Nhận Mệnh

Chương 6: Kế hoạch liên hoàn



Ôm thì tuyệt đối không có khả năng ôm rồi.

Cố Tư Niên lịch thiệp đến mức chỉ chạm vào cánh tay Chung Niệm, ngay cả động tác đắp chăn giúp cô cũng hết sức dịu dàng. Điều này không thể nghi ngờ làm cho mức độ thiện cảm của Chung Niệm đối với anh trai nhỏ tiếp tục leo thang, chỉ thiếu điều lấy con dấu ấn một cái trên khuôn mặt tuấn tú của anh:

Đạt yêu cầu.

Rất ít chàng trai và cô gái có thể giữ được một khoảng cách thoải mái nhưng lại không quá xa lạ.

Ít nhất theo kinh nghiệm qua lại và tiếp xúc với người khác phái của Chung Niệm, trên cơ bản lần đầu tứ chi tiếp xúc đều là hết sức thân mật. Tốt nhất lần sau gặp mặt là có thể lăn trên giường đắp chăn trò chuyện thuần khiết.

Chung Niệm nằm trên ghế sofa được tấm chăn bao bọc thật chặt.

Cố Tư Niên đặt túi đồ ăn lên chính giữa chiếc bàn, ngữ khí quan tâm: “Cô có muốn ăn một ít trước không?”

Chung Niệm giả vờ uể oải lắc đầu.

Diễn xuất xuất thần nhập hóa, hơn nữa “giả vờ ngã bệnh” giống y như thật. Chung Niệm thậm chí cảm thấy giây tiếp theo mình có thể đứng trên sân khấu nhận giải ảnh hậu Oscar.

Rất hiển nhiên, anh trai nhỏ đã bị lừa rồi.

“Đau lắm à?” Cố Tư Niên hơi nhíu mày, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Chung Niệm, con ngươi đen láy tựa vực sâu u tối, không nhìn thấu đang suy nghĩ cái gì.

Chung Niệm tiếp tục giả vờ yếu ớt, ngay cả đáp lại cũng không nổi, chỉ có thể gật đầu nhẹ.

Thực ra Chung Niệm chưa từng thể nghiệm việc đau bụng kinh, đến kỳ sinh lý cô còn có thể nhảy nhót, tha hồ ăn kem que cũng chẳng sao. Nhưng Kỳ Triển Nhan thì tương phản, mỗi tháng đều nằm trên giường mấy ngày.

Chung Niệm từng nhìn thấy dáng vẻ suýt về trời của cô bạn thân, thật là làm cho diễn xuất của cô tăng lên không ít.

Cố Tư Niên nhìn xung quanh, hỏi: “Có thuốc không? Tôi lấy giúp cô.”

Phòng VIP khách sạn Hoàng Hậu có đầy đủ mọi thứ, đương nhiên cũng có một hộp đựng thuốc đề phòng bất cứ tình huống nào. Lúc này hộp đựng thuốc đặt trên tủ đầu giường trong phòng ngủ.

Cố Tư Niên đang muốn cất bước đi lấy thì nghe được Chung Niệm nói: “Tôi đã xem rồi, không có thuốc giảm đau.” Cố Tư Niên đành phải dừng chân.

“Tôi có thể làm phiền anh giúp tôi mua thuốc giảm đau không?” Chung Niệm ôm bụng, khi nói còn co chân lên cơ thể cuộn lại, dường như khó chịu đến mức khó mà nén chịu.

“Được.” Cố Tư Niên không nghĩ ngợi lập tức đồng ý ngay, “Là thuốc hiệu gì?”

“Bách Phục Ninh.”

Anh trai nhỏ vừa đi, Chung Niệm lập tức xốc chăn lên, lấy di động ra báo cáo tình hình chiến đấu với Kỳ Triển Nhan.

Nian: “Anh trai nhỏ đã đi mua thuốc giúp tớ.”

Nian: (^-^)V

Mấy giây sau Kỳ Triển Nhan trả lời lại.

ZY: “Anh ta không nghi ngờ chứ? Cậu ở phòng khách VIP, hoàn toàn có thể bảo quầy lễ tân khách sạn giúp đi một chuyến.”

Nian: “Có lẽ người ta đơn thuần, không nghĩ nhiều vậy đâu ~”

ZY: “Cũng phải, không đơn thuần thì có thể bị diễn xuất vụng về của cậu lừa à?”

