Nhân Lộ Thành Thần

Chương 237: Canh gà



Lâm Vũ mơ màng mở mắt. Trước mắt hắn là một căn nhà tranh đơn sơ giản dị. Cánh cửa căn phòng được mở ra, một vị cô nương trẻ tuổi, khuôn mặt mộc mạc, mặc bộ áo nâu giản dị, tay cầm theo bát thuốc bước vào bên trong. Vị cô nương thấy Lâm Vũ tỉnh lại, không khỏi đỡ Lâm Vũ ngồi dậy, vui vẻ nói.

“Ngươi tỉnh rồi”

Lâm Vũ sờ lên đầu đau nhức của bản thân, mơ màng hỏi.

“Đây là...”

“Đây là thôn Vân Bình, một thôn làng nhỏ bé vô danh, hẻo lánh ở Ấp Di Đế Quốc, còn đây là nhà ta, lúc ngươi bị hôn mê, một con hắc cẩu cùng heo mập đã cõng ngươi đến đây. Lúc đó trên người ngươi đều là máu vô cùng khủng khiếp, khiến người dân trong thôn ai lấy cũng sợ hãi, vội vàng gọi thầy thuốc tới cứu người”

Lâm Vũ nhận lấy chén thuốc không khỏi mỉn cười nói đa tạ.

Lúc này một vị thiếu niên khuôn mặt mộc mạc, đơn thuần, chất phác trẻ tuổi bước vào trong, vác theo chiếc cuốc nhà nông quen thuộc, cả người đầy mồ hôi nhưng vẫn nở nụ cười ngây ngô trên khuôn mặt, vui vẻ nói.

“Tỷ tỷ, vị ca ca kia đã tỉnh lại chưa. Nếu không ta đi tìm đại phu mua thêm chút thảo dược”

Vị cô nương không khỏi mỉn cười, sờ lên chiếc mũi của vị thiếu thiếu niên trẻ tuổi, trêu ghẹo nói.

“Đệ toàn nói những lời xui xẻo, mau đi thông báo cho phụ mẫu, vị công tử này đã tỉnh dậy rồi.”

Vị thiếu niên trẻ tuổi không khỏi vui mừng mỉn cười rạng rỡ nói.

“Thật sao, ta sẽ đi thông báo ngay”

Vị thiếu niên trẻ tuổi lập tức vứt đi chiếc cuốc trên tay, vội vàng chạy như bay ra ngoài hét lớn.

“Phụ thân, mẫu thân...vị ca ca kia tỉnh rồi. Mọi người mau tới xem.”

Vị cô nương trẻ tuổi nhìn đệ đệ chạy như bay không khỏi bật cười, quay ra nhìn Lâm Vũ. Vui vẻ nói.

“Ta là Bạch Linh, còn kia là đệ đệ ngốc của ta Bạch Lãng. Tính cách của nó từ nhỏ đã ngây ngốc như vậy. Huynh đừng bận tâm...”

Lâm Vũ cũng mỉn cười đáp trả.

“Không có gì, ngược lại ta cảm thấy đệ ấy rất thú vị”

Sau một lúc chờ đợi, cuối cùng Bạch Lãng cũng đã quay trở lại, dẫn theo phụ mẫu đã có chút lớn tuổi đến gặp Lâm Vũ.

Lâm Vũ nhìn ông lão trước mặt không khỏi mỉn cười chắp tay đa tạ, chân thành nói.

“Đa tạ ơn cứu mạng của hai vị. Ơn này tại hạ cả đời không quên”— QUẢNG CÁO —

Ông lão không khỏi vui vẻ mỉn cười, ngồi xuống chiếc ghế. Từ tốn nói.

“Không có gì, người dân trong thôn chúng ta sao có thể thấy chết không cứu. Ta tên Bạch Nông, công tử cứ gọi ta là Lão Nông là được. Còn đây là thê tử ta, Lý Nhu. Công tử cứ gọi Thím Nhu là được. Không biết công tử tên họ là gì, tại sao lại bị thương nghiêm trọng như vậy”

Lâm Vũ không khỏi mỉn cười nói.

