Nhân Lộ Thành Thần

Chương 103: Phần thưởng



Lâm Vũ mở mắt, trước mắt hắn là Âm Mộng Lan, Oa Lệ Lệ, và phụ mẫu của hắn. Lâm Vũ còn không hiểu chuyện gì xảy ra. Một con dao đã đâm xuyên tim hắn. Khuôn mặt của Âm Mộng Lan, Oa Lệ Lệ và phụ mẫu của hắn đều trở lên độc ác, đáng sợ.

Lâm Vũ mở mắt, đây là lần thứ một trăm hắn chết. Trước mắt hắn cảnh vật vẫn không có gì thay đổi. Vẫn là Âm Mộng Lan, Oa Lệ Lệ và phụ mẫu của hắn. Ở đây hắn chỉ có hai lựa chọn giết hoặc bị giết. Lâm Vũ hai mắt đỏ bừng. Đây là điều quá khó khăn để lựa chọn.Một con dao đâm xuyên tim Lâm Vũ. Lâm Vũ một lần nữa chết đi.

Lần thứ một nghìn. Lâm Vũ mở mắt. Đây vẫn là trong mộng cảnh. Lâm Vũ đã cố gắng sử dụng tinh thần châu thoát khỏi nơi đây. Nhưng vô dụng. Tiểu Mộng Bí Pháp được Lâm Vũ vận dụng. Cố gắng liên hệ với Tiểu Mộng Mộng. Nhưng thất bại. Một con dao đâm xuyên tim hắn. Hắn lại một lần nữa bị đâm chết.

Lần thứ một vạn, Lâm Vũ mở mắt.

“Ta không biết ngươi là ai. Nhưng ta sẽ không giết bọn họ. Ngươi bỏ cuộc đi.”

Một con dao đâm xuyên tim Lâm Vũ. Hắn một lần nữa chết đi.

Lâm Vũ mở mắt, ánh nắng ấm áp đầu tiên chiếu lên gương mặt anh tuấn của hắn. Trên bầu trời là những đôi cánh thiên sứ đang bay lượn trong nắng vàng rực rỡ. Dưới chân hắn là một trận pháp to lớn. Xung quanh hắn là một quảng trường rộng lớn đầy hoàng kim. Nơi đây có đến ba mặt trời, nhưng không hề có có chút khó chịu, ngược lại vô cùng thoải mái mát mẻ.

Lâm Vũ từ túi thú lang thả ra hắc cẩu cùng heo mập, vui vẻ mỉn cười.

“Thiên giới, ta đến rồi”

Những người xung quanh cũng đang vui vẻ mỉn cười, gào thét trong sung sướng.

“Ha ha...Lâm Vũ huynh xem ta có tám cánh thiên sứ”

“Ha ha...Lâm Vũ huynh xem, ta có bảy cánh thiên sứ

“Ha ha...Lâm Vũ, huynh xem ta có sáu cánh thiên sứ”

Hắc cẩu cùng heo mập cũng có hai cánh thiên sứ trên lưng, đang bay lượn trên bầu trời.

Lâm Vũ nhìn đám người tràn đầy hâm mộ, hắn cũng là thiên sứ. Hắn là thiên sứ trong truyền thuyết. Thiên sứ không cánh. Thiên sứ phế vật trong truyền thuyết.

“Ha ha...Tiểu nhân vô sỉ, đến thiên gia cũng phải xấu hổ vì ngươi”

“Đại ca, tuy huynh là phế vật trong truyền thuyết. Nhưng ta sẽ bảo vệ huynh ha ha...”

“Đúng vậy, đại ca huynh đừng buồn, huynh vốn là phế vật ha ha...”

Lâm Vũ mặt đen lại, hắn cảm thấy mình quá nhân từ với đám heo mập, hắc cẩu, sổ sinh tử. Đây là đang mắng hắn sao. Hắn cần phải dạy dỗ lại bọn chúng mới được.

Một ngày sau đó, bọn hắn được mời tới tham gia yến tiệc chào mừng bọn hắn đến thiên giới. Được tỗ chức tại Thiên Cung, trước mặt toàn thể mọi người của thiên giới.

“Chúc mừng các vị thượng khách đã đến thăm Thiên Giới”

Một ông lão có cơ thể mập mạp, khuôn mặt tấu hài tràn đầy mừng rỡ nói chuyện với bọn hắn. Lâm Vũ nhìn về phía ông lão. Ăn mặc hoa lệ, lòe loẹt. Cơ thể béo tròn. Đầu đội một chiếc vương miệng sáng vàng, rực rỡ. Tỏa sáng chói mắt. Trên lưng là mười chiếc cánh thiên sứ. Đây chính là vị Thiên Đế cai quản thiên giới, nhưng nhìn khuôn mặt này, thân hình này. Thấy thế nào cũng không giống đi.

