Nhân Lộ Thành Thần

Chương 202: Huyết Giới



“Đinh” Một tiếng đàn vang lên kết thúc cuộc chiến.

Hạ Vân nằm trên mặt đất hai tay không khỏi nắm chặt, cố gắng cắn chặt hàm răng đến rỉ máu, cả khuôn mặt nàng ướt đẫm nước mắt, rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nhỏ giọt lăn dài trên mặt đất. Ma Ảnh ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Lâm Vũ ngày một tới gần không khỏi mỉn cười cay đắng. Từ từ khép lại hàng mi ướt đẫm nước mắt. Có lẽ đây chính là kết thúc bi thảm của nàng, cả đời nàng sống vì lý tưởng, ước mơ một ngày nào đó có thể bảo vệ tất cả mọi người trong thế gian này nhưng kết quả thì sao chứ. Ha ha...nụ cười cay đắng nở trên khuôn mặt bi thương của nàng.

Lâm Vũ nhìn Hạ Vân vô lực, tuyệt vọng, cay đắng nằm trên mặt đất. Trong ánh mắt không khỏi tràn đầy phức tạp, đôi bàn tay từ từ nắm chặt, linh lực hội tụ, tay nắm thành quyền. Tung ra sát chiêu giết chết Ma Ảnh.

“Tinh” một tiếng đàn lần nữa vang lên, theo sau đó là hàng loạt tiếng đàn như câu hồn đoạt phách vang lên một cách dồn dập.

“Tinh...Tinh...Tinh...Tinh...TINH...”

Lâm Vũ dừng tay, Hạ Vân mở mắt.

Một vị tuyệt sắc giai nhân cầm trong tay cây cổ cầm nhẹ nhàng xuất hiện, chậm rãi bước tới gần hai người. Giọng nói tràn đầy mê hoặc, mị nhãn như tơ nhìn Lâm Vũ, khẽ cười mị hoặc nói.

“Lâm công tử đã lâu không gặp, công tử vẫn nhớ đến tiểu nữ Hồ Mị Nguyệt này chứ”

Lâm Vũ nhìn vị tuyệt sắc giai nhân trước mắt, hắn hiểu được Hồ Mị Nguyệt sẽ không dư thừa thời gian can dự vào việc này, cho nên mục đích của Hồ Mị Nguyệt chỉ có một.

“Mị Nguyệt cô nương, cô nương muốn cứu Ma Ảnh”

Hồ Mị Nguyệt không do dự mỉn cười mê hoặc, nhìn Lâm Vũ khéo léo nói.

“Lâm công tử quả là người thông minh, ta quả thật muốn cứu Hạ Vân một mạng. Hi vọng công tử nghĩ đến ân tình trước kia ta cứu công tử một lần mà tha cho Hạ Vân một mạng”

Lâm Vũ nhíu mày suy nghĩ, hai tay nắm chặt. Đôi mắt dần trở nên lạnh lùng. Linh lực hôi tụ, cuối cùng vẫn là tung ra sát chiêu giết chết Ma Ảnh.

“Xin lỗi, Ma Ảnh phải chết...”

“Tinh...”

“Rầm...”

Hồ Mị Nguyệt thấy vậy không do dự gảy một tiếng đàn. Tiếng đàn như xé gió lao về phía Lâm Vũ, cắt phăng tất cả mọi thứ nó băng qua hòng cản trở Lâm Vũ giết chết Ma Ảnh.

“Rầm...”

Lâm Vũ khựng bước, đánh nổ tung lưỡi đao gió của Hồ Mị Nguyệt đang lao tới. Khiến đất đá văng mù mịt. Hồ Mị Nguyệt cũng không do dự chớp lấy thời cơ ôm lấy Ma Ảnh bỏ trốn.

— QUẢNG CÁO —

Lâm Vũ nhìn bóng lưng hai người đang rời đi. Hai tay nắm chặt, linh lực hội tụ muốn tung ra sát chiêu giết chết cả hai người. Nhưng đến cuối cùng, Lâm Vũ vẫn là thở dài, nhắm chặt hai mắt, buông thõng hai tay, quay người về sau. Có lẽ hắn vẫn không thể vô tình dù cho thế gian này là vô tình

Nợ ân tình thật khó trả. Món nợ ân tình mới là món nợ khó trả nhất trên thế gian này. Nhưng bây giờ, coi như chúng ta hòa nhau không ai nợ ai. Món nợ ân tình giữa hắn và Hồ Mị Nguyệt đến đây là chấm dứt. Lâm Vũ thở dài, nhìn theo bóng lưng hai người đang dần khuất bóng.

