Nhân Lộ Thành Thần

Chương 69: Cao thượng



Vài vạn năm trước, trên núi Vân Châu tại Tinh Vọng Đế Quốc. Vân Hiên Phong mang theo thần vật tinh thần châu, chết ở nơi đây. Nhưng từ đó đến nay không ai có thể tìm thấy thi thể của Vân Hiên Phong cũng như biết được tinh thần châu được cất giấu ở nơi nào.

Trên núi Vân Châu, một vị lão giả râu tóc bạc trắng, trong tay cầm viên ngọc màu xanh lam, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ đang hài hòa mỉn cười. Người này không ai khác, chính là Vân Hiên Phong. Viên ngọc hắn cầm trên tay đương nhiên là thần vật tinh thần châu. Vân Hiên Phong đã chết, hắn chẳng qua lợi dụng tinh thần châu bảo tồn suy nghĩ của mình mà thôi. Sau vài vạn năm, kế hoạch của hắn đã hoàn thành. Lợi dụng tinh thần châu, Vân Hiên Phong đã có thể tạo ra một bí cảnh hoàn toàn bằng tinh thần lực, từ đó chọn ra người thích hợp để đoạt xá, sống lại một lần nữa. Kế hoạch của hắn vô cùng chu toàn. Chỉ có tu sĩ từ thăng hồn cảnh trở nên mới tu luyện ra được tinh thần lực có nguy cơ uy hiếp tới hắn. Bởi vì hắn là do tinh thần lực hình thành, cho nên chỉ có tinh thần lực mới có thể gây tổn thương được tới hắn. Bởi vậy, bí cảnh hắn tạo ra chỉ cho phép tẩy cốt cảnh trở xuống mới có thể đi vào đảm bảo không ai có thể gây tổn thương tới hắn. Bí cảnh đã được hoàn thành, bây giờ công việc của hắn chỉ là đợi các hậu bối tới bí cảnh. Chọn ra một vị hậu bối ưu tú nhất trao cho vị hậu bối đó vô thượng cơ duyên. Hắn không phải chính là vô thượng cơ duyên sao, sau khi bị hắn đoạt xá thành công, tên tuổi vị hậu bối đó sau này chắc chắn sẽ nổi danh thiên hạ, người người tôn kính. Vị hậu bối bị hắn đoạt xá mà chết, dù có ở dưới suối vàng cũng sẽ mỉn cười tạ ơn hắn. Hắn quả là một người tốt ha ha...

Lâm Vũ bước đến núi Vân Châu tại Tinh Vọng Đế Quốc, chỉ cần nửa tháng nữa là hắn có thể đến được Long Hổ sơn tham gia đại hội tranh bá. Tùy ý chọn cho mình một quán ăn bên đường, Lâm Vũ gọi cho mình một vài món ăn đơn giản.

“Ngươi nghe gì chưa, núi Vân Châu mới xuất hiện bí cảnh, chỉ có tẩy cốt cảnh trở xuống mới có thể đi vào”

“Thật không, ăn nhanh lên, chúng ta mau đi thôi”.

Lâm Vũ nghe vậy liền nhớ tới bí cảnh Kim Linh. Chuyến đi đó thu hoạch không tệ, không những thu được rất nhiều linh dược, linh thạch cũng kiếm được kha khá. Nghĩ đến đây, Lâm Vũ liền mỉn cười.

“Hắc cẩu, đi. Chúng ta xông bí cảnh, tìm kiếm cơ duyên thuộc về mình” “Lâm Vũ, ngươi điên rồi. Ngươi còn dám xông bí cảnh, ngại mạng mình sống chưa đủ sao. Lần trước xông bí cảnh là cửu tử nhất sinh đó, ngươi hiểu không”

Hắc cẩu nghe Lâm Vũ nói xong liền giật mình, không nhịn được mắng Lâm Vũ. Lâm Vũ mỉn cười nói.

