Nhân Lộ Thành Thần

Chương 193: Chân thật



Thiên Cơ Bàn Cờ toả sáng rực rỡ, bay vụt lên trên đỉnh đầu Lâm Vũ, khoá chặt không gian bốn xung quanh hắn, tạo thành bốn bức tường vô hình giam cầm Lâm Vũ bên trong, khiến hắn không thể bước ra ngoài. Cả đám người Đào Vân Long không do dự tung ra con át chủ bài dự bị, con át chủ bài đáng sợ nhất của bọn hắn. Linh lực còn sót lại trong cơ thể đám người bùng nổ một cách mãnh liệt khiến không gian rung động dữ dội, mắt đất đóng băng, mây đen che kín bầu trời, tử khí tràn ngập khắp nơi, hư ảnh hung thú liên miên không dứt, cả đám người hai mắt tràn đầy điên cuồng cùng thù hận không do dự quay đầu bỏ chạy, không sai là quay đầu bỏ chạy. Đây mới là con át chủ bài đáng sợ nhất của bọn hắn, còn sống mới có thể trả thù, còn sống mới có thể khiến Lâm Vũ đau khổ, hối hận. Bọn hắn mà chết rồi lấy đâu ra đau khổ với hối hận nữa. Bỏ chạy giữ mạng mới là vương đạo, có ngu ngốc mới ở lại chịu chết. Cả đám người không do dự dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân quay đầu bỏ chạy một cách thục mạng, mỗi nơi một ngả, bỏ mặc Lâm Vũ đang điên cuồng đấm nát bức tường đang cản trở trước mặt hắn.

“Rầm…Rầm…Rầm…”

Lâm Vũ hai mắt đỏ bừng, hai bàn tay chảy toang máu điên cuồng đấm mạnh vào bức tường vô hình đang cản đường hắn, mỗi một quyền của Lâm Vũ lại khiến mắt đất dưới chân hắn nổ tung. Lâm Vũ cắn chặt hàm răng, quyền phong như vũ bão liên miên không dứt dội lên bức tường vô hình đang cản trở trước mặt hắn.

“Rầm…Rầm…Rầm…”

“PHÁ CHO TAAAAAA…”

“RẦM…”

Bức tường dần dần rạn nứt rồi sụp đổ, nhưng tất cả đã muộn, đám người Đào Vân Long đã chạy thoát, bỏ lại dưới chân Lâm Vũ là Thiên Cơ Bàn Cờ đang nằm lăn trên mặt đất. Lâm Vũ hai mắt vô cảm cầm lấy Thiên Cơ Bàn Cờ trong tay, tay trái của hắn là Thiên Cơ Bàn Cờ, tay phải của hắn là Thiên Hành Lệnh, chỉ cần kết hợp hai món thánh vật này lại với nhau, hắn sẽ có được một món vô thượng chí bảo có thể điều khiển cả thiên hạ.

Lâm Vũ không do dụ cầm Thiên Hành Lệnh trong tay đập nát Thiên Cơ Bàn Cờ. Thiên Cơ Bàn Cờ vỡ vụn, nát bét dưới chân hắn. Vô Thượng Chí Bảo thì sao chứ, chỉ vì một món vô thượng chí bảo mà ba người huynh đệ của hắn phải chết. Ba người huynh đệ của hắn từng nói.

“Một kiện thánh vật có thể đổi lấy một người huynh đệ, cái giá này đáng lắm”

Còn đối với Lâm Vũ, một kiện vô thượng chí bảo không bằng một phần tình cảm huynh đệ bọn hắn. VÔ THƯỢNG CHÍ BẢO CŨNG CHỈ ĐẾN VẬY MÀ THÔI.

Lâm Vũ cô độc, lặng im, hiu quạnh quay người rời đi, bỏ lại sau lưng hắn là vô số mảnh vỡ, nát vụn của một thứ có lẽ đã trở thành vô thượng chí bảo.

