Hiện lên trước mắt Lâm Vũ là một hang động bằng đá cổ, đã hình thành không biết bao nhiêu năm tháng. Khắp hang động khắc đầy những hình vẽ kỳ lạ.
Lâm Vũ còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của những hình vẽ, thì sau lưng hắn đã vang lên những tiếng bước chân dồn dập.
“Cộp...Cộp...Cộp...”
Hỏa Vũ Thiên Linh cầm thanh trường thương sáng loáng từ trong bóng tối xuất hiện. Mỉn cười lạnh lùng nhìn Lâm Vũ. Lâm Vũ muốn chạy trốn, nhưng sau lưng hắn đã là ngõ cụt. Hỏa Vũ Thiên Linh cười lạnh, từng bước ép sát Lâm Vũ đang sợ hãi dựa người vào vách đá.
Lưu Ly Lan Linh nhìn thấy Lâm Vũ đã rơi vào đường cùng, không khỏi vui sướng, đầy ác ý nói.
“Đáng đời, tên tiểu nhân vô sỉ...”
Cơ Thiên Tâm nhíu mày, nàng cảm thấy từ lúc nhìn thấy Lâm Vũ. Lưu Ly Lan Linh lúc nào cũng dùng ánh mắt đầy địch ý, ác cảm nhìn hắn. Lúc nào cũng nghĩ cách khiến Lâm Vũ gặp khó khăn, đẩy Lâm Vũ vào nghịch cảnh, mỗi lời nói ra về Lâm Vũ đều mang đầy tính thù địch, ghét bỏ. Rốt cuộc Lâm Vũ đã làm gì nàng ta, mà có thể khiến Lưu Ly Lan Linh ghét bỏ như vậy. Cơ Thiên Tâm không khỏi tò mò sử dụng khả năng của mình, trộm đọc suy nghĩ âm thầm dấu kín trong lòng Lưu Ly Lan Linh.
“Lâm Vũ, ta thích ngươi, ta thích ngươi, ta thích ngươi...”
Cơ Thiên Tâm một mặt im lặng, hai mắt đầy nghi ngờ không dám tin nhìn Lưu Ly Lan Linh.
Lưu Ly Lan Linh thấy Cơ Thiên Tâm đang một mặt kinh sợ nhìn mình không khỏi nhíu mày, khó chịu nói.
“Sao ngươi nhìn ta chằm chằm vậy.”
Cơ Thiên Tâm không dám tin tưởng nói.
“Ngươi ghét Lâm Vũ sao.”
Lưu Ly Lan Linh không do dự trả lời, đầy khẳng định nói.
“Đương nhiên, hắn ta một tên ngốc. Ai có thể thích hắn được chứ...”
Cơ Thiên Tâm cũng cảm thấy đúng, thử đọc nội tâm Lưu Ly Lan Linh một lần nữa, có lẽ do nàng nghe nhầm đi. Quả nhiên...
“Lâm Vũ, ta thích ngươi, sao ngươi không hiểu, ngươi là đồ ngốc...”
Cơ Thiên Tâm im lặng, quay ra nhìn Lâm Vũ đang một mặt hoảng sợ vì Hỏa Vũ Thiên Linh ngày càng tới gần, cả người run nẩy bẩy, đến một tiếng động cũng không dám phát ra. Cơ Thiên Tâm nhíu mày, thử đọc nội tâm của Lâm Vũ xem hắn ta đang sợ hãi tới mức nào.
“Hôm nay ăn gì đây, nước lọc cũng không tệ...”
Cơ Thiên Tâm nàng cạn lời. Thử nhìn lại một lần nữa.
Lâm Vũ mồ hôi lạnh chảy dòng dòng.
“Lương khô hình như hết rồi, mà linh thạch lại không có...”
Cơ Thiên Tâm im lặng, hai mắt ngơ ngác. Nhìn Lâm Vũ rõ ràng đang sợ hãi đến run rẩy, mồ hôi lạnh chạy dòng dòng. Không khỏi trong lòng hét lớn. Ngươi có đúng là đang sợ hãi không hả...Chả giống trong suy nghĩ của ngươi tẹo nào.
Hỏa Vũ Thiên Linh bắt đầu vận dụng linh lực ép sát Lâm Vũ, khắp thanh trường thương bắt đầu rực cháy, Hỏa Vũ Thiên Linh nắm chặt thanh trường thương mạnh mẽ nhảy lên trên cao rồi bổ xuống như thái sơn áp đỉnh.
Lâm Vũ vội lách người tránh né.
“Rầm...”
Nền đá cứng rắn dưới chân hắn nổ tung vỡ vụn. Nứt toạc, nóng chảy cả sỏi đá.
Lâm Vũ nhíu mày, hắn không muốn đánh phụ nữ. Nhưng cũng đừng ép hắn quá mức.
Lâm Vũ tay phải lặng lẽ nắm thành quyền, linh lực âm thần hội tụ. Bình tĩnh nhìn Hỏa Vũ Thiên Linh đang lao tới.
“Rầm...”
Một tảng đá lớn bỗng rơi xuống.
“Rầm...Rầm...Rầm...”
Từng tảng đá lớn trong hang động bắt đầu điên cuồng rơi xuống. Bí cảnh đang dần sụp đổ. Nếu không nhanh chóng rời đi thì sẽ bị mắc kẹt tại nơi này mãi mãi.