“Trên đời này làm gì có bữa cơm miễn phí, ngươi muốn ăn không, ngươi muốn linh thạch không, muốn thì đi không thì nhịn”

Hắc cẩu nghe vậy đành một mặt ủ rũ đi theo sau Lâm Vũ đến núi Vân Châu xông bí cảnh.

Trước mặt Lâm Vũ là một ngọn tháp lớn, sau khi bước vào trong bí cảnh đây là điều đầu tiên hắn cùng vô số tu sĩ nhìn thấy. Từ hư không, hiện ra một vị lão giả râu tóc bạc trắng, nụ cười hiền hòa vui vẻ nói.

“Các vị hậu bối, ta là Vân Hiên Phong, bí cảnh này do ta tạo nên. Người chiến thắng cuối cùng sẽ nhận được vật này”

Từ lòng bàn tay của lão giả, hiện lên một viên ngọc màu xanh lam, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.

“Không,...không... thể nào... thần vật tinh thần châu”

Không biết kẻ nào thốt ra lời này, cả đám đông trở lên ồn ào. Tất cả tu sĩ đều trở lên điên cuồng, hai mắt tràn đầy tham lam. Thần vật ai mà không muốn. Nhưng đôi khi vẫn có những kẻ thông minh lên tiếng.

“Tiền bối, tiền bối có thể chứng minh lời nói của mình là thật”

Lão giả nghe vậy, hai mắt không khỏi đượm buồn, nhìn về phía xa xăm tiếc nuối thở dài, giọng nói tràn đầy bi thương.

“Ta Vân Hiên Phong cả đời quang minh lỗi lạc, yêu thích giúp người làm niềm vui. Không ngờ...Chỉ trách thế gian hiểm ác,làm cho các vị hậu bối mất hết niềm tin. Ta không trách, các hậu bối. Mọi người đều nhìn thấy ta chỉ là tinh thần lực còn sót lại mà hình thành, vô pháp đoạt xá hay làm hại đến các vị. Hơn nữa theo thời gian, ta ngày càng suy yếu. Ta đã không còn tồn tại được bao lâu trên đời nữa, mọi người nhìn xem.

Lão giả nói đến đây, trên gương mặt không khỏi hiện lên vẻ tiếc nuối. Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống như lá rụng về cội. Cơ thể cũng đang tan biến chậm dãi theo thời gian.

Vị hậu bối tự cho mình là thông minh nhìn thấy vậy. Nước mắt không khỏi như mưa rơi xuống. Quỳ rạp xuống mặt đất cúi đầu xin tạ lỗi.

“Tiền bối quả là người cao thượng, chỉ trách ta quá đa nghi cho rằng thế gian hiểm ác. Nay gặp tiền bối ta đã ngộ ra nhiều điều. Tiền bối thật đáng ngưỡng mộ. Là ta sai, ta thật đáng trách”

Theo sau đó là vô số lời tung hô của những vị tu sĩ khác, mọi người đều bị nhân cách cao thượng của vị tiền bối trước mặt cảm động. Lâm Vũ cũng không ngoại lệ. Hắn thật cảm động, những người hắn gặp trước kia so với vị tiền bối trước mắt thật kém quá xa. Vị tiền bối này quả là cao thượng.

“Lâm Vũ, ngươi bị làm sao vậy. Ngươi lạ quá”

“Hắc cẩu, ngươi biết cái gì. Vị tiền bối trước mặt thật đáng ngưỡng mộ, quả là bậc cao thượng”

“Sao ta không thấy, ngươi trở nên dễ tin người như vậy từ bao giờ uy uy...”

Lâm Vũ bỏ mặc lời ngoài tai của hắc cẩu, một con cẩu ngốc vô dụng không thấy được sự cao thượng của vị tiền bối trước mặt là đúng rồi.

