Nhân Ngư Ảnh Đế [Tàng Kiếm]

Chương 29



Đôi mắt Lý Sùng Duyên nhíu lại, trong lòng có so đo. Diệp Bạch nghe qua là có quan hệ với Đào Mạc Kỳ thì sửng sốt một chút, sao lại nơi nào cũng có chuyện của hắn vậy, thật là một người khiến người ra chán ghét phiền muộn. Bất quá lại nghĩ lại, không chừng đúng thật là Đào Mạc Kỳ xúi giục cũng nói không chừng. Trịnh Huyên Linh ngày thường ở đoàn phim cảm giác tồn tại không mạnh, có chuyện cũng chỉ kín miệng không nói lời nào, cũng không thấy chọc sự tình gì.

Trịnh Huyên Linh bị đuổi ra khỏi căn cứ, đoàn phim lại bắt đầu tiếp tục đóng phim. Lý Sùng Duyên chạy tới một chuyến, cũng không thể cứ như vậy mà đi, vì thế cao điệu tới thăm ban. Tìm mấy tờ tạp chí cùng công ty có quan hệ tương đối tốt, gửi phóng viên tới phỏng vấn.

Ngày hôm qua mới vừa có tin tức Diệp Bạch cùng Lý Sùng Duyên trở mặt tuôn ra, nhưng là hôm nay đã bị đánh mặt rồi. Lý Sùng Duyên lão bản tự mình tới thăm ban, nói là rất xem trọng đoàn phim, cũng rất thích Diệp Bạch cùng các vai chính khác. Lời đồn đãi xem như là không công mà phá, chỉ là đương nhiên là vẫn có người không tin, nhận định hai người kia như nước với lửa.

Đoàn phim quay chụp tương đối thuận lợi, nữ ba mới mà Lý Sùng Duyên chọn tiến vào đoàn phim, là một nữ diễn viên rất đỏ, bất quá tính cách ôn hòa, cũng không có vẻ đại bài.

Từ ngày đó bắt đầu, Diệp Bạch ở đoàn phim liền không gặp lại Đào Mạc Kỳ nữa, vốn dĩ nghĩ thầm Đào Mạc Kỳ nếu còn xuất hiện, cậu nhất định phải hung hăng đập bẹp mũi đối phương, chỉ là cho đến khi đoàn phim sắp đóng máy, cũng chưa từng nhìn thấy.

Diệp Bạch cảm thấy thời gian trôi qua thật sự đặc biệt nhanh, bộ phim đầu tiên mà mình diễn cư nhiên đã quay xong rồi.

Đoàn phim suất diễn cơ bản đều đã quay xong rồi, đang làm công tác kết thúc, kỹ thuật diễn của Diệp Bạch có chút đề cao, nhưng bị Đái Khải quở trách vẫn là không tránh được, chỉ có cảnh võ thật đúng là một chút cũng không cần người khác phải nhọc lòng.

Diệp Bạch mới vừa quay xong một cảnh, liền nhìn thấy Phương Cảnh Thường đứng ở cách đó không xa phất tay với cậu. Diệp Bạch chạy chậm qua đó, nói: "Hôm nay không phải anh có việc gì sao? Sao lại tới đoàn phim."

Phương Cảnh Thường cười cười, nói: "Có chút việc, muốn nói với cậu. Chúng ta đi quán cà phê của khách sạn đi."

"Được rồi, tôi đi thay đổi quần áo trước đã." Diệp Bạch nhanh chóng thay đổi quần áo, đi theo Phương Cảnh Thường đi quán cà phê nói chuyện.

Phương Cảnh Thường ngồi xuống, trầm mặc vài giây, nói thẳng: "Tôi chuẩn bị quay xong bộ phim này liền tránh bóng."

"Cái gì?" Diệp Bạch có chút phản ứng không kịp, mở to hai mắt nhìn anh ta. Phương Cảnh Thường hiện tại đang rất đỏ, có thể nói đúng là thời kỳ đỉnh cao, sao lại đột nhiên muốn tránh bóng.

Phương Cảnh Thường nói: "Vốn dĩ thời điểm Lý tiên sinh tìm được tôi, là bảo tôi theo cậu ba bộ phim, xem như là mang cậu một chút, mang cậu đến đỏ. Bất quá hiện tại tôi thấy, một bộ này quay xong cậu cũng có thể đỏ rồi. Chuyện lúc trước đã nói, tôi có khả năng làm không được."