Trên một chiếc du thuyền xa hoa rộng lớn, từng tiếng đàn đầy mê hoặc đang vang lên, tạo ra từng con sóng nước lăn tăn. Bên trong chiếc du thuyền đó, Hồ Mị Nguyệt đang nhẹ nhàng gẩy từng tiếng đàn vừa mỉn cười khẽ nói.

“Hoàng Minh Đại Triều bây giờ chính là như vậy, Hoàng Minh Đại Triều đã không còn là của Hoàng Minh Đại Triều nữa. Mà cha ta, Hoàng Minh Tín cũng không còn là Hoàng Minh Tín nữa rồi”

Ma Ảnh cúi đầu thật sâu, hai tay siết chặt. Sự thật này là cú sốc quá lớn đối với nàng. Hồ Mị Nguyệt mỉn cười khẽ vuốt tóc, nhìn Ma Ảnh khẽ nói.



“Từ bây giờ Ma Ảnh đã chết rồi, ngươi không còn là Ma Ảnh nữa, từ bây giờ ngươi là Nhược Ảnh - Hạ Vân Nhược Ảnh. Ngươi thấy sao”

“Đa tạ quận chúa ban tên. Thuộc hạ nguyện cống hiến vì người”

Nhạc Bất Bại phủ lên mình chiếc áo choàng đen kịt, phủ kín toàn thân, che dấu đi khuôn mặt của hắn. Lạnh lùng bước ra bên ngoài. Hắn vừa nhận được một yêu cầu vô cùng kỳ lạ từ chủ nhân của hắn. Giết Lâm Vũ.

Tại sao chủ nhân Lâm Vũ của hắn lại có một yêu cầu kỳ lạ đến như vậy. Liệu Lâm Vũ hằn biết và chủ nhân Lâm Vũ của hắn phải chăng là cùng một người. Sau lớp mặt nạ đó nếu đúng như những gì hắn đang nghĩ. Vậy tại sao chủ nhân của hắn lại bảo hắn giết chết chính mình. Thật khó hiểu. Chủ nhân của hắn lúc nào cũng khó hiểu như vậy.

Nhạc Bất Bại không do dự bay vút lên trời cao, vị trí của Lâm Vũ ,chủ nhân đã cho hắn biết một cách tường tận. Việc của hắn bây giờ chỉ đơn giản là giết chết Lâm Vũ, thực hiện mệnh lệnh.

Lâm Vũ cùng hắc cẩu đang trên đường đi tới Ấp Di Đế Quốc. Chợt cả người hắn cùng hắc cẩu như đông cứng không thể cử động. Một áp lực khổng lồ đè sập lên người hắn, lún sâu xuống mặt đất, phá tan tành mọi thứ xung quanh. Một thanh kiếm sắc bén, vàng rực phá vỡ cả thương khung lao thẳng xuống đầu Lâm Vũ. Mang theo bạo tạc lực lượng phá hủy mọi thứ xung quanh. Lâm Vũ cả người như nát bét, khắp mạch máu trên cơ thể như nổ tung, hàm răng cắn chặt bê bết máu nhìn xem tất cả. Nhưng hắn lại vô lực không thể làm gì. Đây chính là cách biệt về thực lực. Chẳng lẽ hắn phải chết như vậy sao. Lâm Vũ không cam lòng gầm thét.

“Cẩu hệ thống, chẳng lẽ ngươi muốn ta chết thật sao...CẨU HỆ THỐNG...TRẢ LỜI TA ĐI...CẨU HỆ THỐNG...”

“RẦMMM...”

Mọi thứ đều tan thành tro bụi, không gian sụp đổ, thời gian như vỡ vụn. Nhạc Bất Bại đứng nhìn chiếc hố sâu không đáy đã tan nát dưới chân. Không khỏi mỉn cười hài lòng, quay người rời đi. Lâm Vũ đã chết đến xương cốt cũng chẳng còn.

Lâm Vũ mở mắt, xung quanh hắn là một khu rừng hoang vắng. Cả bầu trời như chìm trong biển máu. Lâm Vũ từ từ đứng dậy, nhìn bên cạnh hắc cẩu vẫn còn hôn mê nằm trên mặt đất không khỏi mỉn cười. Xem ra hắn cược đúng, cẩu hệ thống vẫn là không muốn hắn chết. Lâm Vũ nhịn không được hỏi.

“Cẩu hệ thống, ngươi đưa ta đến đâu vậy...”

