Nhân Lộ Thành Thần

Chương 194: Đại hiệp



Nhạc Bất Bại mơ màng mở mắt, hắn thấy cả người đang nằm liệt trên giường bệnh. Hắn chỉ nhớ lúc đó hắn bổ ra một kiếm chi uy, sau đó, sau đó là gì hắn không nhớ. Lúc này một vị trưởng lão Nhất Thần Tông thấy tông chủ đã tỉnh lại liền vui mừng hớn hở, vội vàng nói.

“Tông chủ người tỉnh”

Nhạc Bất Bại nhìn vị trưởng lão, sau đó liền thăm dò chuyện gì đã xảy ra.

“Tôn trưởng lão, tại sao ta lại nằm ở đây”

Đương nhiên là bị một tát đánh cho hôn mê bất tỉnh, nhưng hắn đâu có ngốc nói ra những lời như vậy.

“Tông chủ, người vì chém ra một kiếm kia mà quá đau lòng cho nên mới hôn mê bất tỉnh”

Nhạc Bất Bại biết rõ Tôn trưởng lão đang nói dối hắn, nhưng không hề vạch trần. Nếu Tôn trưởng lão đã không cho hắn biết, vậy chắc chắn chuyện này hắn không nên biết, hắn là người biết chừng mực. Nghĩ đến đây, Nhạc Bất Bại nhịn không được thở dài nói.

“Tôn trưởng lão, ta đã hôn mê bao lâu rồi”

“Bẩm tông chủ, chọn vẹn ba ngày ba đêm”

Nhạc Bất Bại nghe xong nhịn không được giật mình, hôm nay hắn có hẹn với đại ca Phản Thiên của hắn để gặp mặt chủ nhân. Nhạc Bất Bại vội vã đứng dậy, chỉnh lại y phục, vội vàng đi đến mật thất nơi sâu nhất của tông môn.

Vừa mở cửa, Nhạc Bất Bại đã nhìn thấy Phản Thiên đã ngồi chờ sẵn ở đó. Nhạc Bất Bại vội ngồi xuống bên cạnh Phản Thiên, thở dài nói.

“Đại ca, lần này không thể lấy được Thiên Hành Lệnh, cùng Thiên Cơ Bàn Cờ để dâng lên chủ nhân, ta chỉ sợ…”

Phản Thiên không khỏi thở dài, ra hiệu cho Nhạc Bất Bại dừng lại, hắn cũng không biết trả lời sao cho phải. Ngay lúc này, cánh của mật thất một lần nữa được mở ra, Một tên nam tử đeo mặt nạ trắng xuất hiện. Nhạc Bất Bại cùng Phản Thiên vội vàng quỳ xuống nói.

“Tham kiến vô diện chủ nhân”

Vô Diện nhẹ nhàng lướt qua hai người, ung dung bình tĩnh ngồi xuống vị trí cao nhất như không có chuyện gì xảy ra.

“Chủ nhân, lần này chúng ta đã không lấy được Thiên Hành Lệnh cùng Thiên Cơ Bàn Cờ mong chủ nhân trách tội”

Vô diện nghe xong nhịn không được bật cười, giọng nói tràn đầy uy nghiêm, tỉnh táo cùng lạnh lùng, khiến người khác nghe xong phải cúi đầu thuần phuc.

“Vô Thượng Chí Bảo trong mắt ta chẳng đáng giá một đồng, Vô Thượng Chí Bảo Cũng Chỉ Đến Vậy Mà Thôi”

Nhạc Bất Bại cùng Phản Thiên nghe xong hai mắt không khỏi tràn đầy sùng bái. Quả không hổ là chủ nhân Lâm Vũ của bọn hắn, vô thượng chí bảo khiến thiên hạ phải điên cuồng nhưng trong mắt chủ nhân hắn chẳng là gì cả.

Vô Diện từ trong ngực lấy ra một tờ phiếu, đưa cho Nhạc Bất Bại. Nhạc Bất Bại nhìn vào tờ phiếu trước mặt khó khăn nói.

“Chủ Nhân, đây là…”

“Vạn Tiền Các đã sụp đổ, chúng ta sẽ nhân cơ hội này lập ra một tổ chức mới có tên Thần Bảo Các để thay thế Vạn Bảo Các. Thống trị thị trường mua bán của Đại Vận Thế Giới. Còn tờ giấy trong tay ngươi là Ngân Phiếu. Hãy dùng sức mạnh, quyền lực, và tầm ảnh hưởng của chúng ta, để khiến nó trở thành tiền tệ chung của toàn bộ thế giới này. Khiến nó có thể quy đổi, mua bán mọi thứ”

Nhạc Bất Bại cùng Phản Thiên đều là những kẻ thông minh, ngay lập tức hiểu được ý đồ kinh khủng của Chủ Nhân bọn hắn. Một tờ giấy vụn này bọn hắn thích in bao nhiêu mà chẳng được, bọn hắn có thể dùng một tờ giấy vô dụng đổi lấy vô số linh thạch, tài vật, của cải, từ đó khống chế toàn bộ thị trường tiền tệ của Đại Vận Thế Giới bằng một tờ giấy bọn hắn thích in bao nhiêu tuỳ thích. Đến lúc đó toàn bộ thị trường mua bán cùng thị trường tiền tệ đều phải nằm dưới quyền thống trị của bọn hắn. Bọn hắn liền có thể một tay thống trị, thao túng tất cả tiền tài, của cải, vật chất, của thế giới này.

