Nhân Lộ Thành Thần

Chương 234: Vì



Hoàng hôn từ từ buông xuống, cách núi Kim Long không xa. Một đám yêu thú nhìn theo bóng lưng một người nam tử đang từ từ biến mất. Cả đám yêu thú cúi đầu thật sâu trên mặt đất, tiễn biệt người nam tử rời đi. Bọn nó vô cùng biết ơn người nam tử đã cứu mạng bọn nó.

Thỏ trắng lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt. Đi tới chỗ heo mập đang ngồi thất thần trên mặt đất, ngắm nhìn bóng lưng Lâm Vũ rời đi một lần nữa.

“Trư vương, nếu người muốn thì hãy đi đi. Đừng lo cho bọn ta...”

Heo mập nhìn thỏ trắng hai mắt đỏ ửng, lưỡng lự nói.

“Ta đi rồi. Các ngươi sống thế nào...”

Hỏa Kê đi đến bên người heo mập vỗ vai nói.

“Trư vương, núi Kim Long đã không còn nữa. Chúng ta muốn lựa chọn con đường riêng cho bản thân. Đừng lo cho chúng ta...Tương lai của người còn ở phía trước. Đừng vì chúng ta mà đánh mất ước mơ, hi vọng, tương lai của bản thân mình...”

Cả đám yêu thú phía sau dù ướt đẫm nước mắt nhưng vẫn cố gắng mỉn cười hét lớn.

“Đúng vậy, trư ca...Đừng lo cho chúng ta...Chúng ta luôn hi vọng một ngày nào đó ước mơ của huynh sẽ trở thành hiện thực...”

“Trư ca...cố lên...Trư Vương Đại Đế sẽ không bao giờ bỏ cuộc...Trư vương đại đế cố lên...Hãy đi thực hiện ước mơ của bản thân đi...TRƯ VƯƠNGGGGGGG...”

Heo mập không khỏi bật khóc, quay đầu đi nơi khác lao nhanh đuổi theo Lâm Vũ hét lớn.

“Các ngươi hãy bảo trọng, ta sẽ còn quay trở lại. Lúc đó ta sẽ trở thành Trư Vương Đại Đế...Nhất định...Nhất Địnhhhh...”

Cả đám yêu thú nhìn về phía heo mập đang rời đi. Ướt đẫm hai mắt, nhưng vẫn vẫy tay chào tạm biệt. Cả đám yêu thú nhịn không được hét lớn.

“Cố lên...Trư vương đại đế...”

Lâm Vũ cùng hắc cẩu đang đi chợt dừng bước quay đầu. Từ phía đằng xa, một con heo mập thân thuộc đang chạy về phía hắn.

“Đại ca...Ta trở về rồi đây...”

Lâm Vũ nhìn nước mắt, nước mũi của heo mập đang chảy tùm lum trên mặt đất. Xoay người né tránh. Heo mập đang vui mừng nhảy lên trên không trung lao tới ôm lấy người Lâm Vũ chợt vồ hụt. Lao xuống mặt đất.

“Bùm...”

Heo mập tội nghiệp nhìn Lâm Vũ khiến Lâm Vũ không khỏi bật cười. Cúi người xoa đầu heo mập. Mỉn cười ấm áp nói.

“Heo mập...Mừng ngươi trở lại...”

Hắc cẩu cũng nhịn không được bật khóc, lao tới ôm lấy heo mập.

“Heo mập...mừng ngươi trở lại...”

Heo mập bắt đầu ngượng ngùng, cúi đầu xấu hổ không biết nói gì sau bao năm xa cách.

“Ọt...ọt...ọt...”

Chợt tiếng đói bụng của heo mập vang lên, phá đi bầu không khí ngượng ngùng. Khiến Lâm Vũ cùng Hắc cẩu không khỏi bật cười.



“Ha ha...Heo mập...hôm nay chúng ta sẽ đãi ngươi món ăn quen thuộc...”

Heo mập không khỏi hai mắt tỏa sáng.

“Là gì vậy đại ca...”

“Lương khô và nước lọc...”

“KHÔNG...”

Heo mập không do dự bỏ chạy, nó bắt đầu hối hận khi đi theo Lâm Vũ. Lâm Vũ mỉn cười hắc hắc, túm lấy đuôi heo mập xấu xa nói.

“Muốn chạy sao, muộn rồi...”

Heo mập không khỏi tội nghiệp nhìn trời. Nó thấy heo sinh thật u ám. Heo Mập nhịn không được hét lớn.

“Không...”

“Ha ha...”

Trên đỉnh núi Kim Long đã bị tàn phá tan hoang, ngọn lửa đang dần dần biến mất. Long Ngạo Thiên bắt đầu bình tĩnh trở lại, nhìn vị cô nương đang nhìn mình từ nãy tới giờ không khỏi cảm thấy xấu hổ. Long Ngạo Thiên ngượng ngùng mỉn cười, đi đến trước mặt vị cô nương mỉn cười nói.

“Đa tạ cô nương đã giúp đỡ. Ơn này tại hạ không bao giờ quên”

Nhược Khuê nhìn khuôn mặt anh tuấn, rạng ngời chính nghĩa của Long Ngạo Thiên không khỏi đỏ bừng cả mặt, cúi đầu xấu hổ nói.

“Không...không...không có gì...vì...vì công lý...ta...ta...”

Long Ngạo Thiên nghe xong không khỏi cảm thấy càng thêm mến mộ vị cô nương trước mắt. Quả nhiên trên đời này người tốt thật nhiều, ngay cả vị cô nương trẻ tuổi cùng tràn ngập chính nghĩa. Long Ngạo Thiên không khỏi mỉn cười nói.

