[Quyển 1] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 103



Cung điện Danlysai bị tổ phòng chống bạo động bao vây, tân khách bên trong cũng được bảo vệ, không ai có thể dễ dàng đi ra, nhưng Nhữ Thành vẫn ở dưới sự giám thị của Tiêu Thuần lại thừa dịp động mà bò vào gầm xe, sau khi tổ phòng chóng bạo loạn toàn bộ tiến vào cung điện Danlysai hắn lại bò ra ngồi vào trong xe chạy mất dạng.

Tiêu Thuần giơ súng bắn tỉa lên, nhắm một con mắt xuyên qua kính ngắm, nhanh chóng tính toán qua khoảng cách tốc độ xe tốc độ gió, sau đó điều chỉnh ngắm chuẩn vị trí đến vị trí có thể một phát tất sát, nhẹ giọng hỏi: "Muốn giữ hắn lại không?"

Bạch Sở Niên ngồi xổm trên xà ngang thấp của tháp tín hiệu quan sát: "Tôi thấy phương hướng này của hắn là tính toán chạy trốn, không giống như còn chuẩn bị cùng người khác tiếp xúc."

Tiêu Thuần vẫn chưa xem nhẹ, trước khi hạ mệnh lệnh bắn chết vẫn nhìn chằm chằm mục tiêu, nhưng trong kính ngắm lại xuất hiện một cái bóng khác.

"Là hắn, mục tiêu nguy hiểm khả nghi mà tôi vừa nói." Tiêu Thuần đứng thẳng theo súng, lúc nói chuyện cũng bảo trì không nhúc nhích.

Bạch Sở Niên dọc theo họng súng Tiêu Thuần nhắm mà nhìn, một omega mặc áo chống đạn của tổ chức Hồng Hầu Điểu và mặt nạ đầu chim nhẹ nhàng chạy trên vách tường.

Thoạt nhìn phương thức di chuyển lệch khỏi trọng lực này có điểm tương đồng với Rimbaud, nhưng Rimbaud là dựa vào từ lực sinh ra từ tính hút thân thể, khi tiến lên cần hai tay phụ trợ, đuôi cá bảo trì cân bằng, nhưng omega này hiển nhiên cũng không cần, hắn giống như đi trên mặt đất bằng phẳng, ở tường thẳng đứng tùy ý chạy đi.

"Không có tin tức tố tràn ra, xem ra không phải năng lực phân hóa." Bạch Sở Niên nâng cằm lên quan sát: "Vậy hẳn là năng lực xen kẽ rồi, có thể là năng lực đồng sinh của loài thằn lằn hoặc côn trùng để "Đi xuyên tường" rồi."

"Rắn mối thằn lằn và loài côn trùng..." Bạch Sở Niên nhớ lại trong đầu, lúc trước hắn từ trên người đám lính đánh thuê của Hồng Hầu Điểu tìm ra một danh sách, bên trong tựa hồ cũng không có đề cập tới thành viên nào có tuyến thể rắn mối, như vậy rất có thể chính là tuyến thể côn trùng.

Bạch Sở Niên ngắn ngủi nhớ lại vài giây, cục diện liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong gió phiêu đãng nổi lên sương trắng hình sợi tơ, những sợi tơ trắng nhẹ như bông theo gió rơi xuống xe bảo mẫu của Nhữ Thành, tơ lụa càng tích càng nhiều, sợi tơ trắng nhìn như nhẹ nhàng dần dần đem chiếc xe bảo mẫu kia bao bọc lại, xe cố gắng gia tốc, nhưng tốc độ lại càng ngày càng chậm, cuối cùng bị ép dừng lại, một cái kén trắng như tuyết chậm rãi thành hình.

Nhữ Thành hét lớn kinh hoàng đẩy cửa xe xuống xe thoát thân, nhưng khi hắn nhảy ra khỏi cửa xe, trên mặt đột nhiên dính một tầng tơ trắng, hắn thống khổ gào thét giãy dụa, lại giống như một con thiêu thân rơi vào lưới nhện, chậm rãi bị tê liệt, bị lưới trắng quấn thành một xác ướp hình người, hoàn toàn cứng ngắc rốt cuộc không thể động đậy được nữa.

Vị omega kia đi trên tường lạnh lùng nhìn chăm chú nhữ thành bị mình dễ dàng giết chết, trong tay vẫn ôm khẩu súng trường cũ kỹ phủ đầy vết trầy xước của hắn.

Trước tay súng trường quấn quanh một hàng lưới tơ trắng như tuyết, không biết bên trong có cái gì, ngẫu nhiên sẽ hơi nhúc nhích một chút.

Cẩn thận quan sát, xác ướp hình người sau lưng hắn cũng là do kén tơ quấn lấy mà thành, nhưng rất rõ ràng, trên lưng hắn một xác ướp tơ trắng quấn thập phần tỉ mỉ, mười ngón tay thon dài rõ ràng, dáng người cao lớn kiện mỹ, thậm chí có thể từ đường nét khuôn mặt nhìn ra tướng mạo bất phàm.

