Sau trận đấu giữa Hữu Kim Tiền và Tạ Kim. Lâm Vũ đã liên tục đoán đúng ba mươi trận liên tiếp ai là người chiến thắng. Nhưng đáng tiếc, hắn không có tiền để đặt cược. Lâm Vũ cảm thấy thế gian thật hiểm ác. Đánh bạc không phải là đỏ đen, mà chỉ mẹ nó một màu đen. Càng ngày càng đen. Nhìn chiếc túi đã trống rỗng, Lâm Vũ khóc không ra nước mắt. Tối nay, hắn ngủ ở đâu đây. Ngoài đường hoặc xó trợ nghe không tệ.
Hắc cẩu thì đang ở một bên liên tục mắng hắn ngu ngốc ba canh giờ. Làm hắn đau hết cả đầu.
“Trận đấu vòng bốn mươi bảy Trương Bất Tử với Bá Vương”
Bá Vương bước lên võ đài, cả người bạo tạc lực lượng, cơ bắp nổi lên cuồn cuộn, mỗi bước đi đều thể hiện được bá khí của vương giả. Cầm trong tay một cự phủ khổng lồ. Đủ thấy người này trời sinh thần lực. Hai mắt sắc bén như một con thú săn mồi, nửa người trên hằn sâu vô số vết tích do khổ luyện, tử chiến mà thành.
Còn đối thủ của hắn là một tên béo đang ngáp lên, ngáp xuống. Hai mắt còn như chưa tỉnh ngủ.
Lâm Vũ nhìn tên béo, đây không phải tên ngốc bức. Bị hắn lừa mua chiếc túi rách nát với giá mười viên trung phẩm linh thạch sao. Ngốc bức như vậy, còn tham gia đại hội tranh bá. Tên ngốc đó chịu nổi một đòn sao. Nhưng liên quan gì đến hắn. Lâm Vũ không quan tâm.
Bá Vương không hổ một người vượt qua vô số trận tử chiến. Vừa bắt đầu liền bạo phát linh lực. Cả người phồng lên ba mét. Cây cự phủ khổng lồ được hắn nâng lên một cách nhẹ nhàng. Cuồng phong thổi tung cả võ đài. Cây cự phủ mang khí thế không thể cản nổi, mạnh mẽ cuồng bạo phá hủy nghiền nát mọi thứ xung quanh đánh về phía Trương Bất Tử.
Trước cây cự phủ khổng lồ mang theo bạo tạc lực lượng đánh tới. Trương Bất Tử chỉ đưa một ngón tay lên đỡ.
“Rầm” Cây cự phủ khổng lồ nặng hơn vạn cân mang theo bạo tạc lực lượng, khí thế không gì cản nổi. Lại bị một ngón tay chặn lại.
Những người xung quanh trừng lớn hai mắt không dám tin vào mắt mình. Ngay cả những người đứng đầu các môn phái cũng phải thốt ra kinh ngạc.
Linh Lung Thánh Địa.
“Hắn là ai, mạnh. Mạnh một cách quá vô lý”
Âm Dương Thánh Địa.
“Vô địch, cùng giai vô địch vượt cấp mà chiến. Yêu nghiệt, quá yêu nghiệt.”
Khán giả A, B, C, D......tung hô, khen ngợi không dứt miệng.
“Ngưu bức, ngưu bức, ngưu bức”
Đến Lâm Vũ cũng phải ngạc nhiên. Đây là tên ngốc bức trong trí nhớ của hắn sao. Không phải là giả đi.
Bá Vương vẫn không bỏ cuộc, vẫn không ngừng tấn công.Nhưng dù hắn tấn công như vũ bão,liên miên không dứt, lực lựng bạo tạc càng ngày càng mạnh phá hủy mọi thứ xung quanh. Nhưng Trương Bất Tử chỉ dùng một ngón tay đỡ tất cả. Còn tay kia đang che miệng ngáp lên ngáp xuống. Hai mắt vẫn còn như chưa tỉnh ngủ.
