Nhân Lộ Thành Thần

Chương 219: Tham vọng



Huyết Nữ Vương nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa đại điện, bình tĩnh bước vào bên trong. Trước mặt nàng là một vị nam tử đang ung dung ngồi trên ngai vị của Huyết Giới. Người nam tử này không ai khác ngoài Vô Diện. Đeo trên mình một chiếc mặt nạ trắng không có khuôn mặt. Bình tĩnh ngồi trên ngôi vị cao nhất của Huyết Giới. Như muốn nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay.

Huyết Nữ Vương nhìn vị nam tử trước mắt, ánh mắt dần trở lên lạnh lùng, sát khí đóng băng cả không gian, cả thế giới như chìm trong biển máu trước Huyết Vực nàng tạo ra. Từng sợi tơ máu bao vây xung quanh người Huyết Nữ Vương tạo nên một bộ Huyết Giáp đỏ tươi như nhuộm trong biển máu. Một giọng nói mang theo sự lạnh lùng, sát phạt, căm phẫn vang vọng cả đại điện rộng lớn.

“Ngươi là kẻ gây ra tất cả việc này”

Vô Diện nhìn Huyết Nữ Vương đang nổi giận với một ánh mắt vô cùng bình tĩnh. Không lạnh, không nhạt nói.

“Đúng vậy”

Huyết Nữ Vương nghe xong cả người trở lên phẫn nộ chưa từng có, máu trong người nàng như sôi trào mãnh liệt không thể kiểm soát. Huyết Nữ Vương nhìn tên nam tử trước mắt, đầy sát khí nói.

“Ngươi là ai. Mục đích của ngươi là gì”

Trước câu hỏi chứa đầy sự phẫn nộ, sát khí của Huyết Nữ Vương, Vô Diện hơi dừng lại, tựa như đang suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng vô cảm nói.

“Ngươi có thể gọi ta là Vô Diện, cũng có thể gọi ta là Lâm Vũ. Mục đích sao. Đơn giản thôi. Ta muốn thống trị mọi thế giới”

Huyết Nữ Vương nghe xong không khỏi bật cười. Cười một cách điên cuồng. Thống trị mọi thế giới. Đây là suy nghĩ của những kẻ điên thông minh. Kẻ càng có tài thì tham vọng càng lớn. Nàng cũng không ngoại lệ. Nhưng tham vọng đến mức thống trị mọi thế giới chính là một giấc mơ điên rồ không bao giờ trở thành sự thật, dù ngươi có tài giỏi đến đâu đi chăng nữa. Bởi vì điều này là không thể. Nàng cũng đã từng có tham vọng thống trị tất cả thế giới. Nhưng nàng đã sớm từ bỏ nó. Tham vọng thống trị thế giới, trường sinh bất tử ai không muốn, kẻ càng có tài thì tham vọng càng lớn, lớn một cách không thể kiểm soát, những kẻ đó sẽ mãi chạy theo những giấc mơ điên rồ không thể thành sự thật.

Huyết Nữ Vương lạnh lùng nhìn Vô Diện, ánh mắt chứa đầy sự căm phẫn. Hằng hà vô tận sợi tơ máu từ khắp mọi nơi phóng tới như muốn cắt nát Vô Diện thành trăm ngàn mảnh. Bàn tay Huyết Nữ Vương từ từ nắm chặt lại trước mặt Vô Diện. Như muốn bóp nát hắn thành tro bụi.

“Ngừng..”

Tất cả dừng lại trong nháy mắt. Vô Diện lập tức biến mất. Huyết Nữ Vương nhìn Vô Diện đã không còn ngồi trên ngôi vị với ánh mắt khó tin. Hắn biến mất như thế nào, tại sao hắn có thể thoát khỏi Huyết Vực của nàng.

Lâm Vũ mang theo Hắc Cẩu, cầm theo một túi hành lí, nhẹ nhàng rời khỏi cung điện. Trước mắt hắn là cảnh hoang tàn đổ nát, từng cột khói bốc lên nghi ngút, lửa cháy dữ dội thiêu rụi khắp mọi nơi. Từng đoàn người chạy toán loạn bốn xung quanh, ra sức cướp bóc, vơ vét, cướp được thứ gì thì lấy thứ đó, từng cột lửa được thổi bùng lên mạnh mẽ, thiêu cháy cả Vương Cung như muốn phá hủy đi tất cả. Lâm Vũ nhẹ nhàng đi qua bức từng đang đổ nát, không khỏi dừng bước nhìn vị nữ tử trước mắt đang lạnh lùng nhìn hắn.

“Lạp Lan, ngươi muốn giết ta sao”



Lạp Lan không dấu nổi sự vui sướng trong ánh mắt, đầy điên cuồng nhìn Lâm Vũ. Bàn tay như đao nhọn đâm tới, xé toạc một cánh tay Lâm Vũ, đánh bay hắc cẩu nằm hôn mê trên mặt đất, đầy hả hê sung sướng nhìn Lâm Vũ nói.

“Đúng vậy, Lâm Vũ. Ta chờ ngày này đã lâu lắm rồi, mỗi ngày ta đều tưởng tượng cảnh xé toạc ngươi ra thành ngàn mảnh, hành hạ ngươi đến chết đi sống lại, để ngươi phải sống trong địa ngục, ngày đêm chịu tra tấn thống thổ đến không muốn sống, cầu xin ta phải cho ngươi chết như một ân huệ.”

