[Quyển 1] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 102



Dây điện trong cung điện Danlysai nổ tung, rất nhiều phòng đều bị điện giật, bàn ghế trong hội trường tối đen như mực bị lật úp, các người mẫu châu báu bị thương co rúm lại dưới gian hàng, trên đỉnh đầu trần nhà một con thằn lằn lớn màu xanh lạnh cao một người đang bò, ánh sáng xanh chợt ẩn hiện.

Nơi Rimbaud bò qua kéo theo một dải ánh sáng nông, đuôi cá lắc lư để giữ thăng bằng, mỗi nơi anh ta đi qua sẽ gây ra một nỗi sợ hãi hoặc la hét khác nhau.

Sau khi Rimbaud đuổi Nhữ Thành ra khỏi lối ra an toàn của cung điện Danlysai thì trong miệng ngậm từng chuỗi trang sức bảo thạch, trên tóc và cổ tay cũng treo đầy vòng vòng châu báu rực rỡ sắc màu, nhanh chóng bò đến trước mặt vệ sĩ bên cạnh Lục Thượng Cẩm, đem châu báu trên người rung rung rơi xuống, quay đầu nhìn về phía Lục Thượng Cẩm, thấp giọng nói: "Hood, goon. (Giữ nó, rời xa chỗ này.)"

Đây đều là những hiện vật được đặt tại các địa điểm, mỗi một kiện đều có giá trị bảy tám con số, tuy rằng số tiền này đối với tập đoàn Phi Ưng mà nói không tính là gì, nhưng nếu bị mất trong hỗn loạn thì đối với công ty Huyễn Thế Phong tổ chức triển lãm mà nói là một tai nạn vô cùng thảm khốc.

Nguyên bản Rimbaud không hiếm khi làm những chuyện vặt này, nhưng Bạch Sở Niên tìm mọi cách dặn dò muốn anh hỗ trợ, nhấc tay chi lao mà thôi, anh cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt bi thương khi Tiểu Bạch mêu bị mình cự tuyệt.

Lục Thượng Cẩm mơ hồ đọc ra sự ghét bỏ trong mắt con cá này, luôn cảm thấy con cá này lại chỉ trích hắn.

Rimbaud không sợ nhìn vào mắt hắn: "So về bối phận của ta, chỉ trích ngươi, là quá đủ."

Lục Thượng Cẩm kinh ngạc, con cá này lại có thể nói được tiếng người.

Hắn ngửi được mùi Ngôn Dật trong không khí đang tới gần, đôi mắt xanh trống rỗng thu lại thành một đường mỏng, đối mặt với Lục Thượng Cẩm trầm thấp nói: "Theo ta lại đây."

Ngôn Dật vội vàng đi qua hành lang bậc thang cung điện Danlysai, đội bảo vệ cũng đi theo phía sau anh, một đạo lam quang bỗng nhiên từ trước mặt hiện lên, trên cột trụ trong tay liền nhanh chóng bò lên một nhân ngư màu lam.

Hai móng vuốt của Rimbaudbám chặt vào lan can đá trắng, đuôi cá quấn quanh cột, giống như một con rồng xanh thẳm.

"Hội trưởng, mời vệ đội của ngài lui ra, tôi có chuyện muốn hỏi."

Vệ đội trưởng rút súng ra, Ngôn Dật hơi giơ tay lên, ý bảo bọn họ đi trước giúp tiểu đội chống cháy nổ sơ tán bảo vệ khách khứa.

Ngôn Dật dựa lưng vào vách tường chạm khắc thần tượng, xoay người đối mặt với Rimbaud, anh mặc đồng phục liên minh tham dự hội nghị, huy chương vai tua rua rủ xuống vai, một sợi dây xích màu vàng nối liền với huân chương Chim Tự Do trước ngực, trong tay là mũ quân đội, sống lưng thẳng tắp.