Diệp Bạch có chút phiền muộn, nói: "Tôi không có vấn đề gì, nhưng là anh thật sự không diễn nữa sao? Anh không phải nói anh rất thích đóng phim sao?"

Phương Cảnh Thường nói: "Tôi thực thích đóng phim, bất quá không cần thiết phải luôn diễn đến suốt đời. Ở thời điểm huy hoàng mà kết thúc, có lẽ sẽ lưu lại cho mọi người một chút ấn tượng tốt. Về sau cậu có nhàn rỗi, cũng có thể tới tìm tôi."

Ngày thứ Bảy đoàn phim không bận, Đái Khải liền cho bọn họ nghỉ ngơi, Lý Sùng Duyên lái xe tới đón Diệp Bạch. Đoàn phim có vài người khôn khéo đều có thể nhìn ra được, quan hệ của Lý Sùng Duyên cùng Diệp Bạch không bình thường, Lý lão bản sủng Diệp Bạch quả thực là sủng tới bầu trời rồi nha. Chỉ là không ai dám lại trêu chọc Lý lão bản nữa, vết xe đổ còn chưa có qua đi đâu.

Lý Sùng Duyên nhìn Diệp Bạch một bộ héo rũ, từ đoàn phim trở về vẫn luôn buồn bã ỉu xìu, ngồi ở trên sô pha, cũng không đi lăn lộn Tiểu Cáp, không khỏi nói: "Làm sao vậy? Sinh bệnh?"

Diệp Bạch lắc lắc đầu, nói: "Phương Cảnh Thường nói muốn tránh bóng, về sau sẽ không xuất hiện nữa."

Lý Sùng Duyên cười, nói: "Anh cũng có nghe nói, có người ba ba chạy tới nói với anh, nói thật giống như anh nắm chặt giấy bán mình của Phương Cảnh Thường vậy."

Diệp Bạch "Di" một tiếng, nói: "Đúng vậy, Phương Cảnh Thường không phải là thuộc về công ty sao? Hợp đồng còn có thời gian lâu như vậy, như vậy tránh bóng không phải sẽ cần trả tiền vi phạm hợp đồng sao? Vậy làm sao bây giờ?"

Lý Sùng Duyên nói: "Em lo lắng cái gì? Tự nhiên là có người có tiền, nguyện ý trả tiền vi phạm hợp đồng cho cậu ta rồi."

Diệp Bạch lúc này xem như đã nghe ra được miêu nị*, thò lại gần hỏi: "Anh nói có ý tứ gì? Anh nói chính là ai nha?"

*miêu nị: vấn đề, bí ẩn, ái muội

"Em đoán không được đâu." Lý Sùng Duyên cười nhìn cậu, "Em cùng Phương Cảnh Thường không phải cả ngày đều ở cùng nhau sao?" Lý lão bản tỏ vẻ lời này mùi vị giấm chua rất nặng, anh thật là ghen tị.

Diệp Bạch một bộ ngốc ngếch ngây thơ, nói: "Không có nha, gần đây anh ta vẫn luôn xin nghỉ với Đái Khải, sau đó liền không thấy người nữa. Bọn em đã hẹn kết thúc công việc thì cùng nhau đi xem điện ảnh, kết quả anh ta lại chạy rồi."

"Buổi tối cùng nhau xem điện ảnh?" Lý Sùng Duyên nhướng mày, năng lực nắm giữ tin tức là cường hãn hạng nhất.

Diệp Bạch còn thực thành thật gật gật đầu, "Sau đó anh ta chạy, cả đêm cũng không trở lại, sáng sớm ngày hôm sau mới gấp gáp trở về."

Lý Sùng Duyên đỡ trán, Diệp Bạch cũng thật đủ trì độn rồi, Phương Cảnh Thường hiển nhiên là đang yêu đương, thường xuyên đi ra ngoài hẹn hò chứ sao. Còn việc đối phương là ai, Lý Sùng Duyên vốn dĩ không có hứng thú biết, chỉ là hai ngày trước Triệu Hoài Phong đột nhiên tới, mang đến cho anh một cái rương tiền, trực tiếp ném lên trên bàn anh, tư thế kia đều có thể đem cái bàn đập xuống hố được rồi, nói là y muốn giúp Phương Cảnh Thường trả tiền vi phạm hợp đồng. Quả thực chính là không đánh đã khai.

Lý Sùng Duyên đương nhiên không thiếu tiền, anh lại không thiếu một chút tiền vi phạm hợp đồng kia, để Triệu Hoài Phong thiếu anh một ân tình chẳng phải là tốt hơn sao?

