng hoa khi theo đuổi sự nghiệp, cũng rất chờ đợi sớm ngày cùng Đa Ninh tạo nên một nhà ba người.
Đa Ninh vẫn nhắm mắt lại, gương mặt dán lên lưng Chu Diệu, lông mi dày hơi cong chạm tới lưng Chu Diệu, như là hai mảnh lông chim nho nhỏ nhẹ nhàng mà chải quét.
"Chu Diệu, nếu anh có áp lực nhất định phải nói với em." Sau một lúc lâu, Đa Ninh nói ra như vậy.
"Ừm - -" Chu Diệu lên tiếng, lập tức xoay người lại, đảo khách thành chủ ôm lấy người phía sau, "Đa Ninh... Kỳ thực trong người anh nhiều nhất là hỏa khí... Không phải là áp lực."
Đa Ninh:...
- -
Thứ hai, Nhan Nghệ từ Hải Thành trở về, mang về hai hộp cua cay lớn; mới sáng tinh mơ đã mút ngón tay ngồi ăn. Đa Ninh cũng đưa sách cố học trưởng ký tặng đến phòng làm việc, chờ Nhan Nghệ rửa tay, cô đưa sách cho Nhan Nghệ.
"Cố Gia Thụy thực sự đi du lịch hả?" Nhan Nghệ hỏi.
Đa Ninh gật đầu.
Ngày hôm qua Cố học trưởng đăng tin lên vòng bạn bè trên wechat là sẽ đi xa, cho dù cô không nói, Nhan Nghệ lướt wechat cũng biết Cố học trưởng đã rời khỏi thành phố A.
Sau đó, Nhan Nghệ nhận sách; mở sách ra, đập vào mắt đó là bốn chữ "Cả đời bình an". Đơn giản rõ ràng, là câu trả lời của anh, cũng là câu chúc phúc.
Mới sáng sớm Đa Ninh không ăn cay, nhưng vẫn gật đầu: "... Được."
Sáng sớm, bên Nhất Nguyên Chu Diệu gọi phó giám đốc bên phòng kiểm soát rủi ro là lão Điền đến.
Lão Điền là người lớn tuổi nhất trong công ty, năm nay đã 66 tuổi; lúc trước là Hà Hạo tự mình đề cử, ban đầu là một trưởng phòng kiểm soát rủi ro của một ngân hàng quốc doanh, sau khi rút lui lại ra ngoài tìm việc. Người quản lý hạng mục và bộ phận kiểm soát rủi ro có liên hệ chặt chẽ lại nhạy cảm, nếu lão Điền và Hà Hạo không có quan hệ gì với nhau, chu diệu cũng sẽ không mời người này về Nhất Nguyên.
Hai năm qua, lão Điền làm việc cẩn thận nghiêm túc, mặc kệ là bất cứ rủi ro nào trong các hạng mục kế hoạch, năng lực và kinh nghiệm xử lý phong phú đều rất chắc chắn và chuyên nghiệp. Lão luyện như vậy, mà lại thất thủ ở hạng mục Quảng Hồng?
Đúng là phòng ngừa rủi ro không thể có kế hoạch cụ thể, nhưng cũng phải nhìn thấy trước vài vấn đề chứ!
Đối mặt với người so với tuổi của anh còn lớn hơn gấp đôi, Chu Diệu tận lực khống chế tính khí; bất đắc dĩ đối với lời giải thích của lão Điền có trăm ngàn chỗ hở, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
"Chu tổng..." Lão Điền một mặt thành thật nhìn anh.
Chu Diệu dựa vào lưng ghế dựa, cầm bút máy trong tay, mở ra lại đóng lại.
"Lão Điền!" Chu Diệu cũng nhìn người đã có tóc trắng hai bên tai đứng trước bàn làm việc, mím môi hỏi, "Tôi nhớ ông đã về hưu nhưng lại tìm việc, là vì gánh nặng học phí cho đứa con nhỏ học ở nước ngoài đúng không?"
Không giống cha mẹ anh, Điền gia cũng có hai đứa con trai. Khác ở chỗ đứa con lớn không có tiền đồ gì, đứa nhỏ đang bồi dưỡng, thì lại tiêu tiền như nước.
"Lão Điền cũng không dễ dàng gì." Đây là câu Chu Diệu thường nghe ở công ty.
Kết quả? Càng là người không dễ dàng, càng có gan phạm tội.