Hệ thống im lặng không trả lời Lâm Vũ. Lâm Vũ nhíu mày, chẳng lẽ đây chính là tình tiết quen thuộc trong mấy bộ tiểu thuyết xuyên không. Hệ thống vì cứu ký chủ mà tiêu hao quá nhiều năng lượng, nên phải dừng hoạt động một thời gian. Ha ha...thật tuyệt vời, cuối cùng hắn đã thoát khỏi cẩu hệ thống ha ha...

“Ký chủ nghĩ nhiều rồi. Hệ thống sao có thể đểu như vậy được. Chẳng qua hệ thống không muốn cùng ký chủ nói nhảm mà thôi”

Lâm Vũ nụ cười như tắt ngẩm. Khuôn mặt cứng đờ. Niềm vui như đang rời xa khỏi hắn. — QUẢNG CÁO —

“Ký chủ đừng giả bộ nữa. Ký chủ chỉ muốn lợi dụng ta để đạt được mục đích thôi. Ký chủ đã vừa lòng chưa...”

Lâm Vũ không khỏi ngượng cười, nói.

“Ha ha...làm gì có chuyện đó. Cẩu hệ thống, ngươi nghĩ nhiều rồi. Đây là đâu hả. Cẩu hệ thống...”

“Đây là Huyết Giới, một thế giới vô cùng thú vị, đảm bảo ký chủ sẽ thích nó. Coi như một món quà hệ thống ban thưởng cho ký chủ vì đã dám lợi dụng ...tít...tít...hệ thống hết năng lượng...yêu cầu tạm dừng hoạt động...tắt ngỏm...”

Lâm Vũ...Xem ra cẩu hệ thống của hắn vẫn chỉ là hàng face mà thôi. Lâm Vũ cũng chẳng bận quan tâm tới cẩu hệ thống. Vội vàng mang theo Hắc Cẩu. Nhanh chóng rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.

“Uy, đồ ngốc cẩu cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại...”

Hắc Cẩu mơ màng mở mắt, lạ lẫm nhìn xem khung cảnh xa lạ xung quanh, trên đầu nó là một mặt trăng đỏ tươi như máu đang tỏa ra ánh sáng đỏ tươi đầy mê hoặc, xung quanh nó tràn đầy cảnh vật xa lạ. Hắc Cẩu nhịn không được hỏi Lâm Vũ.

“Lâm Vũ đây là đâu...”

“Huyềt Giới...”

“Tại sao cúng ta lại ở đây...”

Lâm Vũ im lặng nhìn đống lửa, tại sao bọn hắn lại ở đây. Hắn cũng không biết. Hắn chỉ biết cẩu hệ thống đưa hắn đến nơi này. Còn vì sao lại là huyết giới hắn cũng không biết. Hắn cũng không thể nói với hắc cẩu về hệ thống trên người hắn được, kể cả có nói ra thì ai sẽ tin hắn chứ. Hắn dường như không thuộc về thế giới này...



Hắc Cẩu nhìn Lâm Vũ im lặng, không khỏi thở dài nói

“Trên người ngươi dường như cất dấu rất nhiều bí mật không thể nói ra. Ta hiểu. Mỗi người đều có riêng cho mình những bí mật không thể nói ra dù ít dù nhiều. Nhưng ta vẫn hi vọng có một ngày ngươi có thể mở lòng nói ra hết tất cả được không Lâm Vũ...”

Lâm Vũ không khỏi nhìn Hắc Cẩu mỉn cười nói.

“Hắc Cẩu...Cảm ơn ngươi...”

Thời gian từ từ trôi qua, chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Lâm Vũ cùng Hắc Cẩu đã ra khỏi khu rừng rộng lớn. Trước mắt hắn cùng hắc cẩu là một thành trì vô cùng to lớn, hùng vĩ, cả tòa thành đỏ tươi như máu. Có tên là Huyết Giới Thành.

Lâm Vũ nhìn xem khung cảnh xa lạ nơi đây, không khỏi cận thận bước vào bên trong. Vừa bước qua cánh cổng, Lâm Vũ lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh tâm động phách. Hai mắt trợn tròn vì kinh hãi, miệng mở lớn đến rớt cả hàm trên mặt đất.

Toàn bộ nam nhân đều mặc váy, to son điểm phấn, ăn mặc lòe loẹt, bước đi ẻo lả. Còn toàn bộ nữ nhân đều mặc quần áo nam nhân, mang theo vũ khí. Tất cả đều nhìn hắn một cách kỳ cục. Nhìn hắn như một tên biến thái vậy.

— QUẢNG CÁO —

Lâm Vũ không khỏi xoa hai mắt mình nhìn thêm lần nữa, nhưng cảnh tượng trước mắt hắn vẫn là như vậy. Toàn bộ nam nhân đều mặc váy, còn nữ nhân thì mặc quần áo nam nhân, mang theo cả vũ khí, thậm chí là chiến mã.