"Pheromone tràn tới, là mùi hoa mạn đà la. Hắn ta vừa sử dụng khả năng J1." Tiêu Thuần cảnh giác đem bắn tỉa nhắm vào vị omega kia, thấp giọng lẩm bẩm: "Cấp bậc hẳn là không thấp, là thành viên tinh anh sao?"

Hàn Hành Khiêm suy nghĩ: "Là cơ thể thí nghiệm tác chiến đặc chủng, chụp ảnh gửi về bộ phận kỹ thuật truy xuất tư liệu của hắn."

Bạch Sở Niên chụp ảnh omega kia gửi về bộ phận kỹ thuật, đồng thời cũng gửi cho omega bò sát một phần, đối với cơ thể thí nghiệm, omega bò sát biết nhiều chi tiết hơn một chút.

Khi hắn gửi bức ảnh cho omega bò sát, hắn đã gửi một dòng tin nhắn văn bản: "Cái gọi là không gây rối cho chúng tôi đây sao?"

Bộ phận kỹ thuật của Liên minh trả lời tin tức trước tiên: "Tìm kiếm sơ bộ cho rằng mục tiêu là số 211 của thí nghiệm tác chiến đặc biệt "Kim Lũ Trùng", nguyên mẫu tuyến thể là nhện Darwin.

Dựa theo quy tắc mã hóa cơ thể thí nghiệm của viện nghiên cứu phỏng đoán, 2 đại biểu cho tuyến hình côn trùng, 1 đại biểu cho 1/10 trạng thái mô phỏng, bình thường 1/10 mô phỏng sẽ thể hiện ở mắt, 1/5 mô phỏng thể hiện dưới đuôi, 2/5 mô phỏng thể hiện dưới tai đuôi hoặc cánh, 1/2 mô phỏng thể hiện ở nửa dưới.

Người cuối cùng xác định loại năng lực chính và 1 đại diện cho khả năng hạn chế hành động.

Omega bò sát sau đó cũng trả lời Bạch Sở Niên: "Kim Lũ Trùng không phải là thành viên của chúng tôi, hắn còn đang trong thời kỳ nuôi dưỡng, không cách nào trao đổi, hơn nữa còn tàn sát đồng loại một csch tàn nhẫn, đánh giá của bên chúng tôi về hắn cũng rất kém. Hắn là một tên cực kỳ nguy hiểm, cho dù là cậu cũng tuyệt đối không thể khinh địch."

Tiêu Thuần nghe xong, không khỏi lông tơ dựng đứng.

Hắn run rẩy nhìn về phía Rimbaud đang quấn quanh xà ngang tháp tín hiệu ăn bánh ngọt. Nếu lượng thức ăn là giá trị đặc trưng của cơ thể thí nghiệm, như vậy Rimbaud chẳng lẽ cũng là...

Ngay khi Tiêu Thuần chần chờ lui về phía Hàn Hành Khiêm, ánh mắt Bạch Sở Niên lại một lần nữa nhìn như vô tình ném tới.

Bị đôi mắt phảng phất có thể nhìn thấu hết thảy nhìn chăm chú, Tiêu Thuần không tự chủ được kẹp lấy cái đuôi, hai chân gắt gao cùng một chỗ.

Bạch Sở Niên hơi nhếch khóe môi, cái gì cũng không nói, quan sát thấy Kim Lũ Trùng chỉ ở xa xa chần chừ do dự, cũng không có động tác tiếp theo, vì thế để cho bộ phận kỹ thuật nối được thông tin của hội trưởng.

Ngôn Dật: "Nói đi."

Bạch Sở Niên: "Có một cơ thể thí nghiệm nguy hiểm quanh quẩn gần cung điện Danlysai, có tạm thời thay đổi mục tiêu nhiệm vụ hay không?"

Ngôn Dật: "Tôi nhận được thông tin từ bộ phận kỹ thuật, trước đó tôi đã gửi thư yêu cầu hỗ trợ đến căn cứ quân sự PBB, lực lượng gìn giữ hòa bình chống khủng bố đang trên đường đến hỗ trợ, mục tiêu của các cậu vẫn không thay đổi."

Bạch Sở Niên nói hội trưởng bảo vệ an toàn cho mình, sau đó hướng tới mục đích nhiệm vụ giai đoạn hai tiến vào.

Mục tiêu nhiệm vụ giai đoạn 2 chặn hàng hóa, Hồng Hầu Điểu mượn cơ hội tập kích cung điện Danlysai làm mánh lới, hấp dẫn rất nhiều lực lượng cảnh sát chú ý đến đó trên thực tế là vì bọn họ đêm nay sắp vận chuyển một lô hàng yểm hộ trong cảng M, rất có thể là hợp tác giao dịch với Viện 109, vận chuyển nguyên liệu thí nghiệm cho viện.

Lúc tới Bạch Sở Niên đã sớm ghi nhớ bản đồ cảng M, nếu muốn vận chuyển hàng hóa tất nhiên sẽ lựa chọn đường sắt cửa mỏ từ bến cảng xuyên qua dãy núi Lâm Tân, bởi vì đường hầm dài, ngã ba nhiều, địa thế hẻo lánh sẽ hoàn mỹ tránh được an ninh khu đô thị.

