Nhân Lộ Thành Thần

Chương 225: Thông Minh



Cảnh hoàng hôn từ từ buông xuống trên cánh đồng hoa bất tận. Cơ Thiên Tâm nhẹ nhàng nắm tay Lâm Vũ im lặng đi giữa cánh đồng hoa mênh mông muôn màu trải dài tới tận chân trời. Hai người chỉ im lặng đi mãi. Cuối cùng dừng lại nghỉ ngơi dưới một gốc cây cổ thụ, mọc đầy hoa trắng bên cạnh dòng sông uốn lượn đang lấp lánh dưới ánh hoàng hôn nhẹ buông xuống.

Lâm Vũ đặt một chiếc nồi đất lên bếp lửa, làm vài món ăn đơn giản. Cơ Thiên Tâm thì tò mò nhìn xem hắn. Đây là lần đầu tiên nàng thấy người khác nấu ăn. Lâm Vũ đưa vài cây xiên nướng cho Cơ Thiên Tâm. Cơ Thiên Tâm nhẹ nhàng đưa môi cắn thử một miếng nhỏ, hương vị như tan chảy trong miệng nàng. Đây có lẽ là món ngon nhất nàng từng ăn từ trước đến giờ.

“Lâm Vũ, ngươi nấu ăn thật ngon. Ta có thể khẳng định tài nấu ăn của ngươi chỉ thua sau Thực Thần của Đại Vận Thế Giới”

Lâm Vũ mỉn cười.

“Vậy sao, có lẽ là do chiếc nồi đất này đi”

Cơ Thiên Tâm tò mò nhìn chiếc nồi đất, chiếc nồi đất này có gì đặc biệt sao.

Lâm Vũ không khỏi mỉn cười nói.

“Đây không phải nồi đất thông thường, nó là Huyết Ma Đỉnh thánh vật cao quý nhất Huyết Giới. Công dụng của nó rất nhiều, có thể biến lớn, biến nhỏ, có thể dùng để đun nấu. Các món ăn được nấu từ nó cho dù không cần thêm gia vị cũng có thể trở thành mỹ thực nhân gian. Thậm chí nước lã cho vào đun cũng có thể dành giải nhất cuộc thi nấu ăn ở bất kỳ đâu”

“Ha ha...”

Cơ Thiên Tâm không khỏi bật cười.

“Lâm Vũ, ngươi thật hài hước. Chiếc nồi đất này là thánh vật ha ha...Trên đời này sẽ có người ngốc tới mức dùng thánh vật để nấu ăn sao, ta không tin ha ha...”

“Ta đương nhiên là thánh vật cao quý nhất Huyết Giới- Huyết Ma Đỉnh. Năm xưa từng hủy thiên diệt địa. Gây lên vô tận gió tanh mưa máu...”

Một giọng nói không phục từ chiếc nồi đất phát ra. Cơ Thiên Tâm không khỏi ngạc nhiên cầm lên chiếc nồi đất. Pháp bảo biết nói chuyện nàng gặp qua vô số, nhưng có thể biểu đạt tâm trạng một cách hoàn mỹ như này quả thật hiếm gặp.

Huyết Ma Đỉnh khinh bỉ nhìn Cơ Thiên Tâm ngạo nghễ nói.

“Biết sự lợi hãi của ta rồi sao... Năm xưa ta từng hủy thiên diệt ...Bốp...”

Lâm Vũ không do dự một quyền cốc vào đầu Huyết Ma Đỉnh.

“Ngươi thổi ngưu bức, suốt ngày chỉ biết thổi ngưu bức...Ngươi năm xưa từng hủy thiên diệt địa thì ta năm xưa từng khiến cường giả thế gian phải diệt vong”

Huyết Ma Đỉnh không khỏi ôm đầu, chạy tới chỗ Sổ Sinh Tử cùng Vô Tự Thiên Thư đang ngồi dưới gốc cây, chán nản nói.

“Tại sao chủ nhân anh minh thần võ, ngưu bức hơn người lại không tin lời ta nói. Các ngươi thử nghĩ xem”

— QUẢNG CÁO —

Sổ Sinh Tử cùng Vô Tự Thiên Thư không khỏi đưa mắt nhìn Lâm Vũ đang một mặt tấu hài, triệt để im lặng nhìn Huyết Ma Đỉnh.

“Ngươi thấy hắn anh minh thần võ, ngưu bức hơn người ở điểm nào. Tên đó lúc nào cũng một mặt ngây ngốc, ngơ ngơ ngác ngác, gặp chuyện thì tấu hài. Ngươi bị ngốc sao”

Huyết Ma Đỉnh khinh bỉ nhìn Sổ Sinh Tử cùng Vô Tự Thiên Thư ngạo nghễ nói.

