Nhân Lộ Thành Thần

Chương 24: Bí Cảnh



Nhờ có toàn bộ tài sản của Hàn gia, Lâm Vũ thuận lợi đả thông đến bảy mươi hai đầu kinh mạch. Không thể nói là do Hàn gia nghèo, mà do Lâm Vũ cần tài nguyên tu luyện quá nhiều, cả gia tài của một gia tộc mới giúp hắn đả thông đến bảy mươi hai đầu kinh mạch. Lâm Vũ thất vọng thở dài.

Tất nhiên chỉ dựa vào lời đồn của dân chúng, muốn diệt Hàn gia là điều không thể nào. Tuy khuôn mặt Lâm Vũ đã thay đổi, nhưng chữ viết của hắn vẫn còn đó. Vì thế, hắn đã viết một bức thư nhỏ gửi cho Mộc Bất Quy. Nội dung bức thư rất đơn giản “ Hàn thúc, Lâm Vũ rất nhớ người. Mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, Hàn thúc cứ theo kế hoạch mà làm”.

Bình thường, Mộc Bất Quy sẽ không ngu ngốc tin tưởng bức thư này, mà sẽ ngay lập tức xé bỏ nó. Nhưng những chuyện xảy ra gần đây,đã gây áp lực rất lớn lên người Mộc Bất Quy. Chỉ cần Mộc Bất Quy đi sai một bước chính là tru di cửu tộc. Vì thế Mộc Bất Quy không dám làm loạn, hắn chỉ có một lựa chọn duy nhất, gửi bức thư Lâm Vũ viết đưa cho Hoàng Thượng minh xét.

Hoàng Minh Tín tất nhiên không để Lâm Vũ thất vọng. Hắn quá hiểu con người Hoàng Minh Tín. Đã là vua một nước thì thà giết nhầm còn hơn bỏ xót. Hoàng Minh Tín rõ ràng biết rõ,hắn đây là mượn đao giết người, mượn tay Hoàng Minh Tín diệt Hàn gia. Nhưng Hoàng Minh Tín cũng không hề do dự làm điều đó. Vẫn là câu nói cũ,đã là vua một nước thì thà giết nhầm còn hơn bỏ xót. Hàn gia bị diệt là điều không thể tránh khỏi.

Còn Lâm Vũ, hắn đang chạy khỏi Hoàng Minh đại triều, trốn sang Long Tiên Nam tránh nạn. Bức thư đó đã làm lộ hành tung của hắn, muốn sống hắn phải chạy đến Long Tiên Nam sớm nhất có thể.

Trước mắt Lâm Vũ là một thôn trang nhỏ bé, tên Lâm Giang thôn. khắp nơi đều là xác người chết, lửa cháy, máu tươi kèm theo tro tàn vô cùng khó chịu. Bước vào trong thôn,đâu đâu cũng vang vọng tiếng khóc, tiếng kêu la thảm thiết. Nhà cửa tiêu điều,khói đen bốc lên bốn phía.

Một cậu bé khóc nức nở bên cạnh cha mẹ,liên tục kêu gào cha mẹ mau dậy đi, đừng bỏ con lại một mình. Lâm Vũ tiến lên nói “ Đừng khóc,cha mẹ đệ đã chết,không thể sống lại nữa”

Cậu bé quay lại nhìn Lâm Vũ,hai mắt vô hồn khóc nức nở “ tại sao, tại sao, bọn họ nói vì cả thôn mang họ Lâm nên đều phải chết, tại sao “ sau đó, cậu bé không do dự đập đầu vào tảng đá mà chết.

Lâm Vũ lặng người nhìn tất cả, hắn muốn cứu nhưng đã không kịp. Dù hắn có thông minh đến đâu, cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Thế giới này điên cả rồi sao.

Đây đã là ngôi làng thứ năm, hắn gặp phải tình cảnh như vậy. Những người mang họ Lâm đều chết sạch, đều bị giết chết. Cái thế giới này điên rồi.

Lâm Vũ tiếp tục lên đường, không để hắn đợi lâu. Tại một ngôi làng nhỏ tên Mộc Hoa thôn. Lâm Vũ bắt gặp hơn ba mươi tên luyện khí cảnh và mười tên thông kinh cảnh, cả người mặc y phục đỏ, trên thêu một tấm mặt quỷ đỏ tươi như máu đang đồ sát bách tính khắp nơi. Cũng không thể nói vậy, bởi vì người bị giết tất cả đều mang họ Lâm.