“Tại hạ là Lâm Vũ, vốn là người lang bạt tứ phương kiếm ăn, chẳng may trên đường gặp phải đạo tặc. Nên mới thành ra như vậy...”

Lão Nông như tỉnh ngộ gật đầu, vui vẻ nói.



“Thì ra là vậy, xung quanh đây rừng núi hoang vắng cho nên thường xuyên xuất hiện đạo tặc là điều bình thường.”

“Công tử cả người còn đang bị thương nghiêm trọng, đừng vội vàng cử động. Nếu đã không có nơi nào để đi. Chi bằng công tử ở lại nhà ta thêm vài ngày tĩnh dưỡng.”

Lâm Vũ không khỏi vội vàng nói.

“Sao có thể làm phiền hai vị như vậy được...”

Lão Nông vội vàng đưa tay cản lại Lâm Vũ.

“Ha ha...Không sao, chỉ thêm một cái bát đôi đũa mà thôi. Công tử đừng khách sáo”

Lâm Vũ thấy Lão Nông nhiệt tình như vậy, cũng không tiện từ chối, đành gật đầu đồng ý.

Màn đêm từ từ buông xuống, trên chiếc bàn gỗ đã cũ kỹ, Lâm Vũ ngồi quây quần trò chuyện vui vẻ cùng gia đình Lão Nông. Bạch Linh lúc này mới mỉn cười, bưng lên một nồi canh gà đặt lên bàn ăn.

Bạch Lãng nhịn không được háo hức, vội vàng múc cho mình một bát canh gà nóng hổi. Húp một miếng lớn, sau đó vội vàng xuýt xoa miệng vì nóng.

Bạch Linh không khỏi mỉn cười, xấu hổ nói.

“Lâm công tử xin đừng chê cười, Bạch Lãng từ nhỏ đã hấp tấp, thường không chú ý đến lễ nghĩa. Mong công tử lượng thứ”

Lâm Vũ không khỏi mỉn cười, xua tay nói.

“Ha ha...Không có gì, ta không phải là người quá chú ý đến tiểu tiết”

Bạch Lãng lúc này đã húp xong bát canh gà không khỏi tấm tắc khen ngợi nói.

— QUẢNG CÁO —

“Quả không hổ danh là con gà mái to nhất nhà. Cộng thêm tài nghệ nấu ăn của tỷ tỷ, quả là món ăn ngon nhất trên đời này...”

Bạch Linh nghe xong không khỏi bật cười, trêu ghẹo nói.

“Vậy đệ chê món ăn mẹ nấu không ngon bằng tỷ sao...”

Bạch Lãng vội vàng một mặt vô tội, ôm lấy cánh tay mẫu thân, nũng nịu nói.

“Đâu có, ta còn chưa nói xong. Món ăn tỷ tỷ nấu dù có ngon nhất trên đời nhưng vẫn thua món ăn mẹ nấu. Món ăn mẹ nấu mới là ngon nhất...”

Lý Nhu không khỏi mỉn cười, nhéo lấy mũi con trai. Vui vẻ nói.

“Chỉ được cái dẻo miệng là giỏi, ngoài dẻo miệng ra chẳng làm được gì cả.”

Bạch Lãng không do dự hét lớn.

“Đâu có, con chỉ nói sự thật mà thôi. Món ăn mẹ nấu là ngon nhất...món ăn mẹ nấu là ngon nhất...NGON NHẤT, NGON NHẤT, NGON NHẤT...”

“Ha ha...”

Cả năm người không khỏi vui vẻ bật cười, Lâm Vũ cũng không ngoại lệ. Nhẹ nhàng đưa một thìa canh gà lên miệng, từ từ nuốt xuống. Một cảm giác ấm áp chảy trong trái tim hắn.

Lúc này một người phụ nữ trung niên là hàng xóm ngay bên cạnh nhà Lão Nông mới bước sang, trên tay cầm theo bát canh cá. Bạch Linh thấy vậy không khỏi đi tới vui vẻ đón tiếp.