"Ngài cũng tới rồi." Ngôn Dật không kiêu ngạo hỏi thăm.

"En." Rimbaud nhìn móng tay: "Ta bảo vệ tiểu tử của ta, nhất định phải thời khắc đi theo cậu ta, mới yên tâm."

Ngôn Dật nhíu mày: "Có ý gì?"

"Cậu ta đặc thù, không thích hợp cùng nhân loại lăn lộn cùng một chỗ, sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ, đến lúc đó, ngươi làm như thế nào." Thanh âm Rimbaud trầm thấp chất vấn: "Ngươi sẽ vì cậu ta chống cự thần dân nhân loại của ngươi sao?"

"Nhưng ta sẽ, ở quốc gia của ta làm vậy, đối thủ đều sẽ bị ta trấn áp." Rimbaud không hề nhượng bộ: "Ta sẽ dẫn cậu ta rời đi. Ở chỗ ta, cậu ta sẽ an toàn. Ngươi không được ngăn cản."

"Sống hợp lý còn hơn là ẩn nấp có tôn nghiêm, cậu nói an toàn theo tôi thấy là một loại trốn tránh. Tôi tôn trọng cậu ta cùng sự tồn tại của bọn họ, Vương cao cao tại thượng sẽ không hiểu được tâm tình bị người ta coi là một vật phẩm là như thế nào đâu."

"Ngươi không phải cũng cao cao tại thượng sao?" Răng nanh lạnh của Rimbaud lóe lên.

"Tôi cũng từng thấp kém, cho nên tôi biết." Ngôn Dật lắc đầu: "Cậu dẫn cậu ta đi đi, tôi không ngăn cản."

Rimbaud giật mình, rũ mí mắt ngẩn người một chút. Trong máy thông tin trong tai truyền đến thanh âm bạch Sở Niên thúc giục, tổ phòng chống bạo động đã khống chế được cục diện, muốn Rimbaud nhanh chóng rút lui để hợp với bọn họ.

"Hen." Rimbaud không cam lòng vẫy đuôi, theo cột uốn mình rời đi.

Sau khi Rimbaud rời đi, Lục Thượng Cẩm đi tới, khoác khăn choàng lông thú lên vai Ngôn Dật.

Ngôn Dật nhíu mày nhìn chăm chú vào phương hướng Rimbaud rời đi.

"Tính tình động vật thủy sinh thật sự là lớn." Lục Thượng Cẩm nói: "Hồng Hầu Điểu không thể lấy được chất xúc tác nổ Hoa hướng dương, lúc kích nổ không tạo thành thương vong quá lớn, bên ngoài gần như không có việc gì, trở về nghỉ ngơi thôi."

Hắn không hỏi nhiều kết quả hội nghị, nhìn bộ dáng mệt mỏi của Ngôn Dật liền biết không tính là thuận lợi. Lục Thượng Cẩm ôm lấy thắt lưng anh, Ngôn Dật mang theo tinh thần có chút hoảng hốt dọc theo đường trở về phòng khách quý chậm rãi đi.

"Cậu ta nói đúng." Ngôn Dật đỡ cái trán đau nhức: "Nhà tù quốc tế không chỉ phản đối đề xuất, còn yêu cầu thu giữ lạitất cả các thí nghiệm không có quy định thay thế con người làm công việc có nguy cơ cao, lập tức xử tử tất cả các thí nghiệm trưởng thành và giai đoạn xấu đi, em không biết nên giải thích với Tiểu Bạch như thế nào, khi còn nhỏ, em đã nói với cậu ấy mỗi sinh vật đều có ý nghĩa riêng, nhưng đề xuất của nhà tù quốc tế một khi được thông qua sẽ lập tức ban hành lệnh truy nã, rõ ràng là đang nói với cậu ta, bọn họ không nên tồn tại, ở lại chỗ em còn có ý nghĩa gì nữm."