Vân Hiên Phong hài lòng mỉn cười, hắn đã âm thầm dùng tinh thần châu ảnh hưởng đến suy nghĩ của mọi người trước mặt. Làm cho mọi người trở nên dễ dàng tin tưởng hắn một cách vô thanh vô tức. Tất nhiên một con cẩu là ngoại lệ. Hắn cần một con cẩu ngưỡng mộ làm gì. Hắn không bệnh đến vậy.

“Các hậu bối, cửa ải đầu tiên là kiểm tra ngộ tính. Đây chính là vô ảnh kiếm, vô ảnh bộ, vô ảnh thuật. Trong vòng một nén nhang ai có thể ghi nhớ cả ba môn công pháp này sẽ được qua cửa”

Trước mặt vô số tu sĩ là một bức hình lớn, trên đó chính là nội dung của ba môn công pháp.

Chưa tới một phút Lâm Vũ đã ghi nhớ tất cả, trở thành người đầu tiên vượt qua cửa ải thứ nhất.

Sau đó lần lượt đến tu sĩ A, tu sĩ B, tu sĩ C,...qua cửa.

Một nén nhang kết thúc, chỉ có ba nghìn người vượt qua cửa thứ nhất. Còn lại chín nghìn người đã phải rời đi.

“Chúc mừng ba nghìn hậu bối đã qua cửa thứ nhất, đáng tiếc chín nghìn hậu bối không có duyên với tinh thần châu, kia là lối ra, các vị hậu bối đã thất bại xin rời đi cho”

Chín nghìn người ai lấy đều tiếc nuối trên khuôn mặt, có không cam lòng, có đau khổ nhưng ai lấy đều làm theo lời vị tiền bối nói, quay người rời đi.

“Lâm Vũ, ngươi không thấy lạ sao. Bọn họ cứ thế cam lòng rời đi, thần vật chẳng lẽ trở lên không đáng tiền rồi sao”

Lâm Vũ một mặt khinh bỉ nhìn hắc cẩu nói.

“Đồ ngốc cẩu, ngươi thì biết cái gì. Đây chính là nhân cách cao thượng của vị tiền bối đã cảm hóa bọn họ. Ngươi hiểu không”

“Vậy sao, sao ta không thấy”

Lâm Vũ mẵc kệ hắc cẩu, đầy chờ mong cửa ải thứ hai. Rất nhanh vô thượng cơ duyên sẽ về tay hắn.

Vân Hiên Phong nhìn xem tất cả, hài lòng nở ra một nụ cười hiền hòa. Để cho những kẻ thất bại rời đi. Nằm mơ, những kẻ đó đều phải chết. Đều bị hắn dùng tinh thần châu giết chết. Chỉ có một kẻ duy nhất được sống sót. Trở thành vật để hắn đoạt xá sống lại. Kế hoạch của hắn không cho phép bất kì kẻ nào tiết lộ ra ngoài. Có trách thì trách bọn chúng quá ngu ngốc. Chết là đáng đời. Thế giới này chính là như vậy. Một thế giới điên cuồng.

“Các vị hậu bối, vòng tiếp theo chính là kiểm tra thực lực. Trước mắt mỗi người đều là một con yêu thú có thể so sánh với hoán huyết cảnh cường giả. Ai có thể đánh bại nó sẽ được đi tiếp.”

Lâm Vũ không do dự một quyền đánh nổ đầu yêu thú trước mắt. Hoán huyết cảnh bây giờ đối với hắn đã không chịu nỗi một đòn.

Không như Lâm Vũ, tu sĩ A, B, C, D vô cùng vất vả, máu me đầy người, pháp thuật, quyền cước, đao kiếm văng khắp nơi. Từ ba nghìn người chỉ có ba trăm người qua ải. Những người thất bại may mắn không chết bởi yêu thú đều quay người rời đi.

Vân Hiên Phong hai mắt tràn đầy tham lam, miệng không ngừng chảy nước dãi nhìn Lâm Vũ. Hắn đã chọn cho mình được đối tượng đoạt xá. Là một tên ngu ngốc mang chiếc mặt lạ sói, dẫn theo một con ngốc cẩu. Nhưng vẫn còn hai cửa ải phía trước hắn phải nhịn. Nghĩ đến đây, Vân Hiên Phong trên mặt nở ra một nụ cười hòa ái.

