Nhân Lộ Thành Thần

Chương 215: Cuốn sách



Lâm Vũ mệt mỏi cởi bỏ lớp y phục bên ngoài, để trần nửa người, lộ ra lớp cơ bắp rắn chắc, từng vết sẹo ngang dọc trên người hắn như chứng minh vô số lần vào sinh ra tử. Một tháng đã qua đi, ngày nào hắn cũng cùng Huyết Nữ Vương thực chiến, mỗi lần đều khiến hắn đứng trên ranh giới sinh tử, tuy nhiên thành quả cũng không tệ, kinh nghiệm thực chiến và trực giác của hắn đã được tăng lên một cách mạnh mẽ.

“Xoẹt...”

Chợt, một mũi huyết tiễn xuất hiện, vạch phá không gian, nhắm thẳng đầu Lâm Vũ bay tới một cách vô thanh vô tức

Lâm Vũ mỉn cười, nhẹ nhàng nghiêng đầu, mũi tiễn bay lướt qua mặt hắn, cắm phập vào cây cột trước mắt.

“Không tệ, không tệ...”

Cánh cửa phòng được mở ra, Huyết Nữ Vương ung dung bình tĩnh bước vào, không khỏi khen ngợi thành quả luyện tập của Lâm Vũ. Huyết Nữ Vương đưa mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt nàng là hình ảnh Lâm Vũ đang cởi trần nửa trên cơ thể, lộ ra từng lớp cơ bắp rắn chắc.

“Aaaaaaaaa...”

Một tiếng thét chói tai vang lên, Lâm Vũ lấy tay che đi cơ thể nhìn Huyết Nữ Vương.

Huyết Nữ Vương một mặt khó hiểu, nhìn chằm chằm Lâm Vũ nói.

“Ngươi xấu hổ che tay làm gì...”

Lâm Vũ mộng bức, đúng vậy, tại sao hắn phải xấu hổ che tay, người phải xấu hổ ở đây là nàng ta mới đúng.

Huyết Nữ Vương nhìn vào cơ ngực rắn chắc của Lâm Vũ, không khỏi mỉn cười, liếm môi nói.

“Xem ra nam nhân của ta cũng không đến nỗi quá ẻo lả”

Lâm Vũ bình tĩnh mặc lên người chiếc áo vải, bất đắc dĩ nhìn Huyết Nữ Vương nói.

“Ngươi tìm ta có chuyện gì sao”

Huyết Nữ Vương mỉn cười.

“Ta đến để thông báo với ngươi, bắt đầu từ ngày mai, ngươi không cần phải luyện tập nữa, gần đây ta rất bận, không thể cùng ngươi luyện tập được”

Lâm Vũ một mặt khó hiểu nói.

— QUẢNG CÁO —

“Có chuyện gì sao”

Huyết Nữ Vương ung dung mỉn cười, quay người rời đi.

“Chuyện này, ngươi không cần phải biết...”

Lâm Vũ nhìn Huyết Nữ Vương đi xa, mới đưa mắt nhìn vẹt ngốc hỏi.

“Dạo gần đây, Huyết Nữ Vương bận việc gì sao”



Vẹt ngốc gãi đầu, khó hiểu nói.

“Có lẽ do dạo gần đây, thường xuyên xảy ra các cuộc bạo động, nổi dậy, chống phá. Ta cũng không rõ lắm”

Lâm Vũ thở dài, nhìn bầu trời u ám, điều gì đến cuối cùng cũng phải đến, nhưng dường như nó diễn ra quá sớm so với hắn dự đoán.

“Phế vật...”

Một tiếng hét giận dữ vang lên, Huyết Nữ Vương đứng trên đại điện, giận dữ ném một đống sách xuống mặt đất, lạnh lùng nhìn Lạp Lan, Hồng Hồng, Hạ Lam Phong đang run sợ quỳ trên mặt đất.