"Em nhìn thấy trên tai Tiểu Bạch đeo một món trang sức, xương cá cùng một khối quăng thạch giống như trái tim sẽ chớp động, ít nhất Rimbaud rất coi trọng cậu ta, sau khi cậu ấy rời đi sẽ không quá cô độc."

Lục Thượng Cẩm vuốt ve lưng anh, dùng tin tức tố trấn an bao bọc an ủi lấy anh: "Em đã tận lực cố gắng rồi, cứ từ từ mà tới, cũng không phải hoàn toàn không có đường vãn hồi, em nghỉ ngơi một thời gian đi, còn lại hãy giao cho anh."

"Chỉ sợ không còn đường nữa rồi, em bảo Tiểu Bạch đi chặn lô hàng kia." Ngôn Dật thở dài: "Chờ khi cậu ấy nhìn thấy những thứ kia, chỉ có thể thất vọng với nhân loại, em hy vọng cậu ấy đi quyết tuyệt một chút, đừng vì một ít đồ vật nên vứt bỏ mà mạo hiểm trở về."

"Em suy nghĩ nhiều rồi." Lục Thượng Cẩm nhẹ nhàng vuốt ve tay anh: "Lúc trước nhìn trúng nó, dẫn nó trở về, cũng là bởi vì nhìn ra được nó không phải là hài tử như vậy."

Tổ chống bạo động từ trên trực thăng vũ trang bao vây cung điện Danlysai, thành viên Hồng Hầu Điểu bị nhốt trong đó, vốn dự kiến có thể tạo thành vụ nổ lớn nhưng nó lại không phát sinh như dự kiến, trận tập kích này không thể nghi ngờ là đã thất bại.

Mấy người hội hợp dưới tháp tín hiệu, Hàn Hành Khiêm chạy tới vị trí trước, Lục Ngôn cùng Tất Lãm Tinh theo sát phía sau.

Lục Ngôn vẫn ôm ngực, không thoải mái ngồi xổm trên mặt đất, một tay vịn dầm thép dưới tháp tín hiệu, trong dạ dày căng thẳng cuộn lên liền nôn ra một vũng vật bẩn thỉu.

Tất Lãm Tinh ngồi xổm bên cạnh cậu, cánh tay khoác lưng Lục Ngôn vỗ vỗ cho cậu, phóng thích tin tức tố trấn an giúp cậu giảm bớt sự khó chịu trên thân thể, nhẹ nhàng đưa tay giúp cậu lau đi vết máu khô trên má.

Hàn Hành Khiêm đi tới cúi người quan sát tình huống của Lục Ngôn, xác định cậu chỉ là bị tràng diện máu tươi kích thích, vừa rồi Lục Ngôn ở hội trường chính bị tập kích, bên trong bị thủy tinh nổ tung đâm bị thương vô số kể, mặt đất đá cẩm thạch trắng như tuyết bị vết máu bẩn bao trùm, có người thì bị thủy tinh vỡ xuyên thủng thân thể ngay tại chỗ, những thứ này đều bị Lục Ngôn nhìn thấy mà giật mình.

Bạch Sở Niên tựa vào tháp tín hiệu chờ Rimbaud, từ trong túi lấy ra một miếng kẹo cao su đưa cho Lục Ngôn: "Vị dưa hấu Hami."

Lục Ngôn run rẩy tiếp nhận, miệng cứng rắn ngụy biện: "Tôi chỉ say xe, tôi một chút cũng không sợ."

Bạch Sở Niên cười cười: "Vậy là tốt rồi."

Rimbaud thong dong đến chậm, từ đường dây điện cao thế lơ lửng bò tới, khi rơi xuống đất lấy điện từ làm đệm, ầm ầm một tiếng ong ong, Rimbaud vững vàng hạ xuống đất.

"Anh đi đâu thế, lâu như vậy." Bạch Sở Niên đỡ bả vai anh nhìn trái phải xem xem có bị thương hay không, phát hiện Rimbaud tâm tình buồn bực, mũi đuôi buộc thành nơ nhàm chán lay động.