Không lâu sau, từng mảnh vỡ của Thiên Cơ Bàn Cờ lần lượt được các cường giả Chính Đạo, Ma Đạo, Tán Tu tranh nhau cướp đoạt, trận chiến đó thảm liệt đến mức máu tươi chảy đầy đất, xác người chết chất cao thành từng đống lớn. Dù chỉ là mảnh vỡ của một kiện thánh vật nhưng dùng nó để đúc lên một món thần khí không thành vấn đề, một món thần khí cũng đủ để thiên hạ điên cuồng, chém giết đến gió tanh mưa máu, cuối cùng người giành được nhiều mảnh vỡ nhất vẫn là các thế lục lớn nhất đại vận thế giới, đứng đầu là Nhất Thần Tông cùng Tứ Thánh Địa. Theo thời gian dần trôi qua, Thiên Cơ Bàn Cờ đã nát vụn phân tán khắp nơi, Thiên Hành Lệnh cũng không rõ tung tích khiến thế gian một lần nữa im lặng, trận gió tanh mưa máu cũng được kết thúc, mọi người đều quên đi sự việc lần này mà tập trung sự chú ý vào hôn lễ thế kỷ. Vạn Bảo Nhi con gái các chủ Vạn Tiền Các sẽ kết hôn vào ngày hôm nay, một tin tức đủ để chấn động toàn bộ đại vận thế giới.

Khắp cả Tham Nguyên đế quốc và các nước xung quanh đều giăng đèn kết hoa, pháo nổ vang trời, lụa đỏ, câu đối giăng lên khắp nơi. Một cỗ xe ngựa hoa lệ, sang trọng được rước đi trên khắp đường phố trải đầy thảm đỏ. Trái ngược với khung cảnh hoa lệ đó, ở một phương trời xa, lại là một khung cảnh ảm đạm tang thương đến kỳ lạ, mây đen che kín bầu trời, từng cơn gió thổi hiu hắt, tiền vàng rơi lả tả khắp nơi, như khóc cho sự tang thương của nó, dưới mặt đất là một bóng người cô độc mặc lên mình một bộ áo tang hiu quạnh, kéo lê ba chiếc quan tài trên mặt đất, bước từng, từng bước chậm rãi trở về đất phương nam.

Trong ánh đèn hồng trải dài khắp các con phố, thảm đỏ trải đầy hoa tươi, tiếng pháo nổ, tiếng cười vang rộn ràng khắp xung quanh cùng vô số lời cầu chúc ngày đại hỉ. Vạn Bảo Nhi hai mắt đẫm lệ, trùm khăn che mặt bước lên kiệu hoa. Hai tay ôm lấy khuôn mặt tiều tuỵ, bi thương cúi đầu khóc nức nở như hoa lê đái vũ.

Từng hạt mưa dần dần rơi xuống dưới bầu trời trải dài mây đen, một cơn mưa ào ập tới, Lâm Vũ hai mắt trống rỗng ngẩng mặt nhìn trời mà mỉn cười cay đắng.

“Em theo người về làm tân nương

Một mình hắn làm nơi đám tang”

“Khóc cho người một đời bi thương

Cười cho kiếp nhân sinh tráo trở

Bán nụ cười cho thiên hạ vui

Còn tiếng khóc mua cho chính mình

Khóc cho người một đời u minh

Cười trần gian bạc bẽo vô tình.”

Ba ngôi mộ đơn sơ được dựng lên trên mảnh đất Long Tiên Nam, Lâm Vũ cận thận khắc từng dòng chữ trên từng tấm bia mộ.

“Ở đâu có bất công, ở đó có chính nghĩa. Chiến giáp đỏ. Chính Nhất”

“Ở đâu có tà ác, ở đó có thiện lương. Chiến giáp vàng. Chính Nhị”

“Ở đâu có bóng tối, ở đó có ánh sáng. Chiến giáp xanh. Chính Tam”

Lâm Vũ ngắm nhìn ba người huynh đệ, đặt tay lên ngực đầy tự hào mà bi thương nói.

“Ở đâu có tuyệt vọng, ở đó có hi vọng. Chiến giáp đen. Lâm Vũ”

Trong đêm tân hôn, chiếc khăn trùm đầu cô dâu của Vạn Bảo Nhi được vén lên, sau chiếc khăn chùm đầu là những giọt nước mắt vẫn đang không ngừng rơi xuống đầy bi thương cùng tuyệt vọng, Vạn Sầu mặc cho mình bộ quần áo tân lang trên người mà hai tay run rẩy nắm chặt đến rỉ máu, hai mắt tràn đầy thống khổ cùng tuyệt vọng, đây là cách duy nhất có thể bảo vệ Vạn Bảo Nhi, Vạn sầu trái tim hắn như tan nát, vỡ vụn thành nghìn mảnh, hắn trách bản thân mình quá yếu đuối, quá vô dụng, không thể làm được gì cả, chỉ có thể im lặng nhìn những giọt nước mắt người mình thích đang rơi xuống trong vô vọng.