Lâm Vũ bình tĩnh nhìn máu tươi đang phun ra bên cánh tay trái vừa bị xé toạc của hắn. Tay phải nắm thành quyền không do dự lao tới. Lạp Lan mạnh hơn hắn quá nhiều lần, áp lực kinh khủng đến nghẹt thở, cơ hội sống sót của hắn là không có khả năng. Nhưng hắn vẫn liều mạng tìm đường sống trong chỗ chết, dù điều này là không thể.

Lạp Lan nhìn Lâm Vũ đang cố gắng phản kháng trước khi chết càng thêm điên cuồng, nở một nụ cười điên dại, lao tới, đâm xuyên qua ngực Lâm Vũ. Lâm Vũ như đạn pháo bay ngược về sau, ngã gục trên mặt đất, nôn ra từng ngụm máu tươi. Lạp Lan không do dự bay tới. Dẫm nát hai chân Lâm Vũ.

Lâm Vũ cắn răng cố gắng kìm nén cơn đau dữ dội của bản thân, tung ra một quyền toàn lực về phía Lạp Lan. Lạp Lan thấy vậy không khỏi bật cười, nhẹ nhàng hời hợt nắm lấy tay Lâm Vũ, đập nát hắn xuống mặt đất. Cả người Lâm Vũ như nát vụn, xương cốt trên người hắn liên tục nứt gãy.

“Tại sao ngươi còn chưa giết ta. Mau giết ta đi. Ta đã không còn sức lực để phản kháng”

Trước câu hỏi của Lâm Vũ, Lạp Lan không khỏi bật cười một cách điên dại.

“Ha ha...Giết ngươi, giết ngươi chẳng phải là quá tốt đối với ngươi sao. Ta muốn đem ngươi về, từ từ hành hạ ngươi sống không bằng chết”

Lạp Lan không do dự kéo lê Lâm Vũ trên mặt đất, ánh mắt chứa đầy sự hả hê, sung sướng. Trong đầu liên tục tưởng tượng lên hình ảnh tra tấn Lâm Vũ, khiến nàng trở lên sung sướng một cách điên dại.

Lâm Vụ gục đầu xuống mặt đất. Bờ môi không khỏi hiện lên một nụ cười chiến thắng. Hắn đã sớm biết Lạp Lan sẽ không giết hắn, muốn chạy thoát khỏi tình cảnh trước mắt chỉ có thể liều mạng sử dụng Vấn Thiên Quyền, nhưng cơ hội chỉ có một lần, nếu Lạp Lan phòng bị cơ hội của hắn bằng không.

“Vấn Thiên Quyền...”

Một quyền của Lâm Vũ mang theo tất cả nguồn sức mạnh trong người hắn, không do dự đập lên người Lạp Lan. Ngay lúc Lạp Lan còn đang mơ tưởng đủ loại phương thức hành hạ Lâm Vũ.

“RẦMMMMM...”

Cả người Lạp Lan như đạn pháo bay ngược về sau, tạo ra một vũng máu hằn sâu trên mặt đất. Lạp Lan lấy tay ôm ngực, khóe miệng không ngừng rỉ ra máu tươi, căm tức nhìn Lâm Vũ. Lạp Lan gồng cả cơ thể muốn đứng dậy.

“Răng rắc...”



Như vô dụng, xương cốt cả người nàng đều nát bét. Lạp Lan ngồi trên mặt đất. Nhìn Lâm Vũ như muốn băm hắn thành trăm ngàn mảnh.

Lâm Vũ nằm trên mặt đất không khỏi bật cười nhìn Lạp Lan. Cả người hắn đều đã nát bét, hai chân bị dẫm nát không thể di chuyển. Nhưng đến cuối cùng hắn vẫn là kẻ chiến thắng.

“Hồng Hồng”

Một tiếng hét vang lên, Hồng Hồng đang sợ hãi, run rẩy ôm đầu trốn sau bức tường không khỏi rùng mình, bước ra nhìn Lạp Lan, run rẩy nói.

“Lạp Lan, ngươi muốn...muốn ta...làm gì”

Lạp Lan không khỏi cười lớn, đầy cay độc nhìn Lâm Vũ nói.

“Giết hắn...”

Hồng Hồng nhìn Lâm Vũ cả người chìm trong vũng máu không khỏi sợ hãi, lắp bắp nói.

“Nhưng...Nhưng...”

Lạp Lan không khỏi nhìn Hồng Hồng đầy lạnh lùng nói.

“Hay ngươi muốn chết thay hắn”

Hồng Hồng cắn răng, cầm que gậy nhỏ trên tay, run rẩy bước tới Lâm Vũ, nhắm chặt hai mắt, lắp bắp nói.

“Lâm Vũ, ta...ta...không muốn đánh ngươi đâu, nhưng ta...ta không còn lựa chon nào khác. Nên...nên làm ơn...làm ơn...chết đi”

Que gậy nhỏ không do dự đập vào đầu Lâm Vũ. Đừng nhìn nó giống que gậy nhỏ mà khinh thường, nó thực chất là một món thần khí. Đập vào người chắc chắn phải chết.

“Lâm Vũ, chết đi”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.