Đa Ninh ngồi xổm trước hộp dựng đồ, ngửa đầu nhìn chằm chằm Chu Diệu ngồi đối diện, lắc lắc đầu nói: "Tìm không thấy rồi."
Chu Diệu: "..."
Nói thực, Chu Diệu cũng không quá tin. Đa Ninh không phải người vứt đồ lung tung, một người mà một cuốn truyện tranh đọc từ hồi nhỏ mà vẫn giữ đến bây giờ, vậy mà một quyển nhật ký quan trọng như vậy lại tìm không thấy? Trừ phi cuốn nhật ký này còn đang ở...
Không thể nào.
Anh nhớ đến lúc ấy sau khi dì Hứa qua đời, anh chuyển đồ của Đa Ninh chỗ chú Hứa; bao gồm một ít di vật của dì Hứa, Đa Ninh đã dọn dẹp, chuyển hết đến Tinh Hải Loan.
Đây cũng là một nguyên nhân lúc đó lại gấp gáp mua Tinh Hải Loan.
"Thật sự có thể ở bên kia rồi." Đa Ninh hơi hơi thở dài nói, đầu cúi xuống, mái tóc được buộc lên thành đuôi ngựa xinh đẹp rơi xuống đầu vai.
Ai sẽ biết một người đang sống tốt trong nhà lại đột nhiên gặp biến chuyển. Nhà là gì, chính là xó xó xỉnh xỉnh đều có thể ném đồ. Huống chi khi đó, cô vốn cũng không có tâm tư sắp xếp đồ đạc của bản thân.
Toàn bộ tâm trí đều đặt vào việc sửa sang lại di vật của mẹ cô, không muốn chúng nó bị một người phụ nữ khác tùy tiện xử trí.
"Lúc đó nhà và xe đều để lại cho chú Hứa sao?"
Ngồi vào trong xe, Chu Diệu một bên lái xe một bên hỏi Đa Ninh. Năm năm trước dì Hứa qua đời là một chuyện thương tâm, về chuyện dì Hứa và chú Hứa đã thỏa thuận ly hôn thế nào, Đa Ninh không nói nhiều, Chu Diệu cũng không biết rõ.
Chỉ biết là cuối cùng Đa Ninh cầm trong tay chút tiền mặt. Hơn phân nửa dùng mua nhà, thừa lại toàn bộ cho anh gây dựng sự nghiệp.
"Anh nói tiền thì có gì tốt... Nếu có thể trao đổi, em sẽ dùng nó để mẹ em sống thêm một ngày nữa." Đây là lời lúc đó Đa Ninh đã nói, lúc đang thương tâm tuyệt vọng căn bản cô không quan tâm lấy bao nhiêu tiền chỗ chú Hứa.
Đa Ninh nói đến như vậy, anh cũng không quá quan tâm chuyện lúc dì Hứa ly hôn chia tài sản có chịu thiệt không.
Hiện tại, Đa Ninh chậm rãi tiếp nhận chuyện dì Hứa qua đời rồi, chu diệu nhắc lại chuyện xưa lại nổi lên: "Anh nhớ mọi người có ba phòng nhỏ, một chiếc xe, đều ở... chỗ chú Hứa bên kia sao?"
Nếu tính như vậy, năm đó dì Hứa lấy tiền mặt cũng không công bằng, bên sai vẫn là chú Hứa.
"Ừm." Đa Ninh nhẹ nhàng lên tiếng, cúi xuống, nói với Chu Diệu, "Lúc đó trong nhà tài sản xem như phân chia 5:5, ba em một nửa, mẹ em một nửa; về phần tại sao trong tay em đều là tiền mặt, mẹ em cảm thấy bà ngoại đã để lại cho em phòng ở, nên chấp nhận thỏa thuận trước lấy tiền mặt ở chỗ bác em... Tiền đều là bác em đưa trước."
Chu Diệu:...
Đa Ninh biết chu diệu trầm mặc đại biểu cho cái gì, nhấp môi dưới nói: "Đúng là lấy thiếu." Sự thật là bị tính kế, nhà cô bị bác cô khôn khéo sắp xếp vào bẫy. Cô cũng là sau này mới biết, bác cô dùng tiền này để lấy phần lớn cổ phần của ba cô.
Mà nguyên nhân ba cô đồng ý, ước chừng là mang nỗi áy náy với mẹ cô.
"Lúc đó mẹ em đã tìm luật sư, cũng cảm thấy một nửa không công bằng. Ba em ở Hứa gia đưa công ty ra thị trường có cổ phần, đó là tài sản rất lớn... Về phần sau này không tìm luật sư, một phần là mẹ em cảm thấy phí luật sư rất cao, về phương diện khác, cũng không chịu nổi… người nhà họ Hứa."
Cho dù dùng cách ly hôn thay cô tranh thủ tài sản trước, đêm mẹ cô qua đời còn dặn cô: "Bất kể như thế nào Ninh Ninh vẫn còn họ Hứa, là con gái duy nhất của ba con... Chờ sau này ba con già đi, con nên hiếu thuận với ông ấy."
Đây là lời mẹ để lại cho cô. Ân đoạn nghĩa tuyệt, giữ lại chút tình nghĩa vợ chồng với ba cô lúc trước.