“Các ngươi thì biết gì. Đại ca chính là dùng khuôn mặt ngây ngốc, tấu hài để che đi sự anh minh thần võ của mình”

Sổ Sinh Tử cùng Vô Tự Thiên Thư triệt để im lặng rồi. Bọn nó theo Lâm Vũ bao lâu nay chẳng lẽ còn không biết Lâm Vũ là một tên ngốc luôn tấu hài cho thiên hạ sao. Huyết Ma Đỉnh gì chứ. Đây rõ ràng là một tên não tàn liếm cẩu mất hết lý trí.



“Ngươi thật làm mất mặt hai chữ thánh vật bọn ta. Có thánh vật nào liếm cẩu như ngươi không hả”

Huyết Ma Đỉnh không phục nói.

“Vậy các ngươi thì sao, các ngươi cũng đi theo đại ca đó thôi...”

“Ta...”

Sổ sinh tử nghẹn họng. Nó không thể nói mình bị tên ngốc đó lừa gạt đi tìm vợ cuối cùng vớ được con cọp dữ. Thế thì quá mất mặt hai chữ thánh vật. Vô Tự Thiên Thư im lặng, nó cũng không thể nói mình vì đánh nhau với một quyển sách não tàn mà mệt đến mức ngất đi. Sau đó bị người ta tùy ý nhặt được như hòn đá vứt ven đường. Nếu vậy thì quá mất mặt hai chữ thánh vật. Vô Tự Thiên Thư cùng Sổ Sinh Tử không khỏi đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía Lâm Vũ. Lời Huyết Ma Đỉnh nói cũng không phải không có lý. Tại sao bọn nó lại không đi theo một kẻ thông minh, toan tính mà lại chọn đi theo một tên ngốc, luôn chịu thiệt thòi như Lâm Vũ chứ.

Cơ Thiên Tâm ngồi bên cạnh Lâm Vũ, nhẹ nhàng ngắm cảnh hoàng hôn đang buông xuống. Thân phận của nàng, trách nhiệm của nàng khiến nàng quá mệt mỏi. Từ khi sinh ra, nàng đã có khả năng đọc được suy nghĩ trong lòng người khác, điều đó khiến cuộc sống của nàng chỉ toàn đau khổ, u buồn, tối tăm, mệt mỏi, dối trá...Người bên cạnh nàng chỉ toàn lợi dụng nàng, khiếp sợ nàng....Có lẽ hôm nay, là ngày nàng cười nhiều nhất, vô lo vô nghĩ thoải mái nhất.

“Lâm Vũ, ngươi có thể cho ta mượn bờ vai một lúc được không, ta quá mệt mỏi rồi...”

Cơ Thiên Tâm nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Lâm Vũ, nhắm mắt tận hưởng cảm giác thanh bình hiếm có này.

“Lâm Vũ, ngươi biết không, từ lúc sinh ra ta vô cùng sợ hãi người xung quanh. Họ luôn xem ta là quái vật...Họ sợ ta làm lộ bí mật đen tối trong suy nghĩ của họ.”

“Sau đó ta được một người tốt nhận nuôi. Nhưng thân phận của ta, trách nhiệm của ta khiến ta không lúc nào được nghỉ ngơi. Người xung quanh luôn đặt kỳ vọng quá cao vào ta. Nó khiến ta như nghẹt thở...”

“Sau này, ta còn phải kết hôn với một người ta không thích, không có tình cảm, một cuộc hôn nhân sắp đặt. Hi sinh hạnh phúc của ta để đổi lấy lợi ích cho thế gian...”

“Cuộc đời ta có lẽ đã được số phận sắp đặt từ trước”

Lâm Vũ im lặng. Hắn tin vào số phận, hắn tin vào số phận của mình do chính mình tạo nên. Nếu số phận đã được sắp đặt từ trước thì sinh ra trên thế gian để làm gì. Ai mà không có khổ đau, ai chưa từng có hạnh phúc. Lúc này không phải là hạnh phúc đó sao. Đối với hắn được sống thêm một ngày, là một ngày hắn hạnh phúc.

— QUẢNG CÁO —

“Ha ha...Cảm ơn ngươi. Ta thật ghen tỵ với ngươi. Có lẽ vì ngươi quá ngốc cho nên mới có thể vô lo vô nghĩ. Ngươi có thể kể thêm về ngươi cho ta nghe được không”

Lâm Vũ bắt đầu kể về những câu chuyện dở khóc, dở cười hắn từng trải qua. Trộm trứng điểu kê, phá chuồng ngựa, đào linh thạch, đeo dưa hấu, trọc lục sừng hổ, đến dung nham đào đất, làm đầu bếp, giả thiên sư bắt ma nữ, cùng ba huynh đệ phiêu bạt tứ phương.

