Sự việc đã giải quyết xong xuôi. Lâm Vũ định quay người rời đi. Chợt hắn cảm ứng được có vật gì đó muốn lẻn vào thế giới trong mộng của hắn. Lâm Vũ không do dự mở một lỗ thủng đưa vật đó rơi thẳng xuống đất.
“Ui ra...”
Không tệ, không tệ là một tiểu loli. Tóc trắng mắt xanh, khuôn mặt dễ thương, đôi chân thon gọn. Một loli ngực lép chính hiệu đi kèm với chiếc quần xọc xanh trắng huyền thoại, không như ai kia là một BB tàu vũ trụ mang hình dáng loli.
Tiểu muội muội ngã trên mặt đất còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một mặt mộng bức nhìn Lâm Vũ. Sau một lúc tiểu loli mới chỉ tay lên mặt nói.
“Ngươi nhìn thấy ta”
Lâm Vũ chỉ mỉn cười hiền hòa, gõ thước lên tấm bảng đen nói.
“Hello”
“xxxxxxxxxxxxxx”
Tiểu muội muội ôm đầu, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng, rưng rưng nước mắt.
“ hu hu Ca ca, tha cho ta đi. Ta sai rồi. Ca ca muốn gì Mộng Mộng cũng nghe theo đại ca ca. Hu hu...”
Lâm Vũ hài lòng mỉn cười. Kiến thức là sức mạnh. Các bậc tiền bối nói quả không sai. Lâm Vũ nở ra một nụ cười hiền lành như sói xám, dụ dỗ tiểu muội muội nói.
“Đầu tiên từ bây giờ,Mộng Mộng phải gọi ta là ca ca onii-chan”
Mộng Mộng nghe vậy liền nổi giận, nhe ra hai hàm răng mèo đe dọa Lâm Vũ. Nhưng kết hợp khuôn mặt loli, vóc dáng loli thì việc này quả là thảm bại. Lâm Vũ xách Mộng Mộng lên như một con mèo.
“Đét...Đét...Đét...”
“Ui ra...Ui ra...Ui ra...”
Mộng Mộng hai tay ôm lấy chiếc mông bị đánh sưng đỏ, một mặt rưng rưng nước mắt căm tức nhìn Lâm Vũ.
Lâm Vũ thấy tiểu muội muội kiên cường như vậy, trong lòng không khỏi thầm khen. “Thật mền, thật đàn hồi, cảm giác thật thoải mái”
Nhưng đáng tiếc, hắn chỉ dùng thước gỗ đánh mông,dạy dỗ Mộng Mộng mà thôi. Hắn là người có tâm hồn trong sáng, cao thượng, sao có thể làm chuyện đen tối được. A Me A Me. Hắn chưa muốn được tặng miễn phí một chiếc vòng đeo tay số tám không gỉ, không sét. Tội lỗi, tội lỗi.
Thấy tiểu Mộng Mộng vẫn không chịu khuất phục, Lâm Vũ nở một nụ cười hiền hòa, giải thích cho Mộng Mộng hiểu thêm về tri thức là sức mạnh.
“Vận tốc ánh sáng bay xung quanh trái đất, khiến mặt trời đứng yên vì khối lượng trái đất là một lực hấp dẫn giúp tính toán khoảng cách đến mặt trăng gây lên thủy triều...”
“Ca ca ta nói, ta nói...ca ca onii-chan”
Mộng Mộng chính là ngồi trên mặt đất, hai tay ôm đầu lắc liên tục. Xấu hổ nói.
Mộng Mộng giật mình, sợ hãi nhìn Lâm Vũ. Kẻ này không bệnh đi, lật mặt còn nhanh hơn vận tốc ánh sáng. Vừa mới còn cười bỉ ổi, dâm đãng, khuôn mặt tấu hài quay ngoắt một cái liền biến thành băng lãnh, lạnh lùng. Đây cũng quá...thật sự là quá tài hoa đi.
Nghĩ vậy, nhưng Mộng Mộng không ngốc. Nàng biết nếu mình không cho Lâm Vũ câu trả lời hài lòng. Nàng chắc chắn sẽ bị Lâm Vũ giết chết.
Lâm Vũ nằm trên một chiếc ghế dài, ngắm nhìn bãi biển Nha Trang đầy xinh đẹp. Đây là thế giới trong mộng của hắn, chỉ cần hắn tưởng tượng ra mọi thứ đều sẽ hiện lên trong thế giới này. Trong thế giới này, hắn chính là thần, là chúa tể. Dưới ánh nắng ấm áp, Lâm Vũ trên tay cầm ly sữa dừa từ từ uống. Tiểu Mộng Mộng thì ở một bên đấm lưng, bóp vai cho hắn. Cảm giác thật dễ chịu.