"Không có... Chu tổng." Lão Điền hai tay nắm chặt, cổ đỏ lên mà giải thích, "Con tôi đã về nước rồi, tìm được công việc tốt... Hiện tại tôi hoàn toàn không có áp lực gì hết!"
"A, sao không áp lực được chứ, ông có đến hai đứa con trai mà." Giọng Chu Diệu mang theo chút châm biếm, thân mình lại nhẹ nhàng tựa vào ghế, ghế dựa phát ra một tiếng...Két. Có chút chói tai, chu diệu không phải người soi mói, tỷ như cái ghế này anh đã ngồi ba năm, nghiễm nhiên đã cũ, còn có thể dùng anh cũng không muốn đổi... Nhưng người thì không giống.
"Con trai của ông học tập vất vả trở về, cũng muốn kết hôn rồi... Phòng tân hôn mua xong chưa?" Chu Diệu lơ đãng hỏi, tầm mắt lành lạnh chuyển lên mặt lão Điền.
Lão Điền nghẹn lời.
"Lão Điền, tôi cảm thấy tình hình của ông như vậy, mặc kệ làm chuyện gì đều hẳn là càng phải dè dặt cẩn thận một chút." Chu Diệu đặt bút máy xuống, bút máy "Xoạch" dừng trên chiếc bàn gỗ ốp mặt kính thủy tinh, lăn đến bên phía của lão Điền.
Lão Điền nâng mắt lên.
Chu Diệu đưa người về phía trước, đối diện với lão Điền, nói qua: "Lão Điền, ông đã làm nhiều năm như vậy chắc sẽ biết, việc này của ông ở nhất nguyên là có thể khởi tố ông rồi. Phòng kiểm soát rủi ro kiêng kị nhất là cái gì, ông cũng biết rồi - - đó là ôm tâm lý may mắn."
...
Buổi sáng Hà Hạo không ở công ty, lúc tới đi một chuyến qua phòng kiểm soát rủi ro, sau khi gõ cửa. Trong tay anh cầm một chậu xương rồng, nói với Chu Diệu ở bên trong: "Vừa mới đi ngang qua chỗ Đa Ninh, thuận tay lấy một chậu xương rồng cầu, đặt ở đâu đây?"
Chu Diệu không mở miệng, quơ quơ tập tài liệu hạng mục.
Hà hạo nhìn nhìn thấy hạng mục Quảng Hồng, chủ động nói: "... Quảng Hồng bên kia là quá hạn một thời gian nhưng tôi đã giục bọn họ rồi; cậu cũng biết gần đây hạng mục bất động sản tương đối... Rất dễ bị hoãn."
Chu Diệu ngẩng đầu lên.
Nói thẳng đi. Đây là lời trong mắt Chu Diệu.
Hà Hạo đặt chậu xương rồng của Đa Ninh lên bàn chu diệu, hỏi trước một việc: "Tôi vừa mới nghe nói cậu sa thải lão Điền rồi?"
"Không thì sao, khởi tố ông ta? Để ông ta ngồi tù?" Chu Diệu nói, sau đó gật gật đầu, "Lão Điền cũng đã hơn sáu mươi rồi, trong nhà có một đống chuyện phiền lòng, có lẽ cho cho ông ta về dưỡng lão cũng là một cách."
Chu Diệu mở miệng nói đùa nửa câu sau, Hà Hạo đứng ở trước mặt anh đã hoàn toàn trầm mặc xuống.
"Nói tôi biết, Quảng Hồng bên kia cậu và lão Điền đã ăn bao nhiêu rồi? Hà - - Hạo." Chu Diệu mất kiên nhẫn trực tiếp hỏi, trong mắt không có chút tình cảm, dáng vẻ lạnh như băng giống như một pho tượng Phật Thiên vương.
"Tôi xem cậu và lão Điền nói, có giống nhau hay không." Chu diệu lại bỏ thêm một câu, nhắc nhở người trước mặt.
Đừng thấy lúc anh không biết cái gì, mà tự cho là thông minh để rồi tự lấy đá đập chân mình!
...
Giữa trưa Đa Ninh không ăn cơm cùng Chu Diệu, lúc Chu Diệu gọi điện thoại cho cô, cô đang cùng Nhan Nghệ đến bách hóa Bách Gia xem mặt bằng; không nằm ở khu thiếu nhi lầu sáu, mà là ở sảnh lầu hai chỗ thang cuốn.
Bên cạnh là một thương hiệu trẻ đang rất hot.