Nian: “…” Cô muốn ném di động.

Có điều không sao, dù sao sự việc đã tiến hành được một nửa.

Chỉ cần anh trai nhỏ giúp cô mua thuốc, cô có thể lấy cớ trả tiền nhân cơ hội thêm WeChat. Chỉ cần có cách liên lạc, cơ bản sẽ không cần sợ cô không có cảm giác tồn tại với anh trai nhỏ. Có cảm giác tồn tại thì cái gì cũng dễ nói.

ZY: “Phải diễn cho đến nơi đến chốn, để tránh lát nữa người ta trở về thấy cậu sinh khí dồi dào đang nghịch di động.”

Chung Niệm bĩu môi, nhét di động dưới gối đầu, tiếp tục nằm xuống giả làm người bệnh.

Một phía khác.

Thang máy chạy thẳng xuống tầng một, sau khi “đinh” một tiếng thì chậm rãi mở ra. Cố Tư Niên đi ra thang máy, tiếng chuông di động chợt vang lên.

Tầm mắt anh nhìn lướt qua màn hình, sau khi dùng ngón tay trượt qua thì giơ lên bên tai nghe máy: “A lô, mẹ.”

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ có phần ngạo mạn: “Tư Niên, mẹ nghe người bên hội đồng quản trị nói dạo này con hay chạy qua khách sạn Hoàng Hậu?”

Lông mày Cố Tư Niên nhíu lại, nhưng lập tức giãn ra ngay. Khoảnh khắc ấy lộ rõ sự mất kiên nhẫn và chống cự.

“Vâng, khách sạn Hoàng Hậu dù sao vẫn là sản nghiệp dưới tên Cố thị, mặc dù doanh thu không tốt, con cũng nên để ý nhiều chút.” Cố Tư Niên đáp, ngữ khí rất cung kính lễ phép, nhưng có mấy phần lạnh lùng xa cách.

Người phụ nữ cười cười: “Nếu có thể vực dậy thì tốt nhất, không được thì thôi đi.”

Cố Tư Niên đáp: “Con biết.”

Người phụ nữ không nói về đề tài khách sạn nữa, mà hàn huyên mấy câu việc nhà. Không ngoài những câu đại loại dạo này thời tiết chuyển lạnh, phải nhớ mặc thêm áo đừng để cảm mạo.

Vừa chấm dứt cuộc điện thoại, Cố Tư Niên đã đi tới cửa hiệu thuốc nằm cách gần khách sạn Hoàng Hậu nhất.

“Chào mừng quý khách, xin hỏi anh cần gì?” Nhân viên đứng sau quầy thu ngân hỏi.

Không đợi Cố Tư Niên trả lời, một nhân viên khác nói xen vào: “Xin hỏi anh khó chịu chỗ nào?”

Người có ngoại hình đẹp đi đâu cũng sẽ được quan tâm đặc biệt.

Giờ phút này, các nhân viên nữ trong hiệu thuốc đều bất giác nhìn chằm chằm Cố Tư Niên, ai cũng muốn đi qua hỏi han ân cần.

Cố Tư Niên đã quen bị người ta vây xem từ lâu, anh tự nhiên nói: “Có thuốc giảm đau không?”

“Anh đau ở đâu?”

“Đau đầu hả? Nếu đau đầu, tôi giới thiệu loại này…”

Cố Tư Niên ngắt ngang sự quan tâm quá mức của bọn họ, nói: “Bạn gái tôi đau bụng.”

Các nhân viên cửa hiệu: “…”

Trong cửa hiệu nhất thời lặng ngắt như tờ. Nội trong mười giây tĩnh lặng ngắn ngủi, các nhân viên lén trao đổi ánh mắt với nhau.

Sau đó một người trong số họ lấy một hộp Bách Phục Ninh trên giá hàng rồi cầm đến trước quầy quét mã tính tiền.

Cố Tư Niên trả tiền xong thì xách theo cái túi đi ra cửa hiệu thuốc. Anh giơ tay lên, nhìn hộp thuốc bên trong cái túi trong suốt, cảm thấy hơi buồn cười.

Nếu không phải vì phối hợp diễn xuất với Chung thiên kim, anh cần gì chạy tới đây một chuyến.

Đau bụng kinh, nhọc cô nghĩ ra cách này.

