Nói thì nói,Lâm Vũ hắn không không do dự chạy đến chỗ trưởng quản Phàm Côn.
Phàm Côn đang ở một mình trong hang động tu luyện, thấy Lâm Vũ chạy đến hắn hơi nhíu mày bất quá không nói gì.
Gặp Phàm Côn, Lâm Vũ không do dự nói “ Bẩm trưởng quản, ta có điều quan trọng muốn nói”
Phàm Côn do dự một chút vẫn đồng ý “ngươi nói”
Lâm Vũ liếc nhìn xung quanh,sau đó móc ra một túi vải. Bên trong hình như có cất chứa một viên khoáng thạch đang phát sáng, xung quanh linh khí lượn lờ tất nhiên không phải phàm vật”
Phàm Côn cầm túi vải không có mở ra mà hỏi Lâm Vũ
“ Đây là...”
“Bẩm trưởng quản, đây là một viên khoáng thạch vô cùng hiếm có,ta may mắn đào được,mong trưởng quản nhận lấy. Hi vọng trưởng quản sau này chiếu cố ta tốt hơn.”
Phàm Côn đi đến trước mặt Lâm Vũ,vỗ vai hắn cười ha hả nói “rất tốt,rất tốt....”
Nhưng nhanh như chớp, trong nháy mắt Phàm Côn lóe lên sát cơ.
Vừa hay phía trên giao cho hắn nhiệm vụ giết Lâm Vũ. Hắn còn đang tính giết Lâm Vũ như thế nào thì Lâm Vũ đã tìm tới tận cửa.
Không chút do dự Phàm Côn bộc phát toàn bộ thực lực, một chưởng đánh vào ngực Lâm Vũ.
Không kịp phản ứng, Lâm Vũ cả người hung hăng bị nện xuống mắt đất, tạo thành một vệt hằn sâu.
Khóe miệng Lâm Vũ phun ra một búng máu tươi,Phàm Côn ngoài ý muốn nhìn xem Lâm Vũ tựa hồ còn không chết. Đang muốn bồi thêm một chưởng tiễn Lâm Vũ lên đường thì Lâm Vũ đã nhanh hơn một bước nói
“ Khoan, Nếu ngươi giết ta,phía trên cũng sẽ không tha cho ngươi, ta có thể dùng huyền minh kinh đổi lấy mạng sống”
Phàm Côn do dự, hắn không phải người ngu, hắn tất nhiên biết sau khi giết xong Lâm Vũ,phía trên sẽ cử người giết hắn để hủy thi diệt tích, hắn đã tính kỹ sau khi giết Lâm Vũ xong,hắn sẽ không do dự bỏ trốn. Nhưng làm vậy hắn không vơ vét được chỗ tốt gì cả,mà còn thua thiệt bản thân.
Phàm Côn biết Lâm Vũ từng là con của tể tướng, tất nhiên cũng biết Lâm Vũ tu luyện qua huyền minh kinh.
Nhưng huyền minh kinh chỉ có con em quý tộc, quan to chức lớn mới được tu luyện. Nếu bị triều đình phát hiện,học trộm huyền minh kinh,chắc chắn chỉ có con đường chết.
Nếu bình thường, hắn sẽ không do dự cự tuyệt, nhưng giết Lâm Vũ xong,hắn cũng sẽ bỏ trốn nên hắn do dự.
Cuối cùng lòng tham của hắn vẫn chiến thắng.
Làm người ai không muốn nhất phi trùng thiên, ai không muốn quyền lực, ai không tham trường sinh.
Hắn nhìn Lâm Vũ lạnh lùng nói “ Nói mau”
Lâm Vũ cúi đầu đọc từng khẩu quyết trong huyền minh kinh.
Bây giờ hắn đã không thể tu luyện, huyền minh kinh đối với hắn vô dụng. Vì mạng sống bỏ đi thứ vô dụng với hắn thì có là gì.
Sau một canh giờ Lâm Vũ đã đọc xong huyền minh kinh. Lâm Vũ muốn kéo dài thời gian nhưng Phàm Côn không ngốc, chỉ cần hắn kéo dài thời gian, Phàm Côn không do dự cắt đi một bộ phận trên cơ thể hắn.