“Keng”
Chiếc cự phủ rơi trên võ đài. Bá Vương bị Trương Bất Tử một chiêu đánh bại. Bá Vương cả người như mất đi sức lực. nằm trên mặt đất, đầy không cam lòng cắn nát bờ môi. Hắn khổ luyện hai mươi năm. Vào sinh ra tử. Chiến đấu không biết mệt mỏi, ngày đêm ma luyện đến mạng sống cũng không cần, ngậm đắng nuốt cay chịu bao nhiêu gian khổ. Hắn biết mình sẽ thất bại, nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc cho đến phút cuối cùng. Hắn không bỏ cuộc bởi vì hắn là nam nhi đại trượng phu. Hắn không cho phép mình làm điều đó. Không cho phép mình bỏ cuộc dù hắn có tuyệt vọng ra sao. Không bao giờ.
“Trận đấu vòng bốn mươi tám Long Ngạo Thiên với Chiến Vô Cực”
Long Ngạo Thiên bước lên võ đài. Hắn mặc một bộ chiến giáp vang óng, hình tượng như trở lên cao lớn. Bước đi đầy tự tin mang theo khí chất bất phàm, cả người như được chân long vờn quanh. Khuôn mặt anh tuấn, tiêu sái nhưng lại đầy mạnh mẽ. Cả người như đỉnh thiên. Ngạo nghễ giữa thiên hạ. Ánh nắng chiếu lên. Chiến giáp như long ngâm, tòa sáng oai hùng. Không gì cản nổi.
Long Ngạo Thiên nhìn trời. Cả bầu trời như tỏa sáng.
Chiến Vô Cực cũng rất bất phàm, nhưng đứng cạnh Long Ngạo Thiên lại trở lên nhỏ nhoi không đáng chú ý.
“Ngươi không thắng được ta, ngươi bỏ cuộc đi”
Chiến Vô Cực nghe vậy, cũng không hề tức giận. Rút ra thanh kiếm đã cũ. Cả người như kiến. Lấy tâm là kiếm. Thiên địa là kiếm. Ta là kiếm.
Nhân tâm hợp nhất, thiên địa giao thoa. Kiếm trong tay như sống lại. Như hòa cùng bao giọt mồ hôi, nước mắt và máu tươi. Không có gì hoa lệ, không có gì phức tạp. Chỉ một kiếm đâm tới. Một kiếm mang theo tất cả.
Long Ngạo Thiên tung ra một quyền. Cây kiếm vỡ tan thành từng mảnh, đánh bay Chiến Vô Cực xuống võ đài. Chiến Vô Cực khó khăn đứng dậy. Nhìn cây kiếm trong tay. Mỗi ngày hắn đều tung kiếm một vạn lần. Mỗi ngày hắn đều chiến đấu với ranh giới giữa sự sống và cái chết. Giột mồ hôi hòa cùng nước mắt, hắn nhớ không nổi. Chiến Vô Cực mỉn cười. Thất bại này, hắn không quan tâm. Hắn chiến đấu, hắn làm vì hắn muốn. Thất bại không thể làm hắn gục ngã. Hắn sẽ mãi bước tiếp. Hắn sẽ bước tiếp bởi vì hắn là nam nhi đại trượng phu. Hắn không cho phép mình làm điều đó. Không cho phép mình vì thất bại mà dừng bước, Không bao giờ.
Thiên Hỏa Thánh Địa.
“Kỳ tài. Kỳ tài trước nay chưa từng có, thật không thể tin được”
Tiêu Dao Thánh Địa.
“Sau này không chết, chắc chắn vang danh thiên hạ, uy chấn tứ phương, người người kính sợ”
Khán giả A, B, C, D......tung hô, khen ngợi không dứt miệng.
“Ngưu bức, ngưu bức, ngưu bức”
Lâm Vũ một lần nữa cũng phải kinh ngạc, hắn lại lần nữa đoán sai người chiến thắng.
Vũ Hỏa Thiên Linh là một vị đại mỹ nhân. Khí thế hào hùng, hiên ngang với đôi chân dài miên man, gợi cảm. Bước đi đầy mạnh mẽ. Mái tóc và đôi mắt đều đỏ rực như lửa. Khơi lên ham muốn chinh phục của đàn ông. Một con ngựa hoang dại, khó thuần, đầy mạnh mẽ.