Diễn kịch cũng ổn, nhưng cách diễn của Chung thiên kim thật sự quá kém, khiến anh giống như đang xem một vở hài kịch diễn quá lố, còn phải nhịn không thể cười ra tiếng.

Có điều, Chung Niệm thú vị giống như trong suy nghĩ của anh.

Cố Tư Niên còn muốn xem Chung thiên kim có thể diễn ra kiểu gì nữa.



Chung Niệm nằm trên sofa gần mười lăm phút, rốt cuộc nghe được tiếng cửa bị đẩy ra.

Cô vẫn giữ tư thế cuộn mình, chờ đợi anh trai nhỏ đi đến bên cạnh mình. Nhưng khác với dự đoán, tiếng bước chân không đi về phía sofa, mà là đi về phía phòng ăn.

Lấy nước, nấu nước. Rất nhanh nước nấu xong, ngay sau đó lại nghe được tiếng mở vòi nước rửa đồ. Một loạt hành động đặc biệt nhẹ nhàng, nhẹ đến mức nếu có người ngủ thì tuyệt đối không bị đánh thức.

Sau đó, tiếng bước chân mới hướng tới sofa. Cố Tư Niên nhìn Chung Niệm co lại như con nhím nhỏ, anh nhẹ giọng hỏi: “Cô đang ngủ ư?”

Con nhím nhỏ đáp lại gật đầu, dưới tấm chăn lộ ra một cái đầu đáng yêu, còn có một đôi mắt trong veo như nước.

Bản thân Chung Niệm cũng không nhận ra cô luôn dùng ánh mắt vui sướng này nhìn anh. Hễ là người tinh mắt đều nhìn ra được. Cặp mắt kia tràn đầy sự yêu thích.

“Nước vừa nấu xong, lát nữa hẵng uống.” Cố Tư Niên nói.

Chung Niệm chớp mắt mấy cái, đột nhiên nhớ tới gì đó liền hỏi: “Tôi không làm lỡ việc giao hàng của anh chứ?”

Cố Tư Niên trầm lặng.

Chung Niệm rụt đầu vào trong chăn, giọng hơi ảo não: “Chắc là phải rồi.”

Cố Tư Niên khẽ cười.

Nghề nghiệp của anh cũng không phải giao hàng, nếu nói chậm trễ thì cũng là chậm trễ việc công ty. Nhưng gần đây tài phiệt Cố thị có thay đổi nhân sự, quyền hành đã giao lại cho ông cụ Cố Hán Thư lần nữa, anh chỉ là một tổng giám đốc trên danh nghĩa.

Chính vì vậy anh mới có thể giao đồ ăn cho cô mỗi ngày.

“Anh cười gì đó?” Chung Niệm tò mò.

Cô hối hận vì ý tưởng tồi tệ của mình, anh trai nhỏ lại đang cười.

Lời bịa đặt của Cố Tư Niên vững vàng, hơn nữa ăn khớp trước sau như một: “Tôi chỉ giao hàng sau giờ học. Nếu không phải khách sạn Hoàng Hậu cách gần trường thì tôi cũng sẽ không đến đây giao hàng.”

Chung Niệm tin ngay, cô mở to mắt. Thật sự giống như Kỳ Triển Nhan đã nói, anh trai nhỏ vẫn là sinh viên đại học!

Shit, lẽ nào là tình chị em.

“Anh là sinh viên đại học Kinh Cảng à?”

“Ừm.”

“Năm mấy rồi?”

“Đang học tiến sĩ.”

Không ngờ còn là thánh học đó. Có thể học tiến sĩ tại đại học Kinh Cảng, chỉ số thông minh đã vượt lên hàng ngũ quốc gia. Chung Niệm cảm thán rất nhiều, trái tim cũng thả lỏng nhiều hơn.

Nếu đang học tiến sĩ thì chứng tỏ Tống Trần lớn tuổi hơn cô. Hì hì, không phải tình chị em.

Kệ anh cứ gọi là anh trai nhỏ, quả nhiên không sai.

“Học tiến sĩ không bận sao?” Chung Niệm rất tò mò về người trước mắt, ngoại hình đẹp vậy, đầu óc lại giỏi, thật sự là tạo hóa thiên vị mà.