“Ca ca onii-chan có thoải mái không, mọi chuyện chính là như vậy”
Lâm Vũ hài lòng gật đầu. Nói chung Mộng Mộng là một sinh linh tồn tại trong mộng cảnh. Cho nên rất nhạy cảm với những thay đổi nơi đây, nàng có thể tự do đi vào mộng cảnh của bất kỳ ai mà không hề bị phát hiện. Có câu nói tò mò hại chết mèo quả không sai. Nghĩ đến tiểu Mộng Mộng lại làm Lâm Vũ nhớ tới Đại Quả Quả. Có khi nào tiểu Mộng Mộng cũng là...ha ha, không thể nào. Làm sao có chuyện đó được, nhìn xem vừa vô dụng lại vừa ngốc. Chỉ biết nhe hai hàm răng mèo, rưng rưng nước mắt làm sao có thể như Đại Quả Quả được.
Nghĩ đến đây, Lâm Vũ lại không nhịn được nghĩ tới trước kia hắn bị Đại Quả Quả đánh một trận. Lúc đó hắn đã thề sẽ có một ngày đánh cho Đại Quả Quả phải quỳ xuống, khóc lóc, cầu xin tha thứ. Đây không phải cơ hội tuyệt hảo trời cho hắn sao.
Nghĩ liền làm, Lâm Vũ lập tức tưởng tượng ra hình ảnh Đại Quả Quả. Đại Quả Quả tò mò nhìn cảnh vật xung quanh, tay vẫn không quên cầm chiếc kẹo que siêu bự. Khi nhìn thấy Lâm Vũ không nhịn được kinh ngạc nói.
“Là ngươi”
Lâm Vũ cũng kinh ngạc, mộng cảnh của hắn được nâng cấp phiên bản mới sao. Đại Quả Quả cũng không khỏi quá chân thực đi. Nhưng như vậy càng tốt.
Lâm Vũ trên mặt nở ra một nụ cười tà ác, từ từ tiến lại gần Đại Quả Quả. Đại Quả Quả khuôn mặt sợ hãi, hai tay ôm ngực, liên tục lùi về phía sau.
“Ngươi muốn làm gì, ngươi đừng qua đâu”
Nhìn Đại Quả Quả sợ hãi như vậy, Lâm Vũ nụ cười tà ác càng đậm, gương mặt tràn ngập bỉ ổi.
“Bốp, Bốp, Bốp...”
Lâm Vũ cả người bầm dập, mặt mũi sưng tím, nằm trên mặt đất. Mộng bức không hiểu điều gì đang diễn ra. Đại Quả Quả thì ngồi trên chiếc ghế dài vắt chéo hai chân, một tay cầm kẹo que, một tay cầm sữa dừa, khinh bỉ nhìn Lâm Vũ. Nhìn hắn như nhìn thằng ngốc vậy.
“Ngươi nghĩ trò hề này có thể vũ nhục cường giả được sao, thật ngu ngốc”
Nói xong câu đó, Đại Quả Quả một hơi uống cạn ly sữa dừa. Sau đó liền biến mất. Nhưng không quên ưỡn ngực, khoe đôi sóng lớn mãnh liệt của mình, cười mỉa mai, khinh bỉ nhìn Tiểu Mộng Mộng.
Tiểu Mộng Mộng đang cười trộm một bên, sung sướng nhìn Lâm Vũ bị ăn đòn, thấy vậy nụ cười liền cứng đờ, cúi xuống nhìn cánh đồng bằng trù phú của mình, lại nhìn Đại Quả Quả đang khinh bỉ, cười mỉa mai nhìn nàng, còn cố tình ưỡn ngực khoe đôi đồi núi to lớn, bao trùm cả thiên hạ để chế diễu nàng. Mộng Mộng triệt để nổi giận, hai hàm răng mèo nhe ra lao tới tấn công Đại Quả Quả. Nhưng Đại Quả Quả đã biến mất khiến tiểu Mộng Mộng vồ hụt, úp mặt xuống đất rưng rưng nước mắt, bờ môi nín chặt đầy không cam lòng.
Lâm Vũ cũng mặc kệ, xách Mộng Mộng lên hỏi.
“Chuyện này là sao?”
Mộng Mộng dù không cam lòng, khuôn mặt ủ rũ, hai tay xoa bộ ngực phẳng lì của mình nhưng vẫn trả lời Lâm Vũ.