Tổ phòng chống bạo động bắt đầu quét sạch những kẻ khủng bố của Hồng Hầu Điểu trong cung điện Danlysai, bọn họ thừa dịp loạn mà rút lui, Bạch Sở Niên thỉnh thoảng nhìn lại một cái, Kim Lũ Trùng tựa hồ không có ý đuổi theo bọn họ, nhưng cũng không có khuynh hướng tập kích đồng bạn cứu viện của cung điện Danlysai.

Nói đi cũng phải nói lại, một thí nghiệm thời kỳ nuôi dưỡng có chướng ngại giao tiếp, chịu mặc vào bộ quần áo của Hồng Hầu Điểu cũng đã coi như cho bọn họ mặt mũi lớn rồi, ý thức của vật thí nghiệm trong thời kỳ bồi dưỡng còn chưa thành thục, về cơ bản sẽ không phối hợp với bất luận kẻ nào.

Bạch Sở Niên lái xe đeo kính râm chống chói, một chân dẫm ga dẫn những người khác trong tổ đi tới đường sắt Lâm Tân, trên đường tự nhủ: "Thủ đoạn Boss của Hồng Hầu Điểu còn rất cao, có thể làm cho một thí nghiệm thời kỳ nuôi dưỡng gia nhập tổ chức của hắn."

Cơ thể thí nghiệm thời kỳ nuôi dưỡng chỉ lấy bản thân làm trung tâm, cảm thấy đói khát liền nuốt hết thức ăn bên cạnh, cảm thấy phẫn nộ liền lập tức bạo hành, giống như trạng thái ban đầu của Rimbaud, trên cơ bản không thể trao đổi, hắn nghe không hiểu lời người, cũng không biểu đạt được tư tưởng của mình, theo lượng thức ăn tăng lên, càng gần đến thời kỳ trưởng thành, năng lực biểu đạt và khả năng hiểu biết mới có thể tiến bộ.

"Đúng vậy." Không nghĩ tới Tiêu Thuần vẫn trầm mặc lại tiếp nhận câu nói này: "Khi còn bé tôi đã từng gặp qua thủ lĩnh của bọn họ, là một alpha cao lớn đeo mặt nạ mỏ chim, cổ xăm một vòng sọc đỏ, nhưng hắn chưa từng tản mát ra pheromone, tôi không biết tuyến thể của hắn làgì, hẳn là một loài chim đi."

Bạch Sở Niên quay đầu lại nhìn hắn một cái: "Cậu đã gặp qua chưa?"

Tiêu Thuần gật đầu: "Gia tộc Linh Đề cùng Hồng Hầu Điểu vẫn duy trì liên lạc, tuy rằng trên mặt hình thức nhìn thấy thì gia tộc Linh Đề vẫn là sạch sẽ nhưng bên đã trong cùng Hồng Hầu Điểu đồng lưu hợp ô nhiều năm rồi."

"Đây thật ra là một tình báo thú vị." Bạch Sở Niên búng tay: "Tôi đơn phương ghi nhớ một công cho cậu."

"Cậu còn biết cái gì nữa?" Bạch Sở Niên từ trong gương chiếu hậu nhìn ánh mắt hắn, hàm ý ánh mắt nhìn không rõ.

Tiêu Thuần do dự không biết có nên nói hay không.

Hắn hiện tại hoàn toàn có lý do xác định chỉ số lượng thức ăn chính là biểu tượng của cơ thể thí nghiệm, nhưng giữa bọn họ chỉ có Rimbaud có chỉ số này, rất có thể Rimbaud cố ý trà trộn vào giữa bọn họ làm nằm vùng, hơn nữa quan hệ yêu đương rõ ràng giữa Rimbaud và Bạch Sở Niên khiến Tiêu Thuần không dám dễ dàng mở miệng.

Không nói bạch Sở Niên có tin hay không, nếu như Bạch Sở Niên vốn đã biết, chỉ là cố ý vì Rimbaud giấu diếm bí mật này, có thể đem hắn diệt khẩu hay không, hoặc là nói, có thể hay không ngay cả Bạch Sở Niên cũng có vấn đề, dù sao hắn cũng có một chỉ số mà người khác cũng không có.

Tiêu Thuần do dự nhiều lần, sau khi quyết định tìm cơ hội đem chuyện này một mình nói cho Hàn Hành Khiêm.

Hàn Hành Khiêm đã sớm chú ý tới vật nhỏ này trong lòng cất giấu chuyện, nhìn vẻ mặt lãnh đạm lại kẹp đuôi của hắn có chút buồn cười.

Rời khỏi khu đô thị cảng M, những tòa nhà cao tầng xung quanh càng ngày càng thưa thớt, cảnh sắc ngoài cửa sổ dần dần biến thành tiểu viện nhà gỗ và những cánh đồng nông nghiệp rộng lớn được khai hoang, đường cao tốc biến mất ở chỗ này biến thành đường đất gồ ghề, cũng may bọn họ lái một chiếc xe địa hình mà Lục Thượng Cẩm đã chuẩn bị cho, tuy rằng xóc nảy nhưng cũng không ảnh hưởng đến tốc độ.