Lâm Vũ hắn đã mất đi một ngón chân, hắn không dám thử lần hai, ai biết lần hai có phải hay không là muốn mạng hắn.
Khi Lâm Vũ đọc xong huyền minh kinh thấy Phàm Côn rất nhanh định ra tay với hắn lần nữa. Lâm Vũ không do dự nói.
“ ta còn có lăng hư bộ, hoàng minh chưởng,huyền minh kiếm pháp có thể cho ngươi”
Thấy Lâm Vũ như vậy,Phàm Côn phát giác ra được có điều gì đó không ổn “Lâm Vũ chắc chắn biết mình phải chết vì sao còn cố kéo dài thời gian”
Nhưng cuối cùng Phàm Côn vẫn không chiến thắng lòng tham để Lâm Vũ nói cho hắn nghe khẩu quyết.
Còn Lâm Vũ hắn đang chờ, Lâm Vũ sẽ không ngu ngốc đến mức đặt hết hi vọng vào thiết đầu xà, đó chỉ là suy đoán của hắn, biết đâu xung quanh đây vốn dĩ không tồn tại thiết đầu xà mà chỉ là do hắn suy nghĩ quá nhiều.
Lâm Vũ chân chính đang kéo dài thời gian đến trưa,vì khi đó nổi loạn sẽ bắt đầu, thừa cơ hội đó hắn sẽ ra tay đánh lén, nhất kích tất sát một chưởng đánh chết Phàm Côn. Nếu không thành công hắn phải chết không nghi ngờ.Xin lỗi nếu không thành công hắn còn có kế hoạch B,C,D,E,F để thực hiện, chẳng qua là mức độ nguy hiểm cao hơn rất nhiều lần mà thôi.
Lâm Vũ hắn không nói dối, nếu đánh lén không thành tất nhiên hắn sẽ thực hiện các kế hoạch B,C,D,E,F.
Con người ai cũng có lòng tham, tuy bây giờ Lâm Vũ không có gì nhưng cái danh con tể tướng vẫn còn đó. Chỉ dựa vào cái danh này hắn có khả năng lôi kéo Phàm Côn, cho hắn lợi ích to lớn.
Nếu không được, Lâm Vũ sẽ uy hiếp. Tất cả nô dịch ở đây đều phải chết do hắn hạ độc, Phàm Côn thân là trưởng quản nơi đây,xảy ra chuyện như vậy hắn không chết cũng chẳng khá hơn là bao.
Còn không được, thì giao dịch Lâm Vũ sẽ phát huy hết công suất ba tấc lưỡi của hắn,vẽ ra viễn cảnh tương lai nếu hắn chết,hoàng đế sẽ tha mạng cho Phàm Côn sao. Không thể nào, hoàng đế chắc chắn sẽ hủy thi diệt tích,Phàm Côn ngươi chắc chắn phải chết. Muốn sống chỉ có cách hợp tác với ta.
Đang lúc Lâm Vũ vừa suy nghĩ vừa đọc huyền minh kiếm pháp thì bên dưới mặt đất rung động dữ dội. Một chiếc miệng há to như chậu máu chui ra từ lòng đất hướng về Phàm Côn đánh tới.
Bị bất ngờ,Phàm Côn dù rất nhanh phản ứng nghiêng thân sang trái tránh đi,nhưng hắn vẫn bị mất đi một cánh tay phải.
Không kịp ổn định thân hình, Phàm Côn lại bị một chiếc đuôi rắn to lớn quật lên ngực phải.
Cả người Phàm Côn như đạn pháo bình thường bị đánh lõm xuống mặt đất tạo thành một chiếc hố sâu nửa mét.
Phàm Côn cả người be bét, xương cốt không biết nứt vỡ bao nhiêu cái. Nếu hắn là phàm nhân thì bây giờ hắn đã sớm chết. Không thể không nói tu sĩ sinh mệnh lực thật đáng sợ.