Diệp Bạch đoán không được đối tượng của Phương Cảnh Thường là ai, vò đầu bứt tai, làm ầm ĩ nửa ngày. Qua bữa trưa, cậu mới xem như ngừng nghỉ, không náo loạn nữa. Vì thế lại rối rắm vấn đề khác.

Kỳ động dục Diệp Bạch đã vượt qua an toàn, nhưng lại làm Lý Sùng Duyên lăn lộn quá sức, dù sao Omega cùng với nhân loại bình thường, tổ hợp kỳ quái sẽ luôn phải trả giá huyết lệ. Kỳ động dục qua đi, Diệp Bạch thoạt nhìn bình thường hơn nhiều, quầng thâm mắt của Lý Sùng Duyên cũng khá hơn nhiều, bất quá cho dù kỳ động dục đã qua đi, phương diện nhu cầu nào đó của một Omega cũng vẫn rất mạnh.

Diệp Bạch không nhọc lòng người khác, lại bắt đầu nhọc lòng Lý Sùng Duyên.

Diệp Bạch đến hoa viên, xách Tiểu Cáp giống như xách gà trở về, sau đó ngồi xổm ở trước cửa mặt đối mặt với Tiểu Cáp. Tiểu Cáp một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ sợ Diệp Bạch lại lăn lộn nó.

Diệp Bạch mày ủ mặt ê, nói: "Tiểu Cáp, mày nói phải làm sao bây giờ đây?"

Tiểu Cáp nhìn chằm chằm cậu.

Diệp Bạch nói: "Tao cảm thấy thể lực của Lý Sùng Duyên quá kém, cần phải đề cao nhiều. Mỗi buổi sáng anh ấy dậy đều eo đau lưng đau, một ngón tay của tao cũng có thể chọc ngã anh ấy luôn."

Biểu tình trên mặt Tiểu Cáp thực phong phú, phỏng chừng là đang đồng tình Lý Sùng Duyên.

*Editor: Ta nghĩ lại, hình như Tiểu Bạch là tiểu thụ đầu tiên chê tiểu công không đủ thì phải á... Thần nhân rồi!

Diệp Bạch lại nói: "Mày xem anh ấy có phải đau thận hay không nha, sắc mặt không tốt lắm, còn có quầng thâm mắt. Tao cảm thấy còn tiếp tục như vậy nữa, anh ấy nếu là không làm được nữa thì làm sao bây giờ?"

Người hầu dẫn tiểu thiếu gia Lý gia Lý Nam Dịch vào cửa, liền nhìn thấy Diệp thiếu gia ngồi xổm ở cửa chơi đùa cùng Tiểu Cáp, đây cũng là chuyện hằng ngày, thấy nhiều không trách, chỉ là sau khi nghe được Diệp thiếu gia nói, sắc mặt nháy mắt liền trở nên thiên kỳ bách quái.

Người hầu không khỏi liếc mắt ngắm Lý Nam Dịch bên người một cái.

Lý Nam Dịch cũng không nghĩ tới, cậu thật vất vả mới rút ra được thời gian tới biệt thự của đại ca một chuyến, gặp một lần xem bộ dạng chị dâu thế nào, liền nghe được chị dâu ngồi xổm ở cửa, nói phương diện nào đó của đại ca không quá tốt......

Lý Nam Dịch một gương mặt tinh xảo thiếu chút nữa là vặn vẹo, nghẹn nửa ngày thật sự vẫn không nín được, "Ha ha" cười ra.

Tiểu Cáp biết Diệp Bạch lại gây hoạ, nhanh như chớp chạy đi, đến oa trong viện.

Lý Sùng Duyên nghe được dưới lầu ầm ĩ, lúc này mới không rõ tình huống từ thư phòng lầu hai đi ra, vừa thấy Lý Nam Dịch cư nhiên tới, nói: "Em sao lại chạy tới?"

Lý Nam Dịch cười đến nước mắt đều ra rồi, tỉ mỉ nhìn chằm chằm đại ca mình, càng nhìn càng thấy đúng là như vậy, trách không được đã ba mươi rồi mới lần đầu tiên có đối tượng, thật là quá đáng thương.

Diệp Bạch cũng kỳ quái, nói: "Sao cậu lại tới đây?"

Lý Nam Dịch nói: "Em đến xem chị dâu trong truyền thuyết."

Lý Sùng Duyên lại rất thản nhiên, nói: "Vậy em cũng nhìn thấy rồi đó, nhìn xong rồi có thể đi được rồi."