“Cô nương, tại hạ là Long Ngạo Thiên. Không biết cô nương tên là gì...”

Nhược Khuê khuôn mặt xấu hổ, hai mắt to tròn nhìn Long Ngạo Thiên, cố hết dũng khí nói.

“Ta tên Nhược Khuê, rất vui được gặp Long Công Tử...”

Long Ngạo Thiên nhìn khuôn mặt ximh đẹp của Nhược Khuê, trái tim như lạc đi một nhịp. Vội vàng cúi đầu xấu hổ. Bầu không khí trở nên ngượng ngùng.

Nhược Khuê thấy vậy không khỏi xấu hổ nói.

“Long công tử, không biết ước mơ của công tử là gì...”

Long Ngao Thiên nhìn ánh hoàng hôn trước mặt, từng ánh nắng ấm áp chiếu trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, mỉn cười ấm áp nói.

“Ta muốn tạo ra một thế giới không có khổ đau, không có chiến tranh, không có bệnh tật...Nơi con người được sống hạnh phúc...”

Nhược Khuê nhìn bầu trời trước mắt không khỏi mỉn cười, giơ hai tay về phía trước hét lớn.

“VÌ CÔNG LÝ...”



Long Ngạo Thiên cũng mỉn cười, giơ tay về phía trước hét lớn.

“VÌ CHÍNH NGHĨA...”

Long Ngạo Thiên cùng Nhược Khuê hai mắt nhìn nhau. Không khỏi vui vẻ bật cười.

“Ha ha....”

“Ha ha ha...”

“Long công tử, không biết tiếp theo công tử muốn làm gì...”

“Ta muốn đi khắp nơi, cứu giúp những mảnh đời còn đang bất hạnh ngoài kia. Còn Nhược Khuê cô nương...”

“Ta rất muốn đi cùng công tử, nhưng ta đang bận truy bắt một kẻ vô cùng xấu xa, bắt hắn phải nhận tội trước công lý. Nhưng sau khi xong việc, ta nhất định sẽ đi tìm công tử...”

Long Ngạo Thiên tuy trong lòng có chút mất mát, nhưng vẫn mỉn cười, lấy ra một chiếc nhẫn đặt vào tay Nhược Khuê, xấu hổ nói.

“Chiếc nhẫn này ta tặng cô nương, khi gặp nguy hiểm chỉ cần ấn vào viên đá trên chiếc nhẫn. Lập tức ta sẽ tới cứu cô nương bằng mọi giá...”

Nhược Khuê nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp trong tay, không khỏi cúi đầu xấu hổ gật đầu đồng ý. Vội vàng cưỡi chổi bay bay vút lên bầu trời, tiếp tục truy tìm Lâm Vũ.

Long Ngạo Thiên nhìn Nhược Khuê xấu hổ rời đi, không khỏi mỉn cười, một lần nữa giơ tay về phía trước hét lớn.

“VÌ CHÍNH NGHĨA...”

Nhược Khuê cưỡi trên chổi bay, cũng mỉn cười nhìn Long Ngạo Thiên, giơ tay về phía trước hét lớn.

“VÌ CÔNG LÝ...”

Long Ngạo Thiên trong lòng chợt cảm giác ấm áp, chính nghĩa tràn ngập trong trái tim hắn, hắn biết việc làm của hắn là đúng. Long Ngạo Thiên hai tay nắm chặt, kiên định bước tiếp về phía trước, hắn sẽ thay đổi thế giới này bằng chính trái tim đầy chính nghĩa của hắn. Hắn sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Nhất định là như vậy.

Quay trở lại với Hỏa Kê cùng Thỏ Trắng. Sau khi heo mập đã rời đi. Thỏ trắng cùng đám yêu thú nhịn không được hai mắt buồn bã nhìn nhau, buồn tủi nói.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ, núi Kim Long đã không còn nữa rồi.”

Hỏa Kê từ trong ngực móc ra một tấm thiếp. Hai mắt lưỡng lự, cuối cùng cũng thở dài quyết định nói.

“Thế giới này sớm muộn cũng không còn chỗ cho yêu thú chúng ta sinh sống nữa rồi. Giữa yêu thú và con người, sớm muộn cũng phải nổ ra một cuộc chiến không thể cứu vãn. Thần Long Vương đã truyền đạt cho tất cả yêu thú tập hợp. Quyết định một trận chiến sinh tử tồn vong với loài người. Giữa yêu thú và con người, sớm muộn cũng chỉ có một bên được phép tồn tại. Ta không muốn Trư Ca vướng vào rắc rối này, nên mới bảo Trư Ca rời đi. Còn các ngươi, các ngươi tính sao...”

Thỏ Trắng hai mắt phẫn nộ hét lớn..

“Còn thế nào nữa. Yêu thú vì yêu thú, loài người vì loài người. Chúng ta là yêu thú phải vì yêu thú. Chúng ta cũng phải vì sinh tồn của bản thân. Sớm muộn gì cũng bị tu sĩ hại đến diệt vong, chi bằng liều một lần phản kháng cứu lấy sinh mạng của bản thân, cứu lấy thế hệ yêu thú muôn đời sau có cơ hội được sống sót.”

Cả đám yêu thú không nhịn được gật đầu đồng ý, bọn nó có thể ngu ngốc hơn loài người, nhưng bọn nó cũng muốn sống. Ý chí đấu tranh sinh tồn của bọn nó vô cùng mamh mẽ.

Hỏa Kê gật đầu, kiên định nói.

“Vậy được, chúng ta đi...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.