“Tại sao những cuốn sách này có thể tràn ngập trên thị trường, toàn những lời lẽ sáo rỗng, mị hoặc dân chúng, gây bất ổn chia rẽ lòng người. Các ngươi tại sao lại để chuyện này xảy ra. Trả lời ta xem”

Lạp Lan một mặt ung dung, bình tĩnh, cúi đầu nói.

“Bệ hạ, ta sẽ nhanh chóng cho người đi xử lí chuyện này.”

“Đương nhiên phải xử lý, mau chóng thu hồi toàn bộ số sách này trên thị trường, bắt giữ tất cả những kẻ gian manh, giả dối, ngu xuẩn đó. Mau chóng kết thúc chuyện này cho ta. Các ngươi lui ra đi”

“Vâng, thưa bệ hạ”

Lạp Lan yên lặng rời đi, trở về căn phòng của nàng. Trước mắt nàng là một vị nam tử cao lớn, đeo lên chiếc mặt nạ Vô Diện. Lạp Lan hai mắt tràn đầy sùng bái, say mê điên cuồng nhìn vị nam tử trước mắt, thở hổn hển nói.

“Chủ nhân...”

Vô Diện bình tĩnh giơ tay ra hiệu dừng lại, bình tĩnh nói. — QUẢNG CÁO —

“Việc ngươi làm đến đâu rồi”

“Chủ nhân, ta đã hoàn toàn làm theo lời ngài nói. Nhưng Huyết Nữ Vương cũng đã sai người đi xử lý chuyện này, tiếp theo chúng ta nên làm sao bây giờ...”

Vô Diện ung dung bình tĩnh gõ tay lên bàn, sau lớp mặt nạ dường như đang cười, một nụ cười vô cảm trước những việc kinh khủng, tồi tệ sắp diễn ra.

“Ngươi hãy cử người trà trộn vào đám người đó, tịch thu tài sản bừa bãi, đàn áp các cuộc biểu tình bằng vũ lực đẫm máu, giết hại, đánh đập càng nhiều người dân vô tội càng tốt, gây nên sự phẫn nộ, uất hận trong lòng dân chúng. Ngươi hiểu ý ta chứ”

Lạp Lan ngẩng đầu nhìn vị nam tử trước mắt, hai mắt tràn đầy say mê, sùng bái.

“Chủ nhân ta hiểu, người quả nhiên liệu sự như thần. Mọi bước đi, tính toán của Huyết Nữ Vương cũng chỉ nằm gọn trong lòng bàn tay của người.”

“Được rồi, ngươi lui ra đi”

“Vâng, thưa chủ nhân”

Khói lửa bắt đầu bốc lên nghi ngút, từng xác người nằm la liệt trên đường phố, từng vật dụng, đồ đạc, lương thực, gia súc của người dân được quan binh trở lên xe. Từng ngôi nhà bắt đầu cháy dữ dội, tiếng than khóc, ai oán vang lên tận trời xanh. Cảnh tươi đẹp nay đã thành hoàng tàn đổ phế tràn ngập trong đau khổ, chết chóc.

Huyết Nữ Vương đứng trên đại điện, hai tay run rẩy nhịn không được tức giận la hét.



“Phế Vật...Phế Vật...Tất cả đều là một đám phế vật. Ta sai các ngươi đi xử lý chuyện này, bây giờ thì sao hả. Tình hình ngày càng bất ổn, người chết ngày càng nhiều, các ngươi có biết dùng cái đầu không hả”

Hồng Hồng cả người run rẩy, không dám nhìn Huyết Nữ Vương đang nổi trận lôi đình, đầy lo sợ nói.

“Bệ hạ, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào...”

“Rầm...”

Huyết Nữ Vương đập nát chiếc bàn trước mặt, mệt mỏi nói.

“Mở ngân khố, đền bù mọi thiệt hại cho người dân, công khai chém đầu tất cả những quan binh phạm tội. Chấn an lòng dân bằng mọi giá.”