Một tên nam nhân mặc váy hồng, chân to như cột đình, cả người thô kệch như ngọn núi, thấy Lâm Vũ đứng ngơ ngác nhìn cảnh tượng xung quanh, không khỏi vẩy chiếc khăn tay, uốn éo lắc mông đi tới chỗ Lâm Vũ. Giọng nói tràn đầy ẻo lả nói.

“Tiểu huynh đệ, sao ngươi có thể ăn mặc biến thái như vậy, ngươi không có một chút yểu điệu thục nam nào sao. Là một thục nam yểu điểu, chúng ta cần phải giữ mình, đúng cách ăn mặc, cử chỉ, văn hóa. Ngươi hiểu hônggggg...”

Lâm Vũ cảm giác dạ dày như trào ngược, cái gì yểu điệu thục nam. Các ngươi mới là những kẻ biến thái.

Không để Lâm Vũ kịp phản bác. Một đội kỵ binh nữ đã xuất hiện, mang trong mình vũ khí sáng loáng hét lớn.

“Tất cả binh sĩ nghe lệnh, mau bắt tên ăn mặc biến thái, làm ô uế thuần phong mỹ tục này lại cho ta...”

Lâm Vũ nhìn đội kỵ binh toàn nữ đang lao tới đằng đằng sát khí như muốn băm hắn thành trăm mảnh, không khỏi cảm thấy sợ hãi, lập tức quay đầu bỏ chạy. Vừa chạy vừa vội vàng hét lớn.

“Ta không biền thái, các ngươi mới biến thái, không ...đừng bắt ta...”

“Người đâu...phóng tên...”

“Ui ra...mông ta, không...không...không...đừng bắn...ui ra...mông ta...đau…đau…”

Lâm Vũ cùng hắc cẩu cả người tàn tạ, hai mắt bơ phờ vội vàng trốn vào một góc vắng không người. Nhìn đội kỵ binh đã đi xa mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa để Lâm Vũ kịp thở vài hơi. Một đám nam nhân son phấn lòe loẹt, mặc váy cay mắt, đã phát hiện ra hắn. Lâm Vũ cả người căng cứng, sẵn sàng đào tẩu bất cứ lúc nào.

Đám nam nhân thấy Lâm Vũ muốn bỏ chạy, vội vàng nói.

“Tiểu huynh đệ đừng sợ, chúng ta sẽ không làm hại ngươi. Chúng ta là người của tổ chức tự do, kêu gọi bình đẳng, đòi lại nam quyền, tự do cho nam nhân chúng ta. Chống lại cái thế giới nữ quyền vi tôn này. Huynh đệ hãy tham gia cùng chúng ta, có được không...”

Lâm Vũ một mặt khó hiểu, nam quyền gì chứ, nữ quyền vi tôn là sao. Cái gì nam nữ bình đẳng, hắn không thừa thời gian tham gia mấy tổ chức như vậy.

Mấy tên nam tử thấy Lâm Vũ vẫn không hiểu vấn đề, liền vội vàng giải thích.

“Huynh đệ có lẽ không biết, một nghìn năm trước, sau khi Huyết Nữ Vương- Huyết Hà Kỳ lên nắm quyền cai quản thế giới này. Đã tước bỏ toàn bộ quyền nam nhân trong thiên hạ. Nam nhân chúng ta chỉ có thể trở thành sủng nam của nữ nhân, không được tham ra buôn bán hay làm bất cứ hoạt động nào khác. Một nữ nhân có thể có nhiều sủng nam. Còn chúng ta chỉ có thể chịu sự cai quản dưới chướng của nữ nhân. Điển hình là Huyết Nữ Vương, Huyết Hà Kỳ. Cô ta đã có tới tám vạn nam sủng. Không biết ai sẽ là người xui xẻo tiếp theo trở thành nam sủng thứ tám vạn không trăm linh một của cô ta...”

Lâm Vũ nghe đám người nói xong không khỏi cảm thấy, A thật tội nghiệp, nhưng liên quan gì đến hắn, hắn cũng đâu có liên quan gì tới Huyết Nữ Vương – Huyết Hà Kỳ được chứ, bảo hắn trở thành nam sủng thứ tám vạn không trăm linh một của cô ta ư, ha ha…làm sao có chuyện đó được, nằm mơ đi. Lâm Vũ không do dự dẫn theo hắc cẩu rời đi. Hắn không muốn dính líu đến mớ bòng bong này. Thế giới này thì liên quan gì đến hắn. Hắn không quan tâm


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.