Lâm Vũ mặt không đổi sắc, bình tĩnh đi đến một tên luyện khí cảnh, một chưởng đánh vỡ đầu hắn, sao đó đến tên thứ hai, tên thứ ba...Rất nhanh,Lâm Vũ cùng Hắc Cẩu bị hơn hai mươi tên luyện khí cảnh cùng chín tên thông kinh cảnh bao vây.

Không nói nhảm, một quyền giải quyết một tên luyện khí cảnh, ba quyền đánh chết một tên thông kinh cảnh. Rất nhanh, chỉ còn lại một tên thông kinh cảnh còn sống sót, bị Lâm Vũ đạp dưới chân.

Lâm Vũ cúi người xuống hỏi “ Ai sai các ngươi làm chuyện này”

“Ngươi tốt nhất....Aaaaaa”

Một cái chân của hắn bị Lâm Vũ xé bỏ, nhưng ngay lập tức vết thương được đóng băng lại. Đây chính là Hàn Băng quyết,thượng phẩm công pháp hắn lấy được từ Hàn gia. “Nói”

“ ngươi...Aaaaaaaa”

Một cái chân khác của hắn không ngoại lệ cũng bị Lâm Vũ xé bỏ.

Một canh giờ sau, tên thông kinh cảnh của Huyết Sát Đường đã bị Lâm Vũ giết chết. Lâm Vũ đứng dậy, ngẩng mặt lên bầu trời thét lớn. Hắn hiểu được tất cả, thế giới này chính là thế giới của những kẻ điên thông minh. Vì một lời nói mà Ma Đạo đồ sát bách tính khắp nơi. Vì một lời nói Chính Đạo âm thầm cho phép điều đó xảy ra, trong bóng tối còn ra tay trợ giúp ma đạo, đồ sát dân chúng cũng không so ma đạo kém, Vì một lời nói, bao nhiêu người phải chết, bao nhiêu gia đình chịu cảnh nhà tan cửa nát, haha, tất cả chỉ vì một lời nói vô căn cứ, không xác định mà làm vậy.

Trên bầu trời, cơn mưa hối hả như trút nước xuống dưới, mây đen bao phủ khắp nơi, từng tiếng sấm đinh tai nhức óc cùng tiếng gió như gào thét vang vọng bên tai Lâm Vũ.

Lâm Vũ muốn làm người tốt, nhưng ai cho hắn lương thiện.

Lâm Vũ muốn bình yên, nhưng người nào cho hắn điều đó.

Lâm Vũ nhận ra một điều rằng “ Không có thực lực, tất cả đều bằng không”.

Trong cái thế giới này, có thực lực thì mới có tất cả. Không thực lực mà đòi có tất cả, thì chỉ có mơ tưởng hão huyền.

Cùng lúc đó,tại cách Mộc Hoa Thôn khoảng ba trăm dặm là Kim Kê thành. Tu sĩ cả Kim Kê thành đang náo nhiệt hẳn lên. Nguyên nhân gây ra việc này chính là ba ngày trườc núi Kim Linh gần Kim Kê thành xuất hiện bí cảnh. Cả tòa đại sơn liên tục phát sáng ba ngày ba đêm, sau đó rung động kịch liệt, rất nhanh cả tòa đại sơn liền vỡ vụn, lộ ra một đường thông đạo dẫn xuống phía dưới. Chỉ chờ cho thông đạo ổn định các tu sĩ liền có thể đi vào bí cảnh thăm dò, tìm kiếm bảo vật, bắt lấy cơ duyên, nhất phi trùng thiên. Bí cảnh chính là vậy, là tài phú, là bảo vật,là cơ duyên nhưng mặt sau của nó là máu tươi,là chết chóc, là âm mưu,là đau khổ là giả dối nhưng vì lợi ích trước mắt mà thế nhân đã sớm quên đi mặt tối của nó, dù có biết cũng không ai nói ra, không ai nhắc tới. Lợi ích to lớn có thể che đi tất cả. Đây là điều không bao giờ thay đổi.