“Thím Thẩm, mời thím vào nhà”

Thím Thẩm cơ thể hơi mập mạp vui vẻ bước vào, thoải mái nói.

“Lão Nông, hôm nay nhà ta làm một nồi canh cá lớn, nên mang sang tặng nhà Lão Nông một ít. Nhân tiện sang thăm Lâm công tử vừa tỉnh lại”

Lâm Vũ không khỏi mỉn cười chân thành nói.

“Đa tạ thím Thẩm quan tâm. Ta đã khỏe hơn rất nhiều. Thím Thẩm không cần quá lo lắng”

Thím Thẩm lúc này mới vui vẻ mỉn cười, bước đến bên cạnh Bạch Linh trêu ghẹo nói.

“Ây nha...Bạch Linh nhà ta đã lớn như vậy rồi, trở thành một cô nương xinh đẹp. Không biết đã vừa ý ai chưa. Ta thấy Lâm công tử cũng không tệ, hay là...”

Bạch Linh không khỏi xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu ôm lấy hai má đỏ bừng, lắp bắp nói.— QUẢNG CÁO —

“Thím Thẩm, ta không... không có ý đó...Thím Thẩm...đừng...đừng trêu đùa ta nữa...”

Bạch Linh càng nói càng đỏ mặt, vội vàng ôm đầu chạy vào phòng khóa cửa hét lớn.

“Thím thẩm thật xấu, ta không quan tâm tới thím nữa”

“Ha ha...”

Lão Nông không khỏi mỉn cười, múc cho Lâm Vũ một bát canh cá vui vẻ nói.

“Ha ha...Thím Thẩm nhà bên, tính cách hay đùa, công tử đừng bận tâm...”

Lâm Vũ cũng không khỏi mỉn cười, hai tay cầm lấy bát canh cá Lão Nông đưa cho. Mỉn cười nói đa tạ.

Hắc cẩu cùng heo mập thì nằm một bên không ngừng nuốt nước miếng Bọn nó thì rất bận tâm tới nồi canh gà và bát canh cá. Tại sao mỗi Lâm Vũ được ăn uống no nê. Còn bọn nó chỉ có thể ngồi nhìn nuốt nước bọt. Thật bất công. Heo mập không khỏi lôi ra cuốn nhật ký bắt đầu ghi chép.

“Ngày xx tháng xx năm xx. Ta Trư Vương Đại Đế được muôn người đón tiếp nồng nhiệt, được mời tặng vô số món sơn hào hải vị, canh phượng hoàng, canh côn bằng...Ăn uống vô cùng sung sướng. Còn tên phàm nhân Lâm Vũ cùng hắc cẩu vô dụng chỉ có thể đứng nhìn ghen tỵ, không ngừng nuốt nước miếng. Con đường trở thành Trư Vương Đại Đế của ta vẫn còn tiếp diễn.”

Heo Mập hài lòng, cất đi cuốn sách. Hắc cẩu lúc này ở sau lưng heo mập bỗng thình lình xuất hiện, không khỏi tò mò hỏi.

“Heo mập, ngươi đang viết gì vậy”

Heo mập hồn như lìa khỏi xác, vội vàng quỳ trên mặt đất, nói lia lịa.

“Ta đang viết Cẩu Nhị Ca mãnh mẽ vô song, còn đại ca anh minh thần võ. Được đi theo đại ca cùng cẩu ca quả là lựa chọn sáng suốt nhất cuộc đời của ta.”

Hắc cẩu lúc này không khỏi sung sướng vỗ đầu heo mập nói.

“Ha ha...Heo mập, nhược điểm của ngươi là quá thật thà. Điều này là không tốt ha ha ha...”

Heo mập không khỏi một mặt nịnh hót nói.

“Cẩu nhị ca nói phải, ta là quá thật thà cho nên mới buộc miệng nói ra hết nội tâm ngưỡng mộ cuồn cuồn của bản thân mình dành cho cẩu nhị ca. Là ta sai, ta không đúng...”

“Ha ha...”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.