Đại mỹ nhân ra sân, khiến Bất Phàm không được ai chú ý. Mà hắn trông cũng vô cùng bình thường, mặc một chiếc áo vải đã cũ, khuôn mặt hơi đen. Cơ thể cân đối.
Vũ Hỏa Thiên Linh cả người ngọn lửa đỏ rực vờn quanh. Nhiệt độ càng lúc càng nóng. Khiến võ đài bên dưới làm bằng Cực Kim cũng phải vì đó mà tan chảy. Nhiệt độ làm mọi người đứng từ phía xa cũng phải ướt đẫm mồ hôi.
“Thiên Hỏa Thần Thể, Là Thiên Hỏa Thần Thể”
Không biết là ai nói ra, nhưng đã khiến mọi người kinh ngạc.
Nhất Thần Tông.
“Không hổ là thế hệ trẻ mạnh nhất trong lịch sử, thiên hỏa thần thể cũng xuất hiện. Thật đáng kinh ngạc”
Khán giả A, B, C, D......tung hô, khen ngợi không dứt miệng.
“Ngưu bức, ngưu bức, ngưu bức”
Lâm Vũ lại nhịn không được phải kinh ngạc. Thiên hỏa thần thể là một thể chất vô cùng nghịch thiên. Có thể đốt cháy thế gian vạn vật. Sức công phá vô cùng khủng khiếp. Có thể xếp ngang hàng với linh lung thần thể của Lưu Ly Lan Linh.
Ngọn lửa đỏ rực đã bao bọc toàn bộ Vũ Hỏa Thiên Linh, càng lúc ngọn lửa càng lớn, đốt cháy tất cả mọi công kích, hay thuật pháp Bất Phàm đánh tới. Mọi đòn tấn công từ xa đều vô hiệu. Bất Phàm cả người đỏ rực, cắn nát hàm răng, máu từ khóe miệng đã chảy ra. Hai mắt hắn mờ đi. Bất Phàm hét lớn, từng bước đi về phía ngọn lửa. Hắn muốn cận chiến. Đây là đang tìm đường chết. Một hành động ngu ngốc. Vậy thì sao. Cận chiến hắn mới có hi vọng thắng. Từng bước đi, chân hắn đều bị lung đỏ. Máu tươi chưa kịp chảy xuống đã bốc hơi biến mất. Cả người hắn như biến thành cây gỗ. Cháy rực lửa như ngọn đuốc. Bất Phàm vẫn không dừng lại. Hắn đã không nhìn được nữa. Hắn chỉ dựa vào cảm nhận. Dù điều đó khiến hắn thống khổ gấp vạn lần. Ngọn lửa thiêu đốt cả cơ thể hắn. Nếu hắn không bỏ cuộc. Hắn sẽ chết. Vậy thì đã sao.
“Rầm”
Cả người Bất Phàm bị Vũ Hỏa Thiên Linh đánh bay xuống võ đài. Nằm trên mặt đất chỉ còn lại nửa cái mạng. Nhưng hắn không hối hận. Hắn sinh ra trong một gia đình bình thường, linh căn bình thường, thể chất bình thường. Hắn chỉ biết cố gắng, cố gắng và cố gắng. Hắn không phải thiên tài, hắn không phải yêu nghiệt nhưng nỗ lực, quyết tâm, cố gắng của hắn không thua bất kỳ một ai. Hắn giành lấy mọi thứ mình muốn bằng cố gắng. Hắn không thua kém bất kỳ ai dù hắn linh căn bình thường, thể chất bình thường. Bây giờ như vậy, sau này như vậy, mãi mãi sẽ là như vậy. Hắn sẽ không bao giờ ngừng cố gắng. bởi vì hắn là nam nhi đại trượng phu. Hắn không cho phép mình làm điều đó. Không cho phép mình ngừng cố gắng chỉ vì mình có linh căn bình thường, thể chất bình thường.Không bao giờ.