Nghĩ đến đây, Nhạc Bất Bại cùng Phản Thiên không khỏi nhìn nhau mỉn cười đắc trí. Kế hoạch của chủ nhân bọn hắn quả là vi diệu, cả đại vận thế giới sớm muộn gì cũng phải nằm dưới sự thống trị của bọn hắn mà thôi ha ha...

Ngay sau khi Vạn Tiền Các sụp đổ, bằng tốc độ nhanh chóng mặt, một tổ chức mới có tên Thần Bảo Các được mọc lên khắp mọi nơi, thay thế toàn bộ Vạn Bảo Các, không những vậy nó còn phát triển với tốc độ nhanh chóng mặt, quy mô ngày càng rộng lớn, bao trùm toàn bộ đại vận thế giới ở khắp mọi nơi. Không những vậy, Thần Bảo Các còn hợp tác cùng vô số tông môn, triều đại, quốc gia, tổ chức trên khắp toàn bộ Đại Vận Thế Giới tung ra một loại tiền tệ mới có tên là ngân phiếu, có thể mua bán, quy đổi mọi thứ, dùng được ở mọi nơi trên thế giới này. Khiến cho cơn sốt ngân phiếu ngày càng tăng cao, từ một viên hạ phẩm linh thạch có thể đổi một tờ ngân phiếu, thì bây giờ giá ngân phiếu đã lên tới một vạn viên linh thạch mới có thể đổi được một tờ ngân phiếu, giá cả còn không ngừng tăng cao một cách chóng mặt, khiến người dân khắp mọi nơi đều điên cuồng tích trữ ngân phiếu, tạo nên một cơn sốt ngân phiếu lan truyền rộng khắp toàn bộ đại vận thế giới.

Còn Lâm Vũ, hắn hiện tại đang ở Bạch Dạ thành, một thành trì nhỏ của Long Tiên Nam, gần sát biên giới với Hoàng Minh Đại Triều. Lâm Vũ mặc một chiếc áo vải đã cũ, đầu đội nón lá, ngồi ở một khu chợ lớn. Nhiệt tình hò hét.

“Ai mua rau đi, ai mua rau không, tôi bán rau đây, không ngon không lấy tiền”

Bất chợt có một tên nam tử có vẻ ngoài gian xảo, đi đến trước quầy hàng của Lâm Vũ nhiệt tình hỏi.

“Không ngon không lấy tiền có thật không vậy”

Lâm Vũ không do dự mỉn cười nói.

“Khách quan, lời ta nói đương nhiên là thật, không ngon không lấy tiền”

Tên nam tử không do dự cho một mớ rau vào miệng sau đó phun ra nói.

“Không ngon, không ngon chút nào”

Mồn thì nói vậy, nhưng tên nam tử này không biết xấu hổ mà đưa đôi bàn tay liên tục lấy từng mớ rau của Lâm Vũ cho vào trong túi của hắn. Lâm Vũ nhìn từng mớ rau của hắn đang bị lấy đi, khuôn mặt đen lại, thế gian thật hiểm ác, đến mớ rau của hắn cũng không tha. Lâm Vũ cầm lấy tay tên nam tử, ý bảo hắn dùng lại. Tên nam tử thấy vậy liền giả vờ tức giận mắng.

“Chẳng phải ngươi nói không ngon không lấy tiền sao, ngươi nói lời không giữ lời”

Lâm Vũ lạnh lùng nhìn tên nam tử nói.

“Khách quan, ta không nuốt lời, nhưng bán cho ai là quyền của ta, xin lỗi, rau của ta không bán cho ngươi”

Tên nam tử bị ánh mắt của Lâm Vũ doạ sợ, cả người nổi da gà, cuối cùng đành cắn răng quay người rời đi. Ông lão bán hoa quả và bác gái trung niên bán thịt bên cạnh Lâm Vũ thấy vậy không khỏi bật cười.

“Ha ha…Tiểu tử xem ra ngươi cũng có chút bản lĩnh”

Lâm Vũ cũng mỉn cười, quay sang nói chuyện cùng ông lão và vị bác gái này, để giết thời gian mỗi khi hắn rảnh rỗi.