Tốc độ phóng nhanh không đến bốn mươi phút dãy núi Lâm Bình đã hiện lên trước mắt, đường sắt vận tải cũ kỹ trải trong cỏ hoang, dẫn đến đường hầm sâu thẳm.

Bạch Sở Niên đem Rimbaud, Lục Ngôn, Tất Lãm Tinh cùng Tiêu Thuần đặt ở lối ra đường hầm, sau đó lái xe chạy tới cửa vào, đem xe giấu vào bên trong vách đá nhỏ che dấu cỏ dại, hắn và Hàn Hành Khiêm hai người ngồi xổm canh giữ ở phụ cận đường sắt, xa xa đã nhìn thấy khói bốc lên từ đầu tàu kiểu cũ, đường ray theo đó chấn động, những viên đá nhỏ và cát trên mặt đường bị chấn động bắn lên.

Bạch Sở Niên nhẹ nhàng dùng khuỷu tay chạm vào Hàn Hành Khiêm.

Hàn Hành Khiêm nhìn hắn một cái, trong miệng Bạch Sở Niên ngậm một điếu thuốc không châm lửa, cầm bật lửa cọ cọ trên mặt đất nhàm chán, thuận miệng hỏi: "Tôi phỏng đoán chó con kia đã nhìn ra cái gì rồi, năng lực và thuật đọc tâm thuật của cậu ta cũng không kém bao nhiêu."

"A." Hàn Hành Khiêm cũng không ngoài ý muốn, bình thản nhìn xe lửa đang đến gần: "Cậu có định thẳng thắn không?"

Bạch Sở Niên nhìn mặt đất lắc đầu.

"Cậu gọi đây là bệnh nghề nghiệp của chỉ huy, chỉ lo lắng kết quả tồi tệ nhất, lại có chứng hoang tưởng bị hại sao." Hàn Hành Khiêm không cho là đúng: "Quên đi, sau này tôi sẽ giáo dục cậu ta đừng nói lung tung."

Xe lửa từ xa đến gần chạy vào đường hầm, Bạch Sở Niên nhìn đúng giờ, từ trong bụi cỏ hoang tung người nhảy lên, hai tay lặng lẽ trèo lên mép toa xe, nhẹ nhàng quăng thân thể lên mép sương hẹp, ở trên mép sương hẹp chỉ có một đôi giày rộng của tàu hỏa duy trì cân bằng vốn là một chuyện khó khăn, nhưng đối với Bạch Sở Niên mà nói là dễ dàng.

Hàn Hành Khiêm khẽ đạp lên vách đá, không biết dùng năng lực gì treo lơ lửng trên không trung trong chớp mắt, xoay chuyển giữa hai toa hàng, nhưng cơn gió nhẹ mà hắn tạt qua đã đánh động đến bốn thành viên của Hồng Hầu Điểu đang canh gác, bốn người kia nhao nhao giơ súng đi về phía vị trí Hàn Hành Khiêm, quan sát động tĩnh bên ngoài xe.

Hàn Hành Khiêm vịn tay vịn ngoài cửa kính, xoắn ốc trên trán sinh trưởng ra sừng nhọn tuyết trắng, mũi một sừng phóng ra hình sóng trang bị vòng tròn màu bạc không thể nhìn thấy bằng mắt thường, bốn người bị ảnh hưởng đều xụi lơ ngã xuống đất, lâm vào trong giấc ngủ say.

Năng lực đồng sinh của tuyến thể thiên mã "Ngủ say": Là năng lực chữa trị, đối với mục tiêu thấp hơn cấp bậc phân hóa của mình lập tức có hiệu lực, mức độ phân hóa mục tiêu càng cao, thời gian có hiệu lực càng chậm, mục tiêu bị sóng phóng xạ một sừng ảnh hưởng sẽ lập tức rơi vào giấc ngủ say, có tác dụng giảm đau và an ủi, phạm vi ảnh hưởng ở trong khu vực hình đường kính hình tròn ba mét lấy mình làm trung tâm, mục tiêu bị ảnh hưởng mà ngủ chỉ có thể dựa vào sự thức tỉnh của phóng xạ của kỳ lân mới có thể thức tỉnh, nếu không sẽ vĩnh viễn ngủ say.

Bạch Sở Niên rơi xuống bên cạnh hắn, ngồi xổm trên mặt đất cởi quần áo hai người trong đó xuống, ném cho Hàn Hành Khiêm một bộ, hai người nhanh chóng thay quần áo cùng mũ trùm đầu của Hồng Hầu Điểu lấy đi giấy tờ tùy thân cùng tai nghe liên lạc của bọn họ, đem những người này từ trên xe lửa ném xuống.

Hai người đứng lên, mỗi người bưng một khẩu súng trường QBZ rồi chậm rãi tuần tra trong xe.

