Nhân Lộ Thành Thần

Chương 29: Ảnh thần



Bách Hoa Dương cùng đám thuộc hạ của hắn đang cười lớn nhìn ba tên thông khinh cảnh bị bọn chúng chém thành tám khúc dưới chân. Từ khi bước vào bí cảnh, thu hoạch của Bách Hoa Dương không tệ, hắn dùng mạng của những tên luyện khí kỳ đi theo hắn đổi lấy cơ duyên. Cần tìm đường đi lấy mạng chúng để thử, gặp nguy hiểm có bọn chúng chết thay, cơ duyên tất cả đều thuộc về hắn Bách Hoa Dương. Từ đầu đi theo hắn có hơn ba mươi người luyện khí cảnh nhưng giờ chỉ còn lại năm tên. Một nửa chết do bị Bạch Hoa Dương lấy làm vật chết thay lúc hắn gặp nguy hiểm. Còn nửa khác bị chính hắn giết chết. Không vì gì cả, hắn thích giết thì giết thôi. Nhưng như vậy vẫn không thể thỏa mãn hắn. Vì để có càng nhiều tài nguyên, Bách Hoa Dương không do dự chém giết tất cả những người hắn gặp trong bí cảnh, cướp đoạt tài nguyên của họ. Ai gặp hắn, đều phải chết, hắn sẽ không tha cho bất kỳ kẻ nào hắn gặp phải.

“Hắc cẩu, ngươi có còn là chó sao, đến truy tìm một ả đàn bà cũng mất nhiều thời gian như vậy”

“ Có giỏi ngươi tìm đi, sao phải nhờ đến ta đồ tiểu nhân vô sỉ”

Hắc cẩu lúc này đang cúi người xuống mặt đất đáng hơi. Không sai, Lâm Vũ chính là nhờ hắc cẩu truy tung tìm kiếm Lưu Ly Lan Linh. Để làm gì, tất nhiên là để trả thù. Lâm Vũ hắn đâu phải là người tốt, có thù thì phải trả, mà phải trả luôn và ngay. Lâm Vũ tuy nói hắc cẩu vô dụng, nhưng thực chất hắc cẩu rất giỏi. Hắc cẩu có rất nhiều tài năng. Truy tung tìm kiếm kẻ địch chính là một trong số đó. Nếu bị hắc cẩu truy tung, dù ngươi có trốn đến chân trời góc bể cũng bị hắc cẩu tìm được. Lâm Vũ thậm chỉ còn nghĩ đến mở một dịch vụ “Tìm trẻ lạc” nhờ khả năng của hắc cẩu, để kiếm tiền. Nhưng vì chưa có nơi an ổn định cư, Lâm Vũ mới không làm vậy. Sau này, khi có thời gian và nơi định cư thích hợp chắc chắn Lâm Vũ sẽ mở dịch vụ đó. Gác lại suy nghĩ, Lâm Vũ cùng Hắc cẩu tiếp tục truy tìm Lưu Ly Lan Linh.

Phải công nhận Lưu Ly Lan Linh trốn rất kỹ, cũng rất cẩn thận xóa đi mọi vết tích, đáng tiếc người nàng đắc tội là Lâm Vũ.

Vài canh giờ sau, cuối cùng Lâm Vũ cũng tìm được Lan Cung Lưu Ly, khuôn mặt nàng ta có vẻ tái nhợt, cả người đều được băng bó vết thương cộng thêm khuôn mặt mỹ nhân của nàng ta, đảm bảo sẽ khiến vô số tên đàn ông sinh lòng thương hại, muốn che trở bảo vệ.Đáng tiếc, kẻ đắc tội hắn đều không có kết cục tốt.

Lưu Ly Lan Linh lúc này cũng chú ý đến Lâm Vũ, bây giờ cơ thể nàng đang bị trọng thương, không thể nào là đối thủ của hắn được. Nàng cố gắng giữ bản thân tỉnh táo nhất có thể.

“ Ngươi muốn gì, ngươi đừng qua đây”

Lâm Vũ nghe vậy, trên khuôn mặt càng lộ ra một nụ cười vô cùng bỉ ổi, hắn muốn gì, nói nhảm sao.

“ roẹt....roẹt...roẹt....”

Quần áo trên người Lưu Ly Lan Linh bị xé tơi tả, lộ ra da thịt trắng nõn cùng cơ thể vô cùng dụ người, hai gò núi cao ngất như ẩn như hiện sau lớp quần áo cùng với cặp chân dài miên man,đủ khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng phải thú huyết sôi trào.

Lâm Vũ mộng bức. Khi hắn đi tới, Lưu Ly Lan Linh liền tự tay xé toạc quần áo trên người mình ra, chưa kịp để Lâm Vũ tỉnh hồn lại, một tiếng thét chói tai vang lên.

“ Aaaaa....Cứu mạng, có sắc lang”.

Sau đó nàng ta chạy tót vào bên trong rừng, vừa chạy vừa la to cứu mạng, có sắc lang, rất nhanh liền biến mất.

Hắn thề hắn gặp qua vô số nữ nhân nhưng chưa từng gặp nữ nhân nào vô sỉ như vậy. Vừa ăn cắp vừa la làng.

Hắc cẩu lúc này mới hỏi “ Làm sao bây giờ”

“ Đuổi theo”.