“Bận.” Cố Tư Niên lấy di động ra, xem thời gian trên màn hình, “Muộn nhất là hai mươi phút nữa tôi phải quay về trường.”

Nghe anh nói phải trở về, Chung Niệm nhất thời héo tàn mấy phần, sắc mặt uể oải.

Cô ngược lại không có da mặt dày muốn người ta ở cùng mình suốt. Thế nhưng cảm giác hình như có phần chưa thỏa mãn.

“Đợi cô uống thuốc rồi tôi đi.” Cố Tư Niên nói.

Chung Niệm gật đầu, nhìn chằm chằm hơi trắng lượn lờ trên cốc thủy tinh, định dùng ý nghĩ khống chế nước nóng nguội chậm một chút. Cô ngơ ngác nhìn chằm chằm cốc nước, Cố Tư Niên nhìn cô chằm chằm.

Sau một lúc lâu, Chung Niệm mới lấy lại tinh thần phát hiện anh đang nhìn mình. Bên tai cô lại bắt đầu nóng lên, có chút ngượng ngùng.

Hơn hai mươi năm qua lần đầu tiên có mối tình đầu. Con nhím nhỏ không sợ trời không sợ đất lại đỏ mặt tim đập mạnh ở trước mặt anh trai nhỏ.

Chung Niệm nghi ngờ có phải bản thân có bệnh hay không, rõ ràng trước đó ở cùng bất cứ người khác phái nào cô cũng vô tư phóng khoáng như người đàn ông chẳng sợ ai hết.

“Cô thì sao?”

Chung Niệm có phản ứng: “Tôi?”

Cố Tư Niên nói: “Hình như cô ở tại khách sạn này lâu rồi.”

“À, đó là vì…vì…” Chung Niệm chưa nghĩ trước, nhất thời phải bịa lý do nên hơi khó khăn. Cũng may đầu óc cô chuyển hướng kịp thời, lập tức đi thông đường thẳng, “Tôi muốn thay đổi hoàn cảnh, tiện thể sưu tầm tư liệu sống.”

Cố Tư Niên hỏi: “Sưu tầm tư liệu sống?”

Chung Niệm bĩu môi hướng về một góc trong phòng khách.

Anh theo phương hướng cô chỉ nhìn qua, có thể thấy được có rất nhiều bức tranh dựng ở đó, to nhỏ đều có.

Cố Tư Niên hiểu ra: “Vẽ tranh.”

Quả thật anh từng nghe Chung Cứ Tùng nhắc tới, Chung Niệm ở nước ngoài học chuyên ngành hội họa. Nhiều tác phẩm như vậy, xem ra Chung thiên kim thật sự rất thích vẽ tranh.

Chung Niệm xốc chăn lên, chuẩn bị cầm cốc uống thuốc, đột nhiên cô nảy sinh ý tưởng: “Đại học Kinh Cảng, người ngoài có thể đi vào không?”

“Không được.” Cố Tư Niên lắc đầu, lại nhìn sang Chung Niệm, “Có điều cô chắc là được.”

Chung Niệm: “?”

Cố Tư Niên nói: “Cô trông rất giống sinh viên năm nhất.”

Chung Niệm: “…”

Thế nên lần trước anh trai nhỏ mới đề nghị cô có thể lẫn trong căn tin trường ăn chùa sao? Nhất thời không biết nên vui vẻ hay là bi thương.

“Cô muốn vào trường à?” Cố Tư Niên nhìn thấu tâm tư của cô.

Chung Niệm ừ một tiếng, còn nói: “Tôi muốn sưu tầm tư liệu sống. Nếu trong đại học Kinh Cảng có phong cảnh đẹp thì còn có thể vẽ tranh giữ làm kỷ niệm.”

Cái này thuần túy chỉ là lấy cớ. Thực ra Chung Niệm muốn lén vào sân trường tìm cơ hội tình cờ gặp gỡ anh trai nhỏ.

Giây tiếp theo ý nghĩ này lập tức thay đổi: giả vờ tình cờ không bằng hẹn thẳng. Chung Niệm lớn gan, nói: “Tống Trần, anh hẳn là rất quen thuộc với đại học Kinh Cảng nhỉ? Nếu rảnh có thể đưa tôi đi dạo không?”

Cố Tư Niên nheo mắt lại, trong lòng đã hiểu được bảy phần. Khóe môi anh hơi cong lên, âm cuối lên cao: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.