[Quyển 1] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 107



Máy thông tin liên lạc ở trong tai thường xuyên ong ong, trong khoảng thời gian này Hàn Hành Khiêm gọi hắn nhiều lần, thẳng đến bây giờ hắn mới nghe thấy.

Rimbaud thì sớm đã tháo máy thông tin liên lạc ném sang một bên, anh đeo máy thông tin lên chỉ đơn thuần vì muốn nghe thanh âm của Bạch Sở Niên, người khác nói cái gì anh một chút cũng không quan tâm.

Hàn Hành Khiêm: "Tiểu Bạch, cậu thế nào rồi?"

Thanh âm của hắn khàn khàn, không biết trong khoảng thời gian này đã trải qua cái gì.

Rimbaud nhẹ nhàng nâng mí mắt lên