Một lát sau, Lâm Vũ liền dừng lại, phía trước hắn là ba tên thông kinh cảnh cùng năm tên luyện khí cảnh. Lưu Ly Lan Linh cũng ở trong số đó. Lâm Vũ đã biết Lưu Ly Lan Linh rất vô sỉ, nhưng hắn vẫn còn đánh giá thấp độ vô sỉ của nàng ta. Nhìn khuôn mặt khóc sướt mướt đáng thương như hoa lê đái vũ, không ngừng thút thít “ Các vị đại ca ca, mau cứu muội với, muội thật đáng thương hức hức, hắn ta nhân lúc muội trọng thương,sắc tâm liền nổi lên muốn muốn....hức hức” vừa nói vừa lấy tay che đi những giọt nước mắt đang rơi xuống, cả cơ thể run rẩy mền yếu vô lực, lúc nào cũng có thể ngã. Diễn kỹ này đủ để đoạt giải ảnh thần. Đến ngay cả bản thân Lâm Vũ còn suýt tin chứ đừng nói đến người khác.

Lại nhìn sang bọn họ, ai không phải một mặt đau lòng không ngừng nói những lới an ủi, hận không thể lập tức giết chết hắn, đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân. Lâm Vũ thở dài. Lòng trắng lên não vô phương cứu chữa.

Quả như Lâm Vũ đoán,chẳng mất nhiều thời gian Lâm Vũ liền bị bọn chúng vây quanh. Kẻ có vẻ cầm đầu lên tiếng “ ngươi thật là không bằng cầm thú, đến cô gái đáng thương như vậy cũng không tha”

“ Ta không giải thích nhiều với ngươi, ngươi mau nhìn người ngươi nói đáng thương,đang cao chạy xa bay kìa”

“ha ha ha...” Nghe vậy những tên vây xung quanh Lâm Vũ đều bật cười, nhìn Lâm Vũ như nhìn thằng ngu vậy “ Ngươi nghĩ bọn ta ngu sao, kế sách này đã cũ lắm rồi. Ngươi muốn bọn ta phân tâm để nhân cơ hội bỏ trốn chứ gì, nằm mơ đi”

Lâm Vũ lắc đầu thở dài, hắn không nói dối. Khi bọn chúng vừa vây quanh hắn, Lưu Ly Lan Linh liền vắt chân lên cổ mà bỏ chạy, tốc độ kia đủ để khiến những kẻ trước mắt Lâm Vũ hít khói. Vẫn câu nói cũ “Lòng trắng lên não vô phương cứu chữa”

Bách Hoa Dương đang dạo bước trong bí cảnh, bỗng hắn nghe thấy có tiếng đánh nhau, nở ra một nụ cười độc ác. Bách Hoa Dương không do dự đi đến.

Dưới chân Lâm Vũ là xác chết của vài tên xui xẻo. Lúc này bọn chúng đâu còn phách lối như trước nữa, mà đang sợ hãi run nẩy bẩy.

“ Đại ca tha mạng”

Lâm Vũ cũng không muốn giết bọn hắn cho bẩn tay, nhưng lúc này Bách Hoa Dương công tử bỗng nhiên xuất hiện. Vẫn là nụ cười tỏa nắng,khuôn mặt hiền hòa bước tới.

“ Hoa Dương công tử, cứu mạng”

Mấy tên ngốc vừa thấy Bách Hoa Dương liền chạy tới. Không do dự một tên trong số đó bị Bách Hoa Dương bẻ gãy cổ mà chết, những tên còn lại chưa kịp nói gì,liền bị phi tiêu đâm thủng đầu mà chết.

Lúc này, Bách Hoa Dương mới mỉn cười hiền hòa nhìn Lâm Vũ “ huynh đệ..........”

Lâm Vũ cùng hắc cẩu đã sớm biến mất từ lúc nào không hay.

“ Đuổi theo”

Hắc cẩu một mặt khinh bỉ nhìn Lâm Vũ vừa chạy vừa nói “ Ta cộng thêm ngươi không phải đủ giải quyết bọn chúng sao, việc gì phải chạy”

Lâm Vũ quay lại nhìn hắc cẩu như đồ đần “ Ngươi ngốc sao, Lưu Ly Lan Linh chắc chắn ở một nơi nào đó quan sát động tĩnh, ta và hắn nếu xảy ra đánh nhau, không cẩn thận liền bị nàng ta ám toán, một mẻ hốt gọn, đến lúc đó có khi chết cũng không biết mình chết ra sao”

Quả đúng như Lâm Vũ suy đoán, Lưu Ly Lan Linh không chạy đi, mà nấp ở một nơi xa quan sát động tĩnh, tìm cơ hội phản sát Lâm Vũ. Nàng không ngốc. Rõ ràng Lâm Vũ có cách tìm được nàng, chạy trốn là vô dụng. Muốn sống chỉ có một cách giết chết Lâm Vũ. Nàng hi vọng những người kia có thể đả thương Lâm Vũ nhưng nàng nghĩ nhiều. Sau đó nhìn thấy Bách Hoa Dương, hi vọng lại cháy lên trong nàng một lần nữa. Nhưng nàng thấy gì, nàng chưa thấy tên nam nhân nào lại vô sỉ như Lâm Vũ. Chẳng nói lời nào liền chạy trốn, ngươi còn là nam nhân không hả. Vứt bỏ suy nghĩ, nàng liền lặng yên không một tiếng động,bám theo hai người đó

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.