Lạp Lan rời khỏi đại điện, nhìn bầu trời xanh tươi trước mặt không khỏi mỉn cười. Sẽ sớm thôi, nó sẽ chìm ngập trong khói lửa, máu và nước mắt. Tất cả đều theo ý chỉ chủ nhân nàng mong muốn. Nàng rõ hơn ai hết, chủ nhân nàng đáng sợ đến nhường nào, nàng biết rõ chủ nhân chỉ lợi dụng nàng, xem nàng như quân cờ để lợi dụng. Nhưng nàng vẫn vui vẻ cam tâm tình nguyện để chủ nhân lợi dụng. Vì chủ nhân, nàng có thể làm tất cả. Đây có lẽ chính là sự thần tượng, sùng bái một cách mù quáng. Càng nghĩ tới điều này, Lạp Lan càng trở nên hưng phấn, đôi mắt tràn đầy mê say, điên cuồng, hạnh phúc chiếm trọn tâm trí nàng, như một liều thuốc độc muốn ngừng mà không ngừng được.

— QUẢNG CÁO —

Đây cũng là khả năng đáng sợ nhất của Vô Diện , khả năng điều khiển lòng người, khả năng đáng sợ nhất trên thế gian này.

“Chủ nhân, Huyết Nữ Vương cũng không phải kẻ ngốc, rất nhanh đã ra các đối sách ngăn cản kế hoạch của chúng ta. Bước tiếp theo chúng ta nên làm thế nào”

Vô Diện mỉn cười, tự tin nói.

“Lạp Lan, ngươi có biết người dân chỉ thật sự nổi dậy khi nào không. Khi bị dồn vào đường cùng, khi không còn cái ăn cái mặc phải chết đói.

Vô Diện đưa tay, nắm chặt bàn tay mình mỉn cười đầy tự tin. Vô cảm nói.

“Bước tiếp theo, chúng ta sẽ bóp nghẹt nền kinh tế, khiến đời sống người dân rơi vào cảnh đói khổ”

Lạp Lan một mặt không hiểu, dù nàng vô cùng tự tin vào trí thông minh tuyệt đỉnh của mình. Nhưng muốn bóp nghẹt một nền kinh tế cũng không phải chuyện dễ.

“Nhưng bằng cách nào chủ nhân...”

Vô Diên mỉn cười.

“Cách đơn giản nhất bây giờ là cung cấp thêm quyền lực cho những tên địa chủ độc ác, những tên gian thương tham lam. Chỉ cần cho bọn chúng đủ nhiều quyền lực, lợi ích. Chúng sẵn sàng hút cạn xương máu, ăn trên mạng sống của con người. Cùng với đó là đẩy mạnh giá cả các mặt hàng liên quan tới chiến tranh, tích cực thu mua lương thực một cách âm thầm không để ai biết”

Lạp Lan nhíu mày, nàng vẫn không hiểu ý định thực sự của chủ nhân, làm vậy với mục đích gì.

“Chủ nhân, ta vẫn không hiểu...”

Vô Diện không khỏi bật cười.

“Ngươi cứ làm theo những gì ta sắp xếp, còn hậu quả sau này ngươi sẽ rõ”

“Vâng, thưa chủ nhân”

Lâm Vũ thoải mái nằm dài dưới ánh nắng mặt trời ấm áp. Cầm trên tay cuốn sách “Lật đổ Huyết Nữ Vương độc tài tiến tới tự do và giàu có” không khỏi mỉn cười. Thiên đường chỉ dành cho người tốt. Mật ngọt thì chết ruồi. Ma quỷ thì lúc nào cũng dùng những lời lẽ ngọt ngào hoa mỹ để mê hoặc nhân tâm. Nhưng giữa ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp viển vông do ma quỷ vẽ ra và một sự thật phũ phàng, nghiệt ngã thì ta sẽ chọn bên nào. Lâm Vũ mỉn cười gấp lại cuốn sách. Đốt nó thành tro bụi giống như cách thế giới này đang vận hành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.