“Mộng thế giới là do suy nghĩ, tinh thần hình thành. Cường giả đỉnh cao có tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ. Chỉ cần ngươi nghĩ đến họ, họ cũng có thể cảm ứng được. Nhờ vậy mà dùng tinh thần lực đi vào mộng cảnh của ngươi. Vì tinh thần lực của ngươi yếu hơn cô ta nên thua là đúng rồi”
“Vậy sao, sao ngươi không nói sớm”
“Vì ngươi đâu có hỏi”
Lâm Vũ cảm thấy cũng đúng, mặc kệ Mộng Mộng đang ủ rũ ngồi vẽ vòng tròn dưới đất. Trên gương mặt Lâm Vũ chợt nở ra một nụ cười bỉ ổi. Hắn đang nghĩ nếu cùng tượng tượng Oa Lệ Lệ và Âm Mộng Lan đưa vào mộng cảnh của hắn sẽ như thế nào. Hai nàng chỉ là các cô gái bình thường, không thể tu luyện. Vậy chẳng phải tùy ý để hắn muốn làm gì thì làm sao. Dù sao cũng đã là thê tử của hắn, tuy trong thực tại hữu duyên vô phận. Nhưng trong mộng sẽ khác đi. Có đời nào thê tử lại không cho phu quân động vào người mình sao. Làm gì có.
Rất nhanh trước mắt Lâm Vũ hiện lên hai tuyệt sắc giai nhân. Một người ngây thơ trong sáng, một người ngoan ngoãn nghe lời.
Oa Lệ Lệ mặc một bộ nội y màu trắng vô cùng quyến rũ.
Âm Mộng Lan mặc một bộ nội y màu đen cũng không kém phần gợi cảm.
Lâm Vũ hài lòng mỉn cười.
“Bốp” Má phải của hắn bị Oa Lệ Lệ vả một cái thật đau. “Lưu manh”
“Bốp” Má trái của hắn bị Âm Mộng Lan vả một cái thật mạnh. “Dâm tặc”
Lâm Vũ mặt mũi sưng lên như đầu heo, hai bên má in đậm hai cái tát. Mộng bức nhìn cả Oa Lệ Lệ cùng Âm Mộng Lan biến mất trước mắt hắn. Đây là chuyện gì đang xảy.
Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng hiểu được, hắn chả hiểu gì cả. Nằm trên chiếc ghế dài, Lâm Vũ cảm thấy mình vẫn còn phải học hỏi thêm tri thức mới được.
“Mộng Mộng, ngươi nói ngươi tu luyện là Mộng Mộng bí pháp có thể đi vào giấc mơ của mọi người, ngươi có thể dạy cho ta được không”
“Không được, ta dù có chết cũng không dạy ngươi”
Mộng Mộng hai mắt tràn đầy kiên định, không do dự trả lời Lâm Vũ.
Lâm Vũ cũng không cam lòng, dùng đủ mọi cách từ đánh mông cho đến nhồi nhét tri thức. Nhưng Tiểu Mộng Mộng vẫn thà chết cũng không chịu dạy hắn Mộng Mộng bí pháp. Không còn cách nào khác hắn đành phải ra đòn sát thủ cuối cùng.
Lâm Vũ nở ra một nụ cười hiền hòa nói.
“Ngươi biết đây là gì không”
Mộng Mộng nhìn chiếc hộp trên tay Lâm Vũ không do dự trả lời
“không biết.”
“Đây là thần dược giúp ngực trở lên to lớn, đầy đặn, căng tròn phát triển mạnh mẽ. Sữa Bò Tươi nguyên chất một trăm phần trăm, chỉ cần ngươi uống vào. Bò sữa đã không xa”
Mộng Mộng hai mắt tỏa sáng, không ngừng nuốt nước miếng nhìn chiếc hộp trong tay Lâm Vũ, đầy chờ mong hỏi.
“Thật không”
Lâm Vũ một mặt kiên định, hai mắt tràn đầy chân thật, giọng nói thật thà khiến người nghe không thể nghi ngờ.
“Đương nhiên là thật, chỉ cần ngươi kiên trì uống nó, muốn to bao nhiêu cũng được. Đến lúc đó Đại Quả Quả không là gì so với ngươi cả”
Mộng Mộng nghe vậy vui mừng hớn hở, vội vàng nói.
“Ca ca onii-chan cho muội, cho muội được hông”
Lâm Vũ nở ra một nụ cười hiền lành, vui vẻ nói.
“Chỉ cần đưa cho ca ca Mộng Mộng bí pháp, thùng sữa bò này sẽ là của muội”
Lâm Vũ hài lòng mỉn cười, cuối cùng Mộng Mộng bí pháp cũng đã vào tay hắn. Nhìn Tiểu Mộng Mộng đang hai mắt tỏa sáng, ôm lấy thùng sữa bò như bảo vật. Lâm Vũ vui vẻ mỉn cười quay người rời đi.