“Các vị, cửa ải thứ ba chính là kiểm tra nghị lực”

Trước mặt Lâm Vũ hiện lên một con đường chỉ dài ba mươi bước. Lâm Vũ bước đi một bước đầu tiên, một áp lực khổng lồ như đè nặng lên người hắn vậy. Bước thứ hai, bước thứ ba...Áp lực càng ngày càng lớn. Nhiệt độ xung quanh cũng bắt đầu càng lúc càng nóng như muốn đốt cháy cơ thể hắn vậy. Lâm Vũ mồ hôi vã ra như mưa, hai mắt đỏ bừng, cắn chặt hàm răng rỉ máu, lê từng bước về phía trước. Hai mươi chín, ba mươi...Lâm Vũ nằm gục xuống đất, thở không ra hơi. Cả cơ thể hắn đều trở nên mệt mỏi không chịu nổi.

Giống như Lâm Vũ chỉ có mười người qua ải, ai lấy cũng mệt mỏi, nằm trên mặt đất thở hổn hển.

Vân Hiên Phong hài lòng mỉn cười, hiền hòa nói.

“Các vị hậu bối, đây là cửa ải cuối cùng của tầng một. Trước mắt các vị chính là máy đo vận khí chỉ cần đặt tay lên vận khí sẽ được chuyển thành con số cụ thể”

Trước mặt Lâm Vũ, là một quả cầu trong suốt, không biết làm bằng chất liệu gì. Đang liên tục thay đổi màu sắc bên trong.

Tu sĩ A khí vận một tỷ.

Tu sĩ B khí vận mười tỷ.

Tu sĩ C khí vận một trăm tỷ.

Tu sĩ D khí vận một nghìn tỷ.

Lâm Vũ đặt tay lên quả cầu, trước mắt hắn là một hàng dài số chín nhiều không đếm hết. Cuối chữ số là một chữ Max Leve to đùng. Sau đó quả cầu liền nổ tung thành từng mảnh vụn.

Vân Hiên Phong mỉn cười, hắn quả là không nhìn nhầm người. Đây chính là con vịt béo bở đang dâng đến trước miệng hắn. Vân Hiên Phong nhìn Lâm Vũ càng thêm tham lam, miệng không thể ngừng được chảy nườc dãi. Lâm Vũ trong mắt hắn đã trở thành một vị mỹ nữ xinh đẹp tuyệt trần. Hắn hận không thể ngay lập tức lao tới, đè Lâm Vũ xuống đất mà đoạt xá Lâm Vũ.

“Xin chúc mừng hậu bối đã trở thành người chiến thắng, Những người còn lại xin mời rời đi cho”

Rất nhanh bên trong tòa tháp tầng một chỉ còn lại Lâm Vũ và Vân Hiên Phong.

Vân Hiên Phong mỉn cười hiền hòa, đi tới trước mặt Lâm Vũ. Lâm Vũ cũng chắp tay mỉn cười đáp lễ.

“Hậu bối, ngươi là người ưu tú nhất ta từng gặp, ngươi nhìn xem phía trước là chín trăm vạn tầng tháp, mỗi tầng tháp đều có ba cửa ải. Chỉ cần ngươi có thể vượt qua chín trăm vạn tầng tháp phía trước. Vô thượng cơ duyên đang đợi ngươi”

Lâm Vũ nhìn chín trăm vạn tầng tháp phía trước, hai mắt tràn đầy kiên định, chỉ cần hắn vượt qua chín trăm vạn tầng tháp phía trước. Vô thượng cơ duyên sẽ là của hắn. Dù cơ thể đã mệt mọi không chịu nổi. Lâm Vũ hai mắt vẫn tràn đầy kiên định bước về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.