"Anh bị sao vậy?"

"Không có gì." Rimbaud đẩy mái tóc vàng trên má ra sau tai.

"Cảm giác anh mất hứng." Bạch Sở Niên trong tay cầm ba lô súng ống đạn dược nặng nề, từ bên trong phân ra một hộp giấy nhỏ, trong hộp giấy đóng gói chứa một miếng bánh ngọt lật đường cắt từ trên bàn tiệc tối.

"Đến đây đi, anh cũng nên lấy một thứ đi." Bạch Sở Niên đem hộp giấy đựng bánh ngọt đưa đến trong tay Rimbaud: "Như vậy có vẻ có thể hòa nhã hơn một chút."

Rimbaud ngơ ngác cầm hộp bánh ngọt, bĩu môi, nhào tới trên người Bạch Sở Niên, ôm cổ hắn ôm thật chặt.

"A, chịu ủy khuất rồi à?" Bạch Sở Niên vỗ vỗ lưng anh, ôn nhu dỗ dành.

Tiêu Thuần súng bắn tỉa nhảy xuống tháp tín hiệu, hắn thấy Rimbaud trở về, âm thầm sử dụng năng lực J1 để dò xét số liệu của Rimbaud.

Phân tích tổng thể dữ liệu sinh mệnh: 90%,

Thể lực còn lại: 94%,

Năng lượng tuyến thể: 93%,

Tỷ lệ cảm xúc: Do dự 50%, ghen tuông 46%, tội lỗi 4%.

Lượng thức ăn: 99,34%

Lượng thức ăn lại tăng lên, Tiêu Thuần nghi hoặc so sánh Rimbaud với thành viên của Hồng Hầu Điểu mà hắn quan sát trên tháp tín hiệu lúc trước, hình như cũng không có gì tương đồng, vì sao đều có con số xa lạ này nhỉ?

Hắn đặt mục tiêu kiểm tra lên người Lục Ngôn.

Phân tích tổng thể dữ liệu sinh mệnh: 76%,

Thể lực còn lại: 68%,

Năng lượng tuyến thể: 75%,

Tỷ lệ cảm xúc: Sợ hãi 80% và kiên trì 20%.

Không có lượng thức ăn, hắn lại đặt mục tiêu xét nghiệm lên bác sĩ Hàn và Tất Lãm Tinh, cũng không có con số này.

Tiêu Thuần do dự, đem mục tiêu kiểm tra đặt ở trên người Bạch Sở Niên. Hắn chưa từng phát hiện Bạch Sở Niên, bởi vì trên người Bạch Sở Niên có loại sắc bén trong nụ cười giấu đao, hắn luôn cảm thấy một khi dò xét Bạch Sở Niên, rất nhanh sẽ bị phát hiện.

Thừa dịp Bạch Sở Niên lực chú ý đều đặt ở trên người Rimbaud, Tiêu Thuần to gan kiểm tra tất cả số liệu của Bạch Sở Niên.

Hắn cũng không có lượng thức ăn này, Tiêu Thuần vừa mới yên long lại đã thấy số liệu xuất hiện trong đầu càng thêm xa lạ--

Cấp bậc: 9

Có ý gì vậy?

Tiêu Thuần biết mình không cách nào dò xét cấp bậc phân hóa của người khác, huống hồ cấp bậc phân hóa cao nhất chỉ đến cấp S4, cấp bậc này nhất định không phải cấp bậc phân hóa.

Yết hầu Tiêu Thuần nhẹ nhàng lên xuống, khi hắn phục hồi tinh thần, bỗng nhiên phát hiện tầm mắt Bạch Sở Niên rơi vào trên người mình, khi hắn nâng mí mắt lên, vừa vặn cùng đôi mắt ôn nhu nhạy bén kia tiếp giáp nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.