“Ta là thiên đế, nhưng ta cũng không quan tâm quá nhiều quy củ. Nên mọi người hãy thoải mái. Ha ha...Đây là hai người con gái của ta. Thiên Thiên và Nguyệt Nguyệt”

Nguyệt Nguyệt khuôn mặt điền đạm, nụ cười thân thiện, chuẩn mực. Vui vẻ nói.

“Tiểu nữ là Nguyệt Nguyệt, rất vui được gặp các vị khách quý”

Thiên Thiên thì ngược lại, khuôn mặt kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lùng, mở miệng nói.

“Một đám sâu bọ, rác rưởi, vô dụng”

Lâm Vũ cũng đánh giá những người xung quanh thiên đế. Một tên đẹp trai ngời ngời, khí chất bất phàm, trên lưng mười một chiếc cánh thiên sứ. Đây không phải Long Ngạo Thiên sao.

Một vị tuyệt sắc mỹ nữ khuôn mặt điền đạm, thanh tú thoát lệ. Ánh mắt trong veo ngây thơ, thuần khiết. Nụ cười khả ái. Trên lưng mười một đôi cánh thiên sứ. Là một giai nhân hiếm có. Quả thực vô cùng xinh đẹp. Không ai khác chính là công chúa Nguyệt Nguyệt.

Còn về Thiên Thiên, ánh mắt lạnh lùng, khuôn mặt kiêu ngạo, khí chất kiêu ngạo. Cả người chỉ có một chữ kiêu ngạo. Nhưng lại xinh đẹp hơn Nguyệt Nguyệt. Là một tuyệt thế giai nhân. Nhưng nhân cách thì...không chấp nhận nổi.

Bên cạnh Thiên Thiên, là một tên soái ca, mái tọc vàng rực rỡ, nụ cười tỏa nắng. Phong độ nhẹ nhàng, phong lưu phóng khoáng. Trên lưng mười chiếc cánh thiên sứ. Nghe nói hắn là Thiên Không Phong. Thiên hạ đệ nhất thiên tài, thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử của thiên giới.

Yến tiệc diễn ra trong sự thoải mái, thiên sứ khắp nơi đều được mời tới. Lâm Vũ cũng muốn mau chóng kết thúc yến tiệc.

Thiên Đế vui vẻ hỏi từng người mục đích đi đến Thiên Giới.

Mỗi người đều trả lời cho qua chuyện. Đa số đều nói vì tìm kiếm cơ duyên mà tới.

Thiên Đế mỉn cười hài lòng hỏi.

“Không biết Lâm công tử đến Thiên Giới để làm gì”

Lâm Vũ cũng không muốn quá nổi bật. Nên hắn cũng chỉ nói giống mọi người. Đến để tìm cơ duyên.

“Ta muốn cướp lấy cơ duyên. Nhất phi trùng thiên”

Đây là điều Lâm Vũ muốn nói. Nhưng...Khi Lâm Vũ đang nói...

“Ta muốn cướp lấy...”

Thì âm thanh cùa cẩu hệ thống vang lên.

“Đinh chúc mừng kí chủ đã đến được Thiên Giới. Hệ thống đặc biệt ban thưởng kí chủ...”

“Aaaaaa tên sâu bọ, dâm tặc, đê tiện. Ngươi...Ngươi...Ngươi đi chết đi...”

Một tiếng hét vang lên. Công chúa Thiên Thiên khuôn mặt đỏ bừng, hai tay che váy, đầy phẫn nộ nhìn Lâm Vũ. Ánh mắt tràn đầy phẫn nộ cùng tức giận.

Trên tay Lâm Vũ là một chiếc quần lót màu hồng, vẫn còn hơi ấm. Lâm Vũ mộng bức.

“Ta nói muốn cướp lấy cơ duyên. Các ngươi tin không”

“Tên dâm tặc, hóa ra ngươi đến thiên giới để cướp lấy quần lót của công chúa. Người đâu bắt lấy hắn.”

Khắp cả Thiên cung đều gà bay chó chạy. Trước mặt Thiên Đế, trước mặt toàn thể người dân thiên giới, cướp lấy quần lót của công chúa. Tội này chỉ có một đường chết.

Lâm Vũ muốn trốn, nhưng xung quanh hắn toàn là đại đạo cảnh cường giả đang mỉn cười thân thiện, vỗ vai hắn, liên tục khen ngợi.

“Tuổi trẻ tài cao. Lão phu tự nhận không bằng”

“Anh hùng xuất thiếu niên, ngươi quả là nhân chung chi long. Là người có trí hướng”

“Ta bội phục, bội phục”

Lâm Vũ nở ra một nụ cười cứng ngắc, khó khăn nói.