Trong xe ước chừng chứa hơn một trăm người, người thay ca ở lại trong khoang hành khách nghỉ ngơi, những người còn lại đều tự mình canh gác phân công cho khoang hàng của mình, hàng hóa mà hội trưởng nói cần bọn họ chặn lại ở trong khoang hàng.

Thừa dịp xe lửa chạy vào đường hầm, trong toa xe ánh sáng lờ mờ, Bạch Sở Niên dưới sự yểm hộ của Hàn Hành Khiêm lặng lẽ xuyên qua giữa các toa hàng một chuyến, trong đó có chừng mười lăm thùng két sắt hợp kim titan cao hai thước rộng một thước, mỗi toa hàng đặt hai cái, hơn nữa mỗi khoang hàng đều sắp xếp sáu người trông coi.

Trong tai nghe mà bọn họ cướp được đột nhiên phát ra tiếng tạp âm, xem ra là người đứng đầu hành động này phát ra thông tin mới: "Nhận được tình báo, hành động tập kích cung điện Danlysai sai thất bại, đặc công IOA đang tìm kiếm chúng ta, tiến vào trạng thái cảnh giới cấp một, chuẩn bị tiêu diệt đặc vụ IOA, ảnh của mục tiêu đã được tải lên."

Bạch Sở Niên từ bên hông lấy bộ đàm của bọn họ ra, trên màn hình điện tử hiện lên mấy bức ảnh của bọn họ, xem ra tất cả đều là chụp mơ hồ trong lúc hành động ở cung điện Danlysai, ngoại trừ dáng người kiểu tóc miễn cưỡng có thể nhận ra thì cũng không thể rõ ràng nhìn rõ diện mạo.

"Chụp bằng thiết bị gì mà làm mặt của tôi mờ thế này, khó có được lần mặc y phục như vậy." Bạch Sở Niên lẩm bẩm oán giận.

Hàn Hành Khiêm: "Ảnh truy nã còn kén chọn cái gì nữa."

Bạch Sở Niên hừ cười: "Tôi bị hơn mười tổ chức khủng bố truy nã, chỉ có nhà hắn là chụp khó coi nhất, Ngự Tửu Tổ chụp đẹp trai nhất, cho nên sau đó tôi để cho toàn bộ thi thể bọn chúng được nguyên vẹn."

Hàn Hành Khiêm nhìn thoáng qua thời gian: "Còn ba phút nữa là ra khỏi đường hầm."

Bạch Sở Niên kiểm tra băng đạn súng trường một chút: "Chúng ta đi phòng điều khiển."

Hai người một đường đi tới ngoài phòng khống chế, Hàn Hành Khiêm làm cho hai người thủ vệ ở cửa ngủ say, Bạch Sở Niên một tay xách súng dùng thủ thế ý bảo Hàn Hành Khiêm đột nhập hành động.

Trưởng đội của Hồng Hầu Điểu phụ trách hành động hộ tống hàng hóa lần này đang lo lắng liên lạc với cấp trên trong phòng điều khiển, bên trong còn có mười mấy thành viên Hồng Hầu Điểu phụ trách cảnh phòng đứng thẳng ở các nơi trong phòng điều khiển.

Trưởng đội Hồng Hầu Điểu chắp tay sau lưng đứng trước bảng điều, trước ngực hắn treo một tấm bảng tên, khắc dấu tên hắn "Lang Sĩ Đức".

Hắn không ngừng lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, thấp giọng cảnh cáo với những người khác: "Lại là alpha sư tử trắng của Bộ phận Điều tra Lực lượng của tổ đặc công IOA, đoạn thời gian trước ở Caribe là đánh chết thí nghiệm thể Kraken, chúng ta bởi vậy mà tổn thất hơn mười triệu, hiện tại lại dẫn người chặn hàng của chúng ta, lần này tuyệt đối không thể để cho hắn còn sống trở về."

"Lần này hắn còn mang theo năm tổ viên hành động tập thể, ngoại trừ nhân ngư kia thì những người khác đều đeo mặt lạ, không thể qua loa ứng phó, một khi cục diện không khống chế được chúng ta liền khởi động phương án khẩn cấp, cho dù buông tha hàng hóa, cũng không thể để cho những đặc công IOA này chiếm tiện nghi."

Hắn còn đang truyền đạt xuống cấp dưới, cửa phòng điều khiển đột nhiên chậm rãi mở ra.

Rõ ràng cửa sắt bị khóa trái lúc này trên tay cầm có thêm một cái lỗ to bằng nắm tay, thoạt nhìn là bị người từ bên ngoài mạnh mẽ mở ra.

Một cái ống nhỏ lăn vào, phát ra một tiếng kêu nhẹ nhàng.

Lang Sĩ Đức hét lên: "Có người đột kích!"

Ống hình tròn kia đột nhiên bạo liệt, ánh sáng mạnh lóe ra cùng tiếng ong ong chói tai khiến cho phòng điều khiển làm loạn, bọn khủng bố trông coi chỉ có thể dùng cánh tay nhỏ che khuất ánh sáng mạnh trước mắt, xúng trong tay hướng về phía cửa quét loạn.