Ngay sau ngày hôn lễ, cả Đại Vận Thế Giới một lần nữa chấn động. Vạn Tiền Các một trong những thế lực lớn nhất Đại Vận Thế Giới chính thức tuyên bố sụp đổ, giải tán. Cô dâu Vạn Bảo Nhi, đệ nhất mỹ nữ tham nguyên đế quốc cũng bị huỷ hôn ngay sau đó, vì đã không còn trinh tiết khiến thiên hạ vô cùng bàng hoàng, khó hiểu. Không hiểu chuyện gì đang xảy ra trong cái thế giới này.

“Bán nụ cười cho thiên hạ

Mua nước mắt cho mình

Khóc cho kiếp nhân sinh

Cười trần gian bạc bẽo

Khóc những khi lạnh lẽo

Cười những lúc đớn đau

Khóc cho phận tằm dâu

Cười cho đời tráo trở”

Lâm Vũ cả người mặc áo tang, quỳ trước mộ ba người huynh đệ của hắn, đốt từng tờ tiền giấy, Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời u ám, dường như một cơn mưa lại sắp ập tới. Lâm Vũ hắn dường như cũng không quan tâm đến điều đó, tiếp tục cúi đầu im lặng đốt từng đống tro tàn.

“Hắc cẩu, ngươi có nghĩ cái thế giới này là chỉ là một thế giới được người khác viết ra không”

“Một thế giới được viết ra, dù có cố gắng đến đâu cũng chỉ là một thế giới giả tạo không chân thực. Luôn có những thiếu sót một cách vô lý, ta cảm thấy thế giới này cũng vậy, thế giới này giống như một thế giới được viết ra bởi người khác, còn ta cũng chỉ là một nhân vật được viết ra mà thôi. Ngươi có tin ta không hắc cẩu”

Hắc Cẩu cúi đầu im lặng, có lẽ do Lâm Vũ đã quá đau khổ, khiến đầu óc không tỉnh táo cho lên mới có những suy nghĩ điên rồ như rậy. Hắc cẩu nhịn không được khuyên ngăn Lâm Vũ.

“Lâm Vũ, thế giới này là chân thật. Tất cả mọi người trong thế giới này đều biết điều đó, ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều”

“Vậy sao”

Lâm Vũ mỉn cười tự diễu, từng hạt mưa dần rơi trên người hắn. Hắc cẩu nói đúng, có lẽ do hắn nghĩ quá nhiều mà thôi, thế giới này sao có thể là một thế giới được viết ra chứ, hắn cũng đâu phải một nhân vật được người khác viết ra, hắn là chân thật, vận mệnh của hắn nằm trong tay hắn, không nằm trong tay kẻ khác. Hắn thật ngốc khi nghĩ ra điều đó, những gì hắn nhìn thấy, nghe thấy, suy đoán đâu nhất định là đúng. Hắn nên quên những chuyện này đi thì hơn… có lẽ hắn cũng đang cố lừa dối chính mình mà thôi.

“Lâm Vũ nếu thế giới này được viết ra đúng như những gì ngươi nói, vậy ngươi sẽ làm gì”

Lâm Vũ hơi khựng người lại, sâu trong ánh mắt hiện lên sự điên cuồng.

“Nếu thế gian này là giả dối, vậy ta sẽ biến nó thành chân thật. Nếu ta chỉ là một nhân vật được viết ra, vậy ta sẽ biến ta thành chân thật tồn tại. Vận mệnh của ta là do ta nắm giữ, không phải do kẻ khác. Ta sẽ biến ta thành chân thực tồn tại”

Lâm Vũ từ từ đứng dậy, quay người bước đi dưới cơn mưa tầm tã, bóng lưng cô độc dẫn theo hắc cẩu tiếp tục bước tiếp một cuộc hành trình mới. Một chuyến hành trình mới lại tiếp tục được bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.