“Ha ha…Lâm Vũ lần trước ngươi kể đến đâu rồi nhỉ…Đúng rồi…Một mình ngươi đại chiến với ba nghìn tên cường giả, cứu thoát công chúa thiên giới khỏi vòng vây của kẻ thù. Ngươi thật là biết thổi ngưu bức ha ha…Ngươi mau kể tiếp cho chúng ta nghe xem nào”

Lâm Vũ cũng không còn cách nào khác, đành tiếp tục kể về cuôc hành trình của hắn cho những người xung quanh cùng nghe.

“Lúc đó ta lấy một địch ba ngàn, đánh cho mặt đất vỡ vụn, nhật nguyệt điên đảo, không gian sụp đổ, khó khăn lắm ta mới vào được trong thiên cung bảo khố, thì lại bị vô tự thiên thư cản đường, ta không còn cách nào khác, đành phải dùng đến chiêu cuối cùng “đóng cửa thả sách” để áp chế vô tự thiên thư sau đó thì hết rồi”

“Ha ha…Lâm Vũ, ngươi thổi thật ngưu bức ha ha…”

Ngay lúc Lâm Vũ cùng mọi người đang trò chuyện, thì một vị công tử cả người vênh váo, ăn mặt sang trọng, sau lưng kẻ hầu người hạ xuất hiện, nghênh ngang đi trên đường lớn. Khiến mọi người xung quanh đều im lặng, Tên nam tử tiện tay lấy một quả táo bên đường không thèm trả tiền, cắn một miếng rồi ném luôn đi, nhưng không ai dám động đến hắn. Hắn là Lục Bảo Mộc, con trai quản sự Thần Bảo Các ở nơi đây, thế lực to lớn, một tay che trời ai dám động đến hắn. Lâm Vũ hắn cũng không muốn dính líu đến loại người này.

“Mọi người mau nhìn”

Phía cuối con phố, chợt xuất hiện một vị tuyệt sắc giai nhân tóc vàng, ánh mắt long lanh, khuôn mặt trái xoan, bờ môi đỏ thắm, mái tóc vàng thướt tha, thân hình mảnh khảnh, bước đi uyển chuyển, nhẹ nhàng lướt qua giữa dòng người đi lại khiến mọi sự chú ý đều tập chung về nàng.

Lâm Vũ nhìn vị tuyệt sắc giai nhân trước mặt, cô gái này không phải là cô gái có chút lạnh lùng hắn gặp ở Vĩnh Hằng thành đó sao.

Lục Bảo Mộc nhìn vị tuyệt sắc giai nhân trước mặt, hai mắt tràn đầy dâm tà, nước dãi chảy dòng dòng trên mặt đất, hắn nhất định phải có được vị mỹ nữ này.

Bác gái trung niên bán thịt nhịn không được thán phục.

“Quả là vưu vật, ai mà cưới được vị cô nương này, thật là phúc phận mười đời…”

Lục Bảo Mộc vội vàng chỉnh chu lại quần áo, toả ra một bộ chính nhân quân tử bước đến trước mặt cô gái, nho nhã nói.

“Cô nương…”

Nhưng vị cô nương này không hề để ý đến hắn, mà bước đến trước mặt Lâm Vũ, nhẹ nhàng nói.

“Phu quân, giữa triệu người lướt qua, vô tình ta đã tìm thấy nhau, đã nhiều lần em sai, nhưng hôm nay em chắc mình đúng, cả cuộc đời đổi thay ta sẽ đến hơi thở cuối cùng. Chưa từng mặc váy cưới, em chỉ mong đây là lần cuối”

“Phu quân, thiếp đã mang trong mình cốt nhục của chàng”

Lục Bảo Mộc trợn mắt, há miệng đến rớt hàm trên mặt đất, còn những người xung quanh cả người lảo đảo không tin vào chuyện gì đang xảy ra. Còn Lâm Vũ, ta là ai. Ta ở đâu, ta đang làm gì.

Vị cô nương thấy Lâm Vũ không phản ứng bèn nói lại một lần nữa.

“Phu quân, thiếp đã mang trong mình cốt nhục của chàng”

Lâm Vũ đầu như nổ tung, vui mừng đến phát khóc, ha ha…Hắn được làm cha rồi, hắn vui quá, chỉ cần nhìn lướt qua nhau cũng có thể mang thai, hắn thật hạnh phúc. Hắn cảm thấy mái tóc mình đang một màu xanh mượt, đôi sừng như mọc dài trên đầu hắn, hắn chính là đại hiệp đổ vỏ trong truyền thuyết. ha ha…Hắn sắp được làm cha rồi, hắn vui quá, hắn thật hạnh phúc.

Số Hiệu 09 Siêu năng thế giới,bố cục chặt chẽ,tác lão tài xế,phong cách hài hước,lập lờ dễ tự não bổ:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.