Bạch Sở Niên và Hàn Hành Khiêm từ cửa lăn vào trong trong khe hở đạn quét loạn, hai tay Bạch Sở Niên bưng QBZ lên thanh lý người không bị lấp lánh chấn bạo đạn lan đến, Hàn Hành Khiêm tháo mặt nạ để lộ chiếc sừnd trắng sáng bóng của mình lên không trung. Tiếp xúc với không khí, sóng phóng xạ sẽ thôi miên tất cả mọi người xung quanh.

Lang Sĩ Đức nhìn thấy mặt Hàn Hành Khiêm vì thế hướng về phía bộ đàm hét lớn: "Đặc vụ IOA đã lên xe, ở phòng điều khiển, chú ý bảo vệ hàng hóa, những người khác tăng viện phòng điều khiển đánh chết đặc vụ IOA!"

Bạch Sở Niên nâng họng súng lên, bắn một phát vào gáy Lang Sĩ Đức, nhưng viên đạn không trúng vào hắn, mà bị một bức tường không khí vô hình chặn lại.

Vị trí viên đạn trúng đầy vết nứt, nhưng rất nhanh, vết nứt được chữa trị, một vách tường vô hình bảo vệ Lang Sĩ Đức nghiêm ngặt trước bảng điều khiển, năng lực ngủ của Hàn Hành Khiêm cũng không cách nào ảnh hưởng đến hắn.

"Alpha kim cương lục giác, tuyến thể quặng thạch." Hàn Hành Khiêm nói: "Đem chính mình ngăn cách ở lý luận phóng đại vi tinh gia, dao động của tôi không ảnh hưởng đến hắn."

Lang Sĩ Đức không cách nào bị công kích nhưng hắn lại có thể bắn ra ngoài, Hàn Hành Khiêm chỉ có thể tạm thời lui về phía sau, những thành viên Hồng Hầu Điểu nhận được mệnh lệnh đã hướng phòng khống chế vọt tới, bọn họ lập tức bị vây quanh trước sau.

Bạch Sở Niên thấp giọng nói với máy thông tin: "Tiêu Thuần."

Giọng nói trong vắng trả lời: "Tôi đã vào vị trí, dữ liệu môi trường đã được kiểm tra."

Hàn Hành Khiêm canh giữ ở cửa tranh thủ thời gian cho Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên xắn tay áo lên, một quyền đánh xuống bức tường kim cương mà Lang Sĩ Đức trốn: "Sẽ cứng hơn tao sao?"

Một cỗ tin tức tố Brandy nồng đậm từ trong tuyến thể của Bạch Sở Niên tản ra, rót một quyền cường hóa xương cốt năng lực J1 đánh mạnh vào vị trí cửa sổ nghiêng, tường kim cương bị một kích toàn lực này lao ra khỏi vết nứt hình lưới, nhưng cũng không có đánh thủng.

Lang Sĩ Đức cười lạnh một tiếng, xoay họng súng bắn về phía Bạch Sở Niên: "Đây là tường đá chồng lên nhau, một quyền của mày có thể đánh thủng được mấy tầng?"

Bạch Sở Niên nhảy về phía sau tránh né viên đạn của hắn, vẻ mặt của hắn nhàn nhã, gửi cho Lang Sĩ Đức một nụ cười vĩnh biệt huynh đệ.

Vừa dứt lời, một quả đạn bắn tỉa dùng một góc nghiêng xuyên qua cửa sổ xe lửa, từ vết thương của Bạch Sở Niên tạo ra vết nứt đánh vào, viên đạn bắn tỉa kia bị thông tin Brandy dừng lại ở trong vết nứt kèm theo thép hóa, với tốc độ cao phá vỡ ba vách đá quặng, đem đầu Lang Sĩ Đức xuyên qua từ đằng trước ra đằng sau.

Âm thanh dòng điện trong máy thông tin chảy qua, Tiêu Thuần lạnh lùng nói: "Trúng mục tiêu."

Lái xe trong đường hầm dài sâu trong vài phút, cuối cùng nhìn thấy ánh sáng của lối ra, xe lửa chạy ra khỏi cửa hầm, ánh sáng chiếu vào trong toa xe trở nên mạnh mẽ hơn.

Bạch Sở Niên vận hành trong phòng điều khiển một phen, làm cho tàu giảm tốc độ, tính toán thời gian để toàn bộ toa tàu chạy ra khỏi đường hầm có thể hoàn toàn dừng lại.

Đoàn tàu đang giảm tốc độ, hơn một trăm thành viên Hồng Hầu Điểu trên xe cũng tụ tập lại, đem Bạch Sở Niên và Hàn Hành Khiêm chặn ở phòng khống chế.

Tuy rằng cấp bậc của hai người không thấp, nhưng đối mặt với hơn trăm tên khủng bố bắn phá cũng không chiếm được tiện nghi, nhưng chung quanh phòng khống chế khó có thể thoát ra, lấy ít địch nhiều thì cho dù là Bạch Sở Niên cũng cần đội viên phối hợp đáp lại.