Lý Nam Dịch ăn vạ không đi, nói: "Đừng đuổi em đi mà, ta cũng đâu có quấy rối, em còn giúp anh đại ân mà, anh nhìn Đào Mạc Kỳ hiện tại thành thành thật thật kìa, đều là công lao của em đấy. Anh yên tâm, em sẽ không lại cười anh nữa."

Lý Sùng Duyên không hiểu ra sao, mình có cái gì mà bị cười nhạo chứ?

Diệp Bạch cũng là vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn không cảm thấy lời mình vừa rồi nói có cái gì ghê gớm. Lý Nam Dịch thần thần bí bí lại đây túm tay cậu, nhỏ giọng nói: "Tiểu Bạch, chúng ta đi phòng của anh ở lầu hai nói chuyện đi."

Diệp Bạch kỳ quái nhìn cậu ta, nói: "Vì cái gì lại đi phòng tôi?" Cậu cùng Lý Nam Dịch đã lâu không gặp, có cái gì muốn nói chứ.

Lý Sùng Duyên nghe được lập tức nhíu mày.

Lý Nam Dịch cười ở bên tai Diệp Bạch nói nhỏ hai câu, Diệp Bạch một bộ không tin, bất quá vẫn là vẫy vẫy tay, nói: "Vậy đi theo tôi." Đưa Lý Nam Dịch lên lầu hai, hai người vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa.

Lý Sùng Duyên không cao hứng, đuổi theo, kết quả phát hiện phòng ngủ của Diệp Bạch cư nhiên lại khóa cửa.

Diệp Bạch vào phòng ngủ, liền nói: "Cậu có thể nói cho tôi được rồi đi, có biện pháp nào?"

Lý Nam Dịch nén cười, nói: "Biện pháp có rất nhiều nha, anh xem chút quảng cáo bên ngoài không phải đều là để trị liệu phương diện này sao. Bất quá quảng cáo là không thể tin, ăn chút trung dược, hoặc là đồ thực bổ, từ từ tới vẫn tốt nhất." Cậu ta thò lại gần, thần thần bí bí nói, "Đại ca của em là không đủ kéo dài, hay là không đủ mạnh vậy? Chẳng lẽ là căn bản không được? Sẽ không thảm như vậy đi."

Diệp Bạch nghiêm túc suy tư một chút, nói: "Không đủ kéo dài." Luôn là lăn lộn đến quá nửa đêm liền mệt không chịu được.

Lý Nam Dịch thiếu chút nữa là cười đến rút gân, nói: "Đừng lo lắng đừng lo lắng, có thể trị tốt."

Diệp Bạch nửa tin nửa ngờ.

Lý Sùng Duyên loay hoay trước cửa phòng ngủ của Diệp Bạch, một lát liền nhìn thấy cửa mở, hai người đi ra. Diệp Bạch nói: "Em muốn cùng Nam Dịch đi ra ngoài một chuyến."

"Không được đi." Lý Sùng Duyên một ngụm từ chối.

Ánh mắt Lý Nam Dịch đồng tình lại thương hại, tựa hồ phi thường lý giải anh, nhìn đến Lý Sùng Duyên toàn thân đều không thoải mái. Lý Nam Dịch nói: "Đại ca anh yên tâm, em sẽ ở một bên chú ý chị dâu, một lát liền trở về, chỉ là đi mua chút đồ thôi."

Lý Sùng Duyên tâm nói chính là vì em ở bên người Diệp Bạch nên mới không tốt, khẳng định sẽ dạy hư Diệp Bạch.

Kết quả chứng minh anh đoán trước là chính xác, Diệp Bạch đi ra ngoài trong chốc lát, mua trở về một đống đồ, đặt ở trên sô pha phòng khách, Lý Sùng Duyên đi qua nhìn......

Một đống hải sản, đủ loại, còn có rau hẹ? Diệp Bạch đây là muốn đích thân làm cơm chiều sao?

Bên cạnh có một bao trung dược lớn, khí vị có chút gay mũi.

Còn có các loại thuốc viên nhỏ, vỏ thuốc bao con nhộng cùng lọ thuốc thủy tinh.

Lý Sùng Duyên tùy tiện cầm lấy một hộp thuốc lên, mặt trên viết......

XXX bổ thận......

Tác giả có lời muốn nói: Yên lặng châm nến vì tiểu công, sau lưng mỗi một quân gia khổ bức đều có một con gà nhị hóa (>^ω^)

��ng l�ӥt=�3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.