"Quả thực là vị trí tốt cho chúng ta, vốn đây là chỗ đặt trò chơi điện tử, chúng ta đưa điều kiện ưu đãi đối phương mới chuyển đến lầu trên." Quản lý thị trường nói như vậy, trong lời ngoài lời đều đưa cô và Nhan Nghệ trở thành người có quan hệ.
Xác định xong vị trí, tùy thời đều có thể ký hợp đồng.
Nhan Nghệ ký hợp đồng ngay, cậu quản lý tây trang thẳng thớm nâng hợp đồng, mời hai người cơm trưa. Nhan Nghệ khách khí từ chối, cậu quản lý cười cười không có việc gì, lấy ra một đống phiếu ăn có chiết khấu để giảm giá cho hai cô.
Phiếu giảm giá đó, nhan nghệ không khách khí - - nhận hết.
Cậu quản lý rời đi, Đa Ninh và nhan nghệ lấy phiếu ăn này đi ăn bít tết, nhan nghệ cầm dao nĩa giải thích: "Đối phương đã biết vì chúng ta là đơn vị liên quan, chúng ta nên đưa ra cái giá của đơn vị có quan hệ."
"... Ừm." Đa ninh cắn miếng thịt bò nhỏ, gật đầu.
"Đúng rồi, chúng ta phải cám ơn Cố Gia Thụy... Ba anh ấy." Nhan Nghệ nhắc nhở.
Đa Ninh cảm thấy phải cảm ơn Cố học trưởng thì đúng hơn, nhưng Cố học trưởng lại không nói anh có quan hệ với Bách Gia. Đa Ninh cắt bít tết thành từng miếng nhỏ, Nhan Nghệ ăn một miếng của cô."Hương vị so với của mình còn ngon hơn ôi chao, ai, ôi."
"Chúng ta đổi." Đa Ninh nói, đổi phần bít tết của cô cho Nhan Nghệ.
Nhan Nghệ trực tiếp gọi điện thoại cho ông Tạ, trước tiên biểu đạt lòng biết ơn; Đa Ninh một bên một lần nữa cắt bít tết, một bên nghe Nhan Nghệ cung kính trả lời chú Tạ, sau sau cúp điện thoại.
Thần sắc trịnh trọng nhìn cô.
"Chú Tạ muốn mời chúng ta chủ nhật đến sinh nhật cháu ngoại chú ấy." Nhan Nghệ dừng một chút, mở miệng nói.
Đa Ninh há miệng thở dốc... Quả nhiên cô và Nhan Nghệ có đãi ngộ của đơn vị có quan hệ.
Từ khi biết Cố Gia Thụy là con trai của nhà từ thiện Tạ, Nhan Nghệ ngoài việc biết chuyện làm giàu của Tạ Tư Nguy, cũng biết đại khái tình huống của Tạ gia; trên mạng ngoại trừ biết Tạ Tư Nguy làm việc thiện, thì tin tức cá nhân cũng không nhiều.
Muốn biết tình hình, lời đồn cũng có chút tin tưởng được.
"Tạ Tư Nguy trên danh nghĩa chỉ có một người con gái, con gái cũng không kết hôn đã sinh một đứa con trai." Nhan Nghệ nói với Đa Ninh, vẻ mờ ám lại phức tạp, "Nếu Cố Gia Thụy thật sự là con trai của Tạ Tư Nguy, thì đứa bé trai này chính là cháu ngoại của Cố Gia Thụy!"
Đa Ninh gật đầu.
Sắc mặt Nhan Nghệ càng thêm phức tạp, bĩu môi nói với cô: "Nhưng mà con gái đã mất, vài năm trước xảy ra tai nạn xe cộ... Phi thăng lên trời rồi!"
Trên đời này, luôn tồn nhiều thăng trầm như vậy, mặc dù chỉ là dân chúng nhỏ nhoi, vẫn là một công ty gia đình quy mô lớn.
"... Này có phải có liên quan đến việc Cố học trưởng xuất gia không?" Đa Ninh đoán hỏi.
"Mình cảm thấy không phải đâu, đứa em gái này và Cố Gia Thụy hẳn là cùng cha khác mẹ." Nhan Nghệ cúi thấp đầu nói.
...
Lúc Đa Ninh trở về đã tới gần hoàng hôn, trời đã ngã về tấy, phía chân trời một mảnh ráng đỏ. phần lớn các công ty đều đã tan tầm, từng chiếc xe chạy qua.
Sở dĩ cô trở về, là muốn đến công ty Chu Diệu.
Đa Ninh đi tìm Chu Diệu, lúc trợ lý tan tầm vụng trộm nói cho cô: "Chị Hứa, hôm nay có lẽ tâm tình Chu tổng không tốt lắm."