Đa Ninh chớp chớp mắt, lại nhớ về chuyện năm năm trước, đã có thể bình tĩnh nói ra: "Kỳ thực nhà em căn bản không phải là nhà có tiền, tiền mặt trong nhà lại càng không nhiều, chắc là hai ba mươi vạn. Những số tiền này đều là mẹ em quản lý cho nên rất rõ ràng, thứ đáng giá duy nhất là phòng ở và cổ phần công ty. Nhưng phí luật sư cần dựa theo tỉ lệ tài sản tính toán, tùy tiện tính phí luật sư so với số tiền mặt trong nhà còn nhiều hơn... Mẹ em tiếc khoản tiền này, nên không muốn nhiều, trực tiếp dựa theo phương án lấy tiền của bác em."
"Cho tới nay, bác em là người đứng đầu nhà họ Hứa, mẹ em cũng nghe theo sắp xếp của bác."
"Kỳ thực... Mẹ em cũng không còn thời gian nữa."
"..."
Xe chạy hướng nhà ba cô, tĩnh lặng chạy trên cao tốc Thiên Nam; Đa Ninh nói việc này cho Chu Diệu, bao gồm một ít suy nghĩ trong lòng; Chu Diệu nghe xong nhất thời không có thái độ gì, cúi xuống nói: "Nếu không thì không đi lấy nhật ký nữa."
Không nghĩ tới chu diệu sẽ thỏa hiệp không xem nhật ký.
Đa Ninh đặt tay lên cánh tay Chu Diệu, quay đầu hỏi: "Anh không muốn xem nữa hả?"
Chu Diệu khẽ cười một tiếng. Anh hiện tại cũng không phải không biết tâm tư Đa Ninh đối với anh. Chỉ cần nghĩ đến Đa Ninh vẫn như trước kia ôm tâm tư méo mó với anh, tâm tình đã tốt rồi.
"Chu Diệu, đừng hối hận." Trong lời nói Đa Ninh mang cười, bỏ thêm một câu.
Chu Diệu: "..."
"Không có việc gì, đi thôi." Đa Ninh cong môi, cố gắng gạt bỏ cảm xúc tiếc nuối khổ sở xuống, nói với Chu Diệu, "Ngoại trừ nhật ký, bên kia hẳn là còn không ít đồ, anh theo xem giúp em."
Chu Diệu chuyển tay cầm lái, nắm lấy bàn tay mềm mại của Đa Ninh, gật đầu ừm. Xe rất nhanh ra khỏi cao tốc Thiên Nam, lại quẹo một cái đến nhà chú Hứa.
Cuốn nhật ký này đích xác ở chỗ ba cô.
Đa Ninh ở Tinh Hải Loan gọi điện thoại cho ba, ba cô lập tức tìm cho cô, sau đó vui mừng nói trong điện thoại là nhật ký ở chỗ ông, hỏi cô khi nào thì qua lấy.
Đã muốn lấy về, Đa Ninh không muốn kéo dài.
Hứa gia, ba hứa mặc đồ ở nhà chờ trong phòng khách; lúc mở cửa nhìn nhìn con gái, cũng nhìn nhìn Chu Diệu đi theo, thần sắc phức tạp mở miệng: "Mau vào đi."
"Chú Hứa." Chu Diệu chủ động xưng hô, nói câu, "Quấy rầy rồi."
Ba Hứa nở nụ cười: "Không phiền, cũng còn chưa nghỉ ngơi mà."
Trước khi Đa Ninh gọi, ba hứa đã nghỉ ngơi, nhận điện thoại của con gái thì lập tức đứng lên tìm đồ. Người bên giường bất mãn nói với ông: "Mặc kệ ông đối tốt với nó thế nào, đứa con gái này cũng sẽ không muốn nhận người ba này..."
"Sẽ không, ba và con gái nào có thâm cừu đại hận gì." Ba Hứa nói như vậy, "Bởi vì chuyện của mẹ nó, Đa ninh có chút oán giận tôi cũng rất bình thường... Con bé luôn là đứa bé ngoan."
Rất ngoan, nhất là đối lập hai người trong nhà hiện tại này.
"Thật ngoan, thật ngoan lại gạt mọi người ở nước ngoài sinh con?"
"... Bà nói cái gì?"
Đa Ninh theo ba cô đến chỗ lấy nhật ký, cúi đầu lật đi lật lại. Người phụ nữ này rất lợi hại, sẽ không ném loạn đồ của cô để lại, đồ của cô ở đây đều giữ lại hoàn hảo ở trong phòng.
Trên lầu, Chu Diệu lấy hộp đựng toàn bộ đồ đi.
"Đa Ninh, ba có việc muốn hỏi con." Ba cô đột nhiên nói với cô, một mặt nghiêm túc.
Không biết có phải có quan hệ máu mủ, không đợi ba cô mở miệng, Đa Ninh đã biết việc ba cô muốn hỏi rồi, Đa Ninh hơi ngẩng đầu, đối mặt với ông.
"Có người nói với ba con ở nước ngoài sinh con... Có phải thật sự không?" Ba cô chất vấn cô rồi.
Quả nhiên! Đa Ninh gật đầu.
"Đứa nhỏ của dì dượng con, chẳng lẽ là của con và Chu Diệu?"