Cơ Thiên Tâm không khỏi bật cười nói.

“Ha ha...Cuộc đời ngươi như một câu chuyện buồn cười vậy”

Lâm Vũ cũng mỉn cười. Đúng vậy, cuộc đời hắn là một câu chuyện buồn cười. Vì quá buồn cho nên mới cười.

Một cảm giác mền mại ấm áp nhẹ nhàng chạm lên má Lâm Vũ. Lâm Vũ ngơ ngác quay đầu. Cơ Thiên Tâm mỉn cười đứng dậy vươn vai nói.

“Hôm nay ta rất vui. Cảm ơn ngươi”

Cơ Thiên Tâm nhẹ nhàng vươn tay. Một bông hoa ngũ sắc nhẹ nhàng bay về phía nàng. Có thể nói, chỉ cần nàng muốn, nàng có thể tiên tri vị trí của mọi linh dược trong thế gian.

“Cho ngươi...”

Lâm Vũ cầm lấy bông hoa ngũ sắc trong tay, không khỏi trầm mặc. Thiên Cơ Tâm mỉn cười nhìn ánh hoàng hôn đang buông xuống, nhẹ nhàng bước đi từng bước, nhẹ nhàng nói.

“Đến lúc ta phải đi rồi. Có lẽ sau này chúng ta sẽ chẳng có cơ hội gặp lại nhau. Tạm biệt...”



Lâm Vũ ngẩng đầu, từ từ nhìn Cơ Thiên Tâm đang dần biến mất. Cơ Thiên Tâm nở ra một nụ cười vui vẻ, đầy ẩn ý nói.

“Ta đi rồi, hoa ngũ sắc còn trong tay ngươi hay không, thì phải xem vào thực lực của ngươi rồi. Bảo trọng, đừng bị đánh thảm quá đó”

Lâm Vũ bỗng rùng mình, hắn cảm thấy vô số ánh mắt tham lam, ghen tỵ đang đổ dồn về phía hắn. Lúc Cơ Thiên Tâm còn ở đây, những ánh mắt này còn kiềm chế. Vừa lúc nàng ta rời đi. Những cặp mắt này đã đổ dồn về hắn như vũ bão muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Thôi toang rồi. Rõ ràng nàng ta vẫn còn ghi nhớ việc hắn mắng nàng ta bị bệnh. Hắn thật sâu minh bạch một đạo lý. Đừng đắc tội với nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân xinh đẹp.

Lâm Vũ không do dự một mặt tấu hài, quay ra nhìn các tu sĩ đang thân thiện từng bước ép sát hắn.

“Các vị, có gì từ từ nói. Đây chỉ là bông hoa bình thường, các vị phải tin ta...”

Cả đám tu sĩ không khỏi mỉn cười thân thiện, đao kiếm sáng loáng từng bước ép sát Lâm Vũ.

Lâm Vũ mồ hôi lạnh chạy dòng dòng, liên tục lui về sau, chợt vui mừng hét lớn.

— QUẢNG CÁO —

“Thiên Tâm thánh nữ, ngươi quay lại rồi sao...”

Cả đám tu sĩ lập tức quay đầu, mồ hôi lạnh chạy dòng dòng, sợ hãi quay đầu nhìn khung cánh trống không, gió thổi đìu hiu như đang cười bọn hắn ngốc bức. Cả đám tu sĩ lập tức giận dữ quay đầu. Đã thấy Lâm Vũ tràn đầy chuyên nghiệp, động tác thuần thục, nước chảy may trôi bỏ chạy xa tít chân trời khiến bọn hắn lau mắt mà nhìn. Động tác chuyên nghiệp đến mức thượng thừa khiến người khác phải nể phục.

Lâm Vũ chạy như bay rời khỏi Bách Hoa Cốc. Trước mặt hắn chợt xuất hiện một đám người dẫn theo một chiếc xe linh dược chất cao như núi. Đám người này chính là những kẻ đã động viên Lâm Vũ cố gắng hái thật nhiều linh dược trong Bách Hoa Cốc. Đám người nhìn thấy Lâm Vũ, không nhịn được mỉn cười nói.

“Huynh Đệ, mau giao hoa ngũ sắc ra. Chúng ta sẽ cho ngươi chết toàn thây ha ha...”

Lâm Vũ không khỏi bật cười.

“Lúc người khác không có gì, các ngươi nói những lời sáo rỗng cho họ hi vọng. Lúc họ có thành quả trong tay, các ngươi lại đẩy họ tới tuyệt vọng. Các ngươi không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao”

Cả đám người không khỏi bật cười.