Thực vật dưới đường ray dị thường phát triển điên cuồng, giữa đường sắt hoang vu chỉ có một vị trí hoa cỏ khắp nơi, đất dưới đường ray lỏng lẻo, dây leo màu đen bắt đầu khởi động dưới lòng đất.

Khi đoàn tàu sắp rời khỏi đường hầm, đường ray phía trước đột nhiên phát ra một tiếng nổ chói tai, dây leo màu đen tráng kiện từ dưới đất phóng lên trời, vô số con rắn mây đen kịt bò lên tàu giảm tốc, toàn bộ đầu tàu đều bị dây thô như cây cổ thụ quấn quanh, bị buộc phải neo đậu trên đường ray bị hư hỏng, dây leo xâm nhập vào cửa sổ, nơi dây leo chạm vào bốc lên khói độc ăn mòn, buộc những kẻ khủng bố trên xe chỉ có thể nhảy ra phản kháng.

Mà dây leo ngoài sơn cốc đã điên cuồng phát triển thành một tấm lưới khổng lồ, trong phút chốc, Độc Đằng Giáp vốn chỉ chậm rãi nhúc nhích đột nhiên vươn ra gai gai dài cứng rắn, gai mọc ra giao nhau, hung mãnh xuyên thấu ngăn cản tất cả sinh vật sinh trưởng, Tiến Độc Mộc năng lực phân hóa thiên kinh địa M2, dưới mũi dây leo bao phủ, ngay cả côn trùng bay cũng khó có thể đào thoát.

Tất Lãm Tinh ngồi trên một cây vân tùng phía trên sơn cốc, hai tay mười ngón sinh trưởng Độc Mạn Đằng, dây leo trong sơn cốc đều từ hai tay hắn sinh trưởng ra.

Trên dây leo độc cắm thẳng lên trời chen ra một nụ hoa, cánh hoa nặng đỏ như máu chợt nở rộ, Lục Ngôn từ trong lòng hoa lao xuống, hai tay mỗi cầm một cây Uzi, Tất Lãm Tinh giẫm lên dây leo nghênh đón họng súng của cậu vọt tới.

Từ phía sau hắn kéo lên một chuỗi tàn ảnh, tàn ảnh lại không biến mất, mà là đồng dạng hai tay trong tay cầm Uzi, đi theo Lục Ngôn hướng cùng một phương hướng đột kích.

Khả năng phân hóa M2 của tuyến thỏ tai cụp "Phân chia bốn chiều", khả năng triệu hồi, trình bày bản thân trên dòng thời gian 4D trong thế giới 3D, vĩ mô dường như là sự phân chia vô hạn về cơ thể. Thân không phải là ảo ảnh dùng để mê hoặc tai mắt, mà là thực thể có lực công kích giống nhau, nhưng mỗi thực thể bị thương sẽ ảnh hưởng đến tất cả thực thể phía sau dòng thời gian cùng với bản thân Lục Ngôn.

Với năng lượng tuyến thể hiện tại của Lục Ngôn, khả năng hỗ trợ M2 nhiều nhất kéo dài sáu giây, nhưng sáu giây này đã đóng vai trò quyết định.

Trong vòng sáu giây này, thành viên Hồng Hầu Điểu đối mặt với hơn mười con thỏ cận chiến cường hãn toàn lực xung phong, trong lúc nhất thời thương vong vô số.

Tiêu Thuần ở điểm cao ẩn nấp quan sát động tĩnh chung quanh, phát hiện cách đó không xa là thí nghiệm thể cõng xác ướp tơ nhện đi theo.

Bạch Sở Niên và Hàn Hành Khiêm đã thanh trừ bộ phận canh gác lớn trong khoang hàng, lúc này lại nhận được tin tức khẩn cấp của Tiêu Thuần, nói thí nghiệm thể Kim Lũ Trùng đã đến gần bọn họ.

"Chỉ là một thí nghiệm thời kỳ nuôi dưỡng mà thôi." Bạch Sở Niên liên lạc với Rimbaud: "Giúp chúng tôi ngăn cản Kim Lũ Trùng, tôi trước tiên nhìn xem trong rương có cái gì."

Hắn vừa định động thủ thì omega bò sát gửi tin nhắn ngắt lời hắn: "Domino vừa đến cảng M, cậu chờ hắn một lát, hắn cũng sẽ đi qua, không nên dễ dàng giao thủ với Kim Lũ Trùng, hắn không đơn giản như vậy, cứ chờ Domino."

Rimbaud khinh thường giao thủ với nhân loại, Kim Lũ Trùng đến vừa vặn đúng ý, luôn có thí nghiệm thể không biết nâng đỡ thích khiêu chiến quyền uy.

Tuy rằng trên người đeo một xác ướp tơ nhện nặng nề, nhưng Kim Lũ Trùng vẫn đi nhanh, khi hắn sắp tiếp cận khoang xe của Bạch Sở Niên, bỗng nhiên lam quang trước mặt chợt hiện ra, một tiếng ong ong điện từ, Rimbaud ầm ầm rơi xuống đất giơ cao mũi đuôi lên, cái đuôi màu lam hồng biến ảo ở trên không trung khiêu khích lay động.