"Sao thế?" Đa Ninh quan tâm hỏi.
Trợ lý thở dài một hơi, nhìn cô nói: "... Nếu không chị hỏi Chu tổng đi?"
Qua giờ tan sở đã hơn một tiếng, toàn bộ công ty, lầu một lầu hai đều yên tĩnh, chỉ có tốp năm tốp ba người ở lại tăng ca, phát ra tiếng gõ bàn phím, tí tách tí tách...
Lầu ba càng yên tĩnh.
Đa Ninh gõ cửa hai lần, đẩy ra không có đóng cửa lại, bên trong Chu Diệu dựa vào ghế làm việc. Anh nhắm hai mắt, cả người ngửa ra sau, nhìn như là đang nghỉ ngơi, cũng như là đang suy nghĩ chuyện gì.
Chu Diệu này, mặc kệ phong cách làm việc hay vẻ bề ngoài đều là dứt khoát sắc bén, nhưng khi anh nhắm mắt, tựa như một con hồ ly kiêu ngạo miễn cưỡng nằm trong tổ nghỉ ngơi.
Đa Ninh đi qua chỗ chu diệu, đặt tay trên lưng ghế dựa. Lông mi Chu Diệu khẽ nhúc nhích, nắm lấy tay cô ở phía sau, đưa tay cô tới trước mặt anh.
"Còn định cho anh đoán là ai?" Đa Ninh cười nói.
Chu Diệu cũng cười, sau một lúc lâu nói một câu: "Mấy tuổi rồi... Còn chơi trò này."
Đúng vậy, bọn họ đều đã lớn rồi.
"Đúng rồi, em cho anh xem cái này." Đa Ninh nói với Chu Diệu, sau đó từ trong điện thoại tìm ra một cái video clip.
Video clip này, là quay khi cô và Thiểm Thiểm ở Toronto, đặc biệt rất buồn cười, nhất là Thiểm Thiểm bên trong. mỗi lần tâm tình cô không tốt sẽ lấy xem mấy lần, mây đen trong lòng lập tức tiêu tán.
Bởi vì Thiểm Thiểm chính là một mặt trời bé con.
Chu Diệu lấy di động của cô qua, Đa Ninh dựa vào lưng ghế dựa, đưa tay nhấn mở video clip. Đây là video clip cô và Thiểm Thiểm cùng hát với nhau, là bài《 hai con hổ 》, nhưng trong clip Thiểm Thiểm hát rất...
"Chào mọi người, mình là Alice Thiểm Thiêm." Trong clip, Thiểm Thiểm nói vào màn hình, giới thiệu bản thân trước khi hát.
"Chào mọi người, mình là Dolly Đa Ninh." Đa Ninh ôm Thiểm Thiêm, giới thiệu giống vậy.
"Hôm nay chúng mình sẽ mang đến cho mọi người bài hát《 hai con hổ 》." Trong clip Đa Ninh nói, mặt mày cong cong cầm ổ bánh mì, sau đó đưa bánh mì cho Thiểm Thiểm.
"Hôm nay chúng mình mang đến cho mọi người bài hát《 hai cái lão hu》..." Thiểm Thiểm nhắc lại lời vừa rồi, mắt to lấp lánh.
Giới thiệu xong, hai mẹ con cùng hát bài《 hai con hổ 》.(Bài hát này có giai điệu giống bài ‘Kìa con bướm vàng’ của nước mình)
Hai con hổ hai con hổ
Chạy trốn mau chạy trốn mau
Một con không có mắt một con không có đuôi
Thật là kỳ quái thật là kỳ quái
Hai con hổ hai con hổ
Chạy trốn mau chạy trốn mau... Hi hi hi...
Cuối video clip, bởi vì hát sai nhiều, Thiểm Thiểm bụm mặt ngã vào người Đa Ninh, bé gái hì hì cười không ngừng.
Chu Diệu cứ như vậy xem mỗi một hình ảnh trong clip, bất mãn trong lòng đều được chữa khỏi.
"Đúng rồi, Đa Dương... Em nói cho anh xem nhật ký đâu?" Lúc ra khỏi công ty, Chu Diệu đột nhiên nhìn Đa Ninh hỏi.
Đa Ninh:...
Nhật ký kia... Ngày đó cô chỉ thuận miệng nói... Ngày thứ hai nghĩ lại cũng rất hối hận khi nhắc với chu diệu... Trong lòng càng hi vọng Chu Diệu đã quên nó...