Cùng lúc đó, tại bên ngoài bí cảnh. Vô Ngưu Bức đang dẫn theo một đoàn thủ hạ, bao vây xung quanh bí cảnh. Một tên do thám không khỏi nhanh nhẹn đến trước mặt hắn báo cáo.
“Ngưu Bức công tử, ta đã làm theo lời công tử, dò la tin tức của tên Lâm Vũ đó. Hắn chắc chắn trốn trong bí cảnh. Chúng ta chỉ cần ở bên ngoài bày thiên la địa võng bắt hắn một mạng. Vì đã dám đắc tội công tử.”
Vô Ngưu Bức không khỏi hài lòng gật đầu. Hắn sẽ cho tên Lâm Vũ ngu ngốc đó biết. Đắc tội với hắn thì hậu quả sẽ khủng khiếp như thế nào. Những kẻ như hắn không phải ai cũng có thể đắc tội. Ha ha...
Lâm Vũ mặt mũi lấm lem chạy ra khỏi bí cảnh. Lập tức một đám người liền bao vây xung quanh hắn. Vô Ngưu Bức hài lòng, nghênh ngang đi giữa đám người...Ngạo nghễ đến trước mặt Lâm Vũ. Nghênh ngang ngồi xuống chiếc ghế tên thủ hạ mang tới, vắt chéo hai chân, phẩy mạnh chiếc quạt trên tay. Ung dung ngạo nghễ nói.
“Giết hắn...”
“Bốp...”
Đám thủ hạ lập tức bị đánh bay vút lên trời cao, từng người, từng người một biến mất trước mặt Vô Ngưu Bức.
Vô Ngưu Bức không khỏi bật cười, gấp lại cây quạt. Ngạo nghễ đứng dậy nhìn Lâm Vũ, hài hước nói.
“Ngươi không tệ, nhưng giới hạn của ngươi cũng chỉ có vậy mà thôi. Xem đây...”
Vô Ngưu Bức ném một viên đan dược vào miệng. Cả người hắn bùng nổ năng lượng. Cảnh giới không ngừng tăng cao tới hai đại cảnh giới, khí thế kinh khủng thổi bay mọi thứ xung quanh. Vô Ngưu Bức không khỏi ngạo nghễ cười lớn.
“Ha ha...Đây chính là sức mạnh của Thần Long Đan. Ngươi đã sợ chưa...”
Lâm Vũ nhịn không khỏi sợ hãi thán phục, trong lòng không khỏi thầm hô. Ngưu bức, ngưu bức.
Vô Ngưu Bức thấy Lâm Vũ sợ hãi càng thêm cười lớn.
“Chưa đâu, xem đây...”
Cả người Vô Ngưu Bức bao bọc trong bộ chiến giáp vàng rực, lỗng lẫy sáng mù hai mắt. Vô Ngưu Bức ngạo nghễ dậm chân xuống đất. Mặt đất lập tức nát vụn vì sức nặng kinh khủng của bộ giáp.
“Ha Ha...Đây chính là sức mạnh của Kim Tiền Giáp. Đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm. Ta đứng bất động giữa thiên địa. Cũng không người có thể giết được ta...”
Lâm Vũ không khỏi trong lòng thầm hô. Ngưu Bức, Ngưu Bức...
Vô Ngưu Bức lại lập tức tung ra một bộ công pháp, múa quyền trước mặt Lâm Vũ. Mỗi quyền của hắn như sấm dền vang, liên miên không dứt, bụi đá bay mù mịt, cây cối nổ tung vì quyền phong hắn tạo ra. Vô Ngưu Bức sảng khoái cười lớn.
“Ha ha...Đây chính là sức mạnh của Bất Bại Thần Quyền...Không gì không phá ha ha...”
Vô Ngưu Bức lại lôi ra hai thanh song kiếm, chém điên cuồng trước mặt Lâm Vũ. Từng chiếc lá đang rơi xuống lập tức bị chém thành nghìn mảnh nhỏ. Vô Ngưu Bức không khỏi phá lên cười lớn, ngạo nghễ nói.
“Ha ha...Đây chính là sức mạnh của vô cực thần kiếm. Chém sắt như chém bùn. Người cản giết người. Ma gặp trảm ma. Ha ha...”
Vô Ngưu Bức hai mắt lạnh lùng nhìn Lâm Vũ, ngạo nghễ nói.
“Giờ chơi hết rồi. Ngươi lên nhìn rõ cách biệt giữa chúng ta là gì. Một tên tán tu không có chỗ dựa như ngươi thì có phấn đấu cả đời cũng không bằng một tên tu sĩ quèn dựa vào tông môn...”
“Nếu ngươi muốn chết được thoải mái thì ngoan ngoãn quỳ xuống cầu...”
“Rầm...”
Song kiếm nát vụn, chiến giáp vỡ tan tành. Vô Ngưu Bức mở lớn hai mắt nhìn cả cơ thể đang dần tan biến thành tro bụi.
Lâm Vũ lạnh nhạt đi lướt qua người Vô Ngưu Bức, hờ hững, vô cảm nói.
“Đúng vậy, cả đời tán tu cũng đừng mong bằng một tên tu sĩ quèn dựa vào tông môn. Nhưng ai vượt qua được nó, sẽ đủ sức lật đổ cả cái thế giới điên cuồng này.”
Lâm Vũ mỉn cười, tiếp tục bước về phía trước, giống như chuyện này không đáng để hắn bận tâm.