Kim Lũ Trùng dừng lại, bởi vì đeo mặt nạ nên không thấy rõ biểu tình của hắn, chỉ có thể nhìn thấy hắn nghiêng đầu nhìn Rimbaud, không thành thạo nói: "Mời hắn, không, mở ra."

Rimbaud cảm thấy rằng mình đã gặp một đối thủ đáng kể về ngôn ngữ.

Kim Lũ Trùng chậm rãi nâng họng súng lên, nhắm ngay Rimbaud, chậm rãi nói: "Không, mở ra."

Thanh âm của hắn nghe còn rất trẻ, ước chừng là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, giọng nói mềm mại, nghe có chút nhút nhát.

Rimbaud nhíu mày liên lạc với Bạch Sở Niên: "Hắn không cho mở rương ra."

"Không, được, mở." Kim Lũ Trùng hiển nhiên cảm xúc xao động, bắn một phát súng về phía Rimbaud.

Điện từ ong ong, Rimbaud né tránh nhanh chóng, nhưng viên đạn kia vẫn lướt trên cánh tay anh làm trầy xước một vết máu, có điều là chút vết thương nhỏ này đối với thí nghiệm thể mà nói thật sự không đủ nhìn.

Rimbaud tùy ý lau vết thương trên cánh tay, nhưng vết thương kia vẫn chưa khép lại, vẫn chảy máu như cũ.

Rimbaud sửng sốt, quan sát súng trong tay Kim Lũ Trùng, đó là một khẩu AK74 bình thường, nhưng trước giá súng quấn lấy một đoàn tơ nhện, trong đó rõ ràng bao bọc thứ gì đó, thứ kia còn đang đột nhiên nhảy lên.

"Súng của hắn, có vấn đề, Rimbaud đi đây." Rimbaud nói xong, lăn thành quả bóng cá rút đi.

Bạch Sở Niên mím môi suy nghĩ, đè tay Hàn Hành Khiêm đang mở rương: "Trước tiên đừng có mở, bên trong này hình như là vật sống. Bảo tổng bộ phái trực thăng đến vận chuyển đi vậy."

Một trận tín hiệu rung động từ trong vách đá sơn cốc phản xạ đến một góc của Hàn Hành Khiêm, sắc mặt Hàn Hành Khiêm đột nhiên cứng đờ, bắt lấy cổ tay Bạch Sở Niên quăng hắn xuống xe, chính mình cũng lập tức nhảy ra ngoài, trong lúc bọn họ nhảy ra khỏi xe, két sắt sau lưng xảy ra một loạt nổ tung.

Vụ nổ lớn lay động núi làm cho cả sơn cốc đều rung chuyển, Hồng Hầu Điểu ở trong két sắt lắp đặt thiết bị tự nổ, bọn họ biết mình không thoát khỏi kiếp nạn này nên đã lựa chọn tự mình kích nổ tất cả hàng hóa để hủy thi diệt tích.

Dây leo của Tất Lãm Tinh nhanh chóng sinh trưởng, đem cái rương cuối cùng quấn chặt vào trong dây leo, nhưng vụ nổ quá mạnh dẫn đến dây leo nổ tung hơn phân nửa, dây leo bảo hộ rương bị nổ tung, chỉ để lại nửa mảnh vỡ cháy đen.

Kim Lũ Trùng ôm súng, ngơ ngác nhìn chăm chú vào khói dày đặc trong sơn cốc, xoay người, chậm rãi rời đi.

Khói khét hôi thối không thể xua đi được, Bạch Sở Niên kinh ngạc nhìn thi thể nhỏ bé đầy đất.

Chuyến tàu này đều là vận chuyển sư tử trắng con, két sắt kín chứa đầy oxy và chất dinh dưỡng phun sương, một khi mở ra, những con sư tử trắng được nhân bản này sẽ chết vì thiếu oxy.

"Randi, Randi..." Rimbaud lo lắng bò trên mặt đất thu thập những con sư tử nhỏ vào lòng: "Nali klexiu? (Tại sao lại như vậy?)"

Hàn Hành Khiêm cố gắng sửa chữa thiết bị bơm oxy trong két sắt, nhưng thiết bị bị nổ tung, trong thời gian ngắn căn bản không thể sử dụng được.

Có một số tiểu sư tử con không bị nổ chết trên mặt đất vụng về nhúc nhích, Bạch Sở Niên loạng choạng đi tới, ngồi xổm trên mặt đất cẩn thận ôm lấy một con, móng vuốt cùng miệng của tiểu sư tử mềm mại đều phấn đô đô ở trong lòng bàn tay hắn co giật.

Mí mắt Bạch Sở Niên phiếm hồng, hắn theo bản năng phóng thích tin tức tố trấn an cho nó, vật nhỏ như mèo sữa kia ngửi được mùi thoải mái, ôm ngón tay của Bạch Sở Niên lên mút rồi cuối cùng chậm rãi tắt thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.