“Đây chỉ là hiểu nhầm, các ngươi tin không. Ta muốn cướp lấy cơ duyên”

“ha ha. Ta hiểu...ta hiểu...”

Các ngươi có hiểu thật không vậy. Ta vô tội. Ta bị oan. Các ngươi phải nghe ta.

“Ngục trung vô tửu diệc vô hoa”

Lâm Vũ ngồi nhìn bốn bức tường lãnh lẽo, bên ngoài là một lồng giam to lớn, xung quanh lại bao phủ vô số trận pháp. Bên ngoài lại thêm cả tá cường giả ngày đêm canh gác không khỏi thở dài. Ba ngày sau hắn sẽ bị chém đầu thị chúng. Hắn thật sự vô tội. Không phải do hắn làm. Mà do cẩu hệ thống gây lên.

“Lâm Vũ, ta biết ngươi tiểu nhân vô sỉ, nhưng không ngờ...Ngươi làm ta thất vọng”

“Đúng vậy đại ca, huynh hãy xin lỗi Thiên Đế. Ta tin huynh chỉ là nhất thời hồ đồ. Bị sắc tâm che mờ mắt mới làm vậy”

Lâm Vũ mặt đen lại. Lại đến hai tên ngốc này. Đây không phải do hắn làm, mà do cẩu hệ thống gây nên. Nhưng hắn lại không thể nói được.

Hắn tân tân khổ khổ mới đến được Thiên Giới, chẳng lẽ phải chết như vậy sao. Thật bất công. Vì cái gì đám người đi cùng hắn đang được trong thiên cung, ngày đêm hưởng lạc. Còn hắn thì phải ngồi lao tù. Chịu đói chịu khổ. Tất cả chỉ tại cẩu hệ thống.

Trong Thiên Đế Điện, lại một trận yến tiệc khác được mở ra. Hay nói đúng hơn là yến tiệc quyết định sinh tử của Lâm Vũ.

“Các vị, mọi người hãy nói cho ta biết tên Lâm Vũ đó là người như thế nào.”

Trước câu hỏi của Thiên Đế, cả đám người đi theo Lâm Vũ đều nhìn nhau sau đó cười hắc hắc.

“Lâm Vũ, hắn là một tên tiểu nhân vô sỉ, vô cùng xảo trá”

“Đúng vậy, hắn còn là một tên ham tiền, hám sắc. Thấy tiền tài, sắc đẹp là sáng mắt”

“Hắn chính là loại người không từ thủ đoạn để đạt được mục đích”

“Nhưng đấy chỉ là mặt ngoài của hắn. Lâm Vũ tuy tiểu nhân vô sỉ, nhưng lại rất trọng tình trọng nghĩa, hắn tuy xảo trá nhưng không hại người vô tội. Hắn thấy tiền tài, sắc đẹp là sáng mắt. Nhưng hắn luôn giữ vững nội tâm, không bị bọn chúng chi phối, ảnh hưởng. Hắn tuy không từ thủ đoạn đạt được mục đích. Nhưng hắn không bao giờ làm chuyện trái lương tâm. Chúng ta rất khâm phục hắn. Hắn là người đầu tiên khiến ta Kiếm Si, Lãng Tử Đao, Man Đại Lực, Ác Ma, Tạ Kim, Nhu Nhu, Hoa Thư Phong, Hắc Tử, Minh Đan, Hữu Kim Tiền phải kính trọng, khâm phục hắn.”

“Chúng ta kính trọng, khâm phục hắn vì nhân cách của hắn, không phải vì thực lực của hắn. Chúng ta nợ hắn mạng sống. Tuy hắn không nói ra, nhưng chúng ta biết hắn đã làm rất nhiều điều. Hắn làm không cần hồi báo, không cần phải ca ngợi, không cần người khác phải biết tới. Chúng ta nợ hắn mạng sống. Nếu Thiên Đế muốn giết Lâm Vũ, chúng ta nguyện chết cùng hắn”

Long Ngạo Thiên vô cùng kinh ngạc, Lâm Vũ trong lòng mọi người được kính trọng như vậy sao.

Thiên Đế nhíu mày thở dài nói.

“Ta là người nhân từ, cũng không muốn giết Lâm Vũ. Nhưng việc này....Thôi, hay là để Thiên Thiên quyết định sống chết của Lâm Vũ đi”

“Thiên Thiên, con muốn xử lý tên Lâm Vũ đó ra sao”

Thiên Thiên ánh mát lạnh lùng, khuôn mặt kiêu ngạo nói.

“Con muốn hắn trở thành một tên nô tài. Để con ngày ngày hành hạ hắn. Khiến hắn sống trong đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng, sống không bằng chết”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.