“Ha ha...Đứng trên đống cát ai cũng là quân tử. Đứng trên đống vàng mới biết ai là kẻ tiểu nhân. Trên đời này chỉ có những kẻ ngốc không biết làm điều xấu...”

“Nếu ngươi còn không mau đưa hoa ngũ sắc cho chúng ta. Chúng ta sẽ giết ngươi...”

“Rầm...”

Lời còn chưa dứt, từng người một trong số đám người lần lượt nổ tung thành tro bụi. Tên cầm đầu nhìn Lâm Vũ hai mắt lạnh lùng, cả người tràn ngập sát khí, như ác ma không có tình cảm không khỏi sợ hãi run rẩy.

“Đừng...Cầu xin ngươi đừng giết ta...Tất cả...Ta sẽ cho ngươi tất cả những gì ta...Rầm...”

Tên cầm đầu không dám tin nhìn ngực mình thủng một lỗ lớn đầy sợ hãi nhìn Lâm Vũ đang lạnh lùng nhìn hắn.

“Nếu đã có gan cướp của người khác. Thì hãy có gan bị kẻ khác cướp lại. Đến lúc đó đừng cầu xin tha thứ, nó chỉ làm ngươi chết càng nhanh mà thôi. Hối hận thì luôn đi với muộn màng. Muộn màng thì mới hối hận. Thế gian thật nực cười”

Cơ Thiên Tâm đứng trên đỉnh núi cao nhìn xem tất cả vào tầm mắt. Nàng không hề rời đi mà chỉ muốn thăm dò thực lực của Lâm Vũ. Điện chủ từng nói với nàng rằng. Đừng quá tin tưởng vào năng lực của bản thân. Tham vọng càng lớn thì dấu mình càng sâu. Tận cùng của sự thông minh đôi khi lại là ngu ngốc. Có những kẻ thông minh tới nỗi có thể ẩn dấu suy nghĩ, tham vọng của mình một cách hoàn hảo. Cho dù nàng có khả năng trời sinh đọc được suy nghĩ, nội tâm của người khác. Nhưng đứng trước những kẻ đó khả năng của nàng chỉ là vô dụng. Từ trước đến giờ nàng không gặp bất kỳ một ai giống với lời điện chủ từng nói. Loại người này có thể tồn tại sao. Thông minh tới nỗi có thể ẩn dấu cả suy nghĩ, bí mật trong nội tâm của mình. Cơ Thiên Tâm nhíu mày tập trung nhìn Lâm Vũ. Thực lực của Lâm Vũ chỉ bằng một nửa thế hệ trẻ mạnh nhất lịch sử đại vận thế giới. Nhưng như vậy đã là vô cùng quý hiếm, có thể xem như nhân trung chi long, rồng trong loài người. Còn về trí tuệ. Cơ Thiên Tâm nhíu mày nhìn Lâm Vũ đang một mặt tấu hài, ngây ngốc đếm từng viên linh thạch vừa mới lấy được không khỏi thở dài.

“Đây là loại người thông minh đến mức có thể dấu được suy nghĩ trước khả năng trời sinh của nàng sao. Không thể nào.”

Thiên Cơ Tâm không khỏi thở dài kết luận. Lâm Vũ là một tên ngốc không não. Nếu có kẻ thông minh đến mức có thể ẩn dấu suy nghĩ trước mặt nàng thì có lẽ đó là người nàng bị ép phải kết hôn. Dù hắn ta luôn hoàn mỹ, hoàn mỹ về mọi mặt, có thể nói là người hoàn mỹ nhất trên thế gian này. Nhưng hắn luôn toan tính sâu xa, thông minh một cách quá kinh khủng, khiến nàng cũng không thể đọc được suy nghĩ, nội tâm của hắn. Trái ngược hoàn toàn với Lâm Vũ, một tên ngốc không não. Nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy ở bên cạnh Lâm Vũ thoải mái hơn ở bên cạnh tên kia rất nhiều. Cuộc gặp này có lẽ là do ý trời sắp đặt. Mọi người trong thiên hạ đều biết Thiên Cơ Điện các nàng có thể tính toán thiên cơ, thôi diễn tương lai. Nhưng ít ai biết rằng Thiên Cơ Điên của nàng lại là nơi tin vào ý trời nhất trên thế gian này. Nhìn Lâm Vũ vẫn đang một mặt tấu hài, vui vẻ đếm từng viên linh thạch vừa lấy được. Cơ Thiên Tâm không khỏi mỉn cười, từ từ biến mất trong ánh hoàng hôn dần buông xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.