Ba ngày sau, Lâm Vũ cùng hắc cẩu xuất hiện ở Kim Kê thành. Đi trên đường phố náo nhiệt, Lâm Vũ rất nhanh tìm được một quán ăn tên Tửu Thực Lâu, cả tòa nhà như một hũ riệu lớn, sơn màu nâu đỏ. Người đi kẻ lại ra vào tấp nập. Bước vào bên trong,không khí vô cùng náo nhiệt,mùi thức ăn tỏa ra bốn phía khiến Lâm Vũ càng thêm đói bụng. Nhìn xuống dưới chân. Hắc Cẩu chính là nước dãi chảy dòng dòng xuống mặt đất, Lâm Vũ xấu hổ, hắn có xúc động một cước đá bay con hắc cẩu vô dụng này.

“ Đồ cẩu ngốc vô dụng, ngươi làm ta quá mất mặt”

“ Còn hơn ngươi, tên tiểu nhân vô sỉ. Từ khi theo ngươi, ta đã được bữa nào ra hồn chưa hả? suốt ngày chỉ thịt gà,thịt cá, trâu bò dê lợn. Ta đã được miếng thịt yêu thú nào vào miệng chưa hả. Đồ quỷ nghèo”

“ ngươi còn có mặt mũi nói sao, ngươi xem có con cẩu vô dụng nào suốt ngày được ăn sơn hào hải vị không hả, còn đòi thịt yêu thú”

Nói thật, Lâm Vũ cũng đã rất lâu chưa được ăn thịt yêu thú, hắn cũng rất thèm nhưng không có tiền, nhưng bây giờ đã khác, nhờ số tài sản mà Hàn Gia cho hắn, Lâm Vũ đã không còn nghèo túng như trước nữa, phải công nhận Hàn gia thật vô cùng có lòng hảo tâm.

Ngồi xuống chiếc bàn gần nhất,rất nhanh một vị tiểu hầu bàn đến hỏi “Khách quan, người dùng gì”

“ Cho ta mười cân man ngưu nướng, mười cân điểu kê quay, một nồi lớn thu thủy canh, cùng 100 cái bánh bao cùng mười vò liệt tửu”

Sau đó ném một khối trung phẩm linh thạch cho tiểu hầu bàn. Tiểu hầu bàn nhận được linh thạch cười híp mắt. Nghe xong liền quay người rời đi, sức ăn của những người tu luyện là rất lớn, Lâm Vũ gọi như vậy cũng không có gì kỳ quái.

Linh thạch là tiền tệ chung được tu sĩ ưa thích, vừa có mua bán,trao đổi vừa có thể dùng để tu luyện. Linh thạch bao gồm hạ phẩm linh thạch, trung phẩm linh thạch, thượng phẩm linh thạch, cực phẩm linh thạch, ngũ sắc đến cửu sắc linh thạch, trên còn có rất nhiều nhưng phổ biến nhất là những loại vừa kể. Cứ một trăm khối hạ phẩm linh thạch bằng một khối trung phẩm linh thạch, một trăm khối trung phẩm linh thạch bằng một khối thượng phẩm linh thạch cứ thế mà tính lên giá trị của chúng.

Đang đợi đồ ăn mang lên thì có một tin tức,khiến Lâm Vũ chú ý.

“ Vài ngày sau chính là ngày bí cảnh mở ra, ngươi có đi không”

“ nói nhảm, tất nhiên phải đi rồi”

Sau một hồi nghe ngóng. Lâm Vũ biết được núi Kim Linh gần Kim Kê thành khoảng một tuần trước xuất hiện bí cảnh, chỉ cần đợi thông đạo ổn định liền có thể ra vào. Hắn gần nhất cũng đang vì tài nguyên tu luyện mà đau đầu, xông bí cảnh cũng là một lựa chọn không tệ.

“ uy, đồ ngốc cẩu ngươi ăn từ từ thôi”

“ đồ tiểu nhân vô sỉ, ngươi giành ăn với cả một con chó sao”

“ cmn, ta vừa suy nghĩ một lúc ngươi đã ăn sạch tám thành đồ ăn, ngươi còn mặt mũi nói ta sao uy uy mình ngươi đã ăn lên chín thành rồi”

Một người, một cẩu cứ thế ăn như hổ đói, nhưng Lâm Vũ không hề biết rằng, lần xông bí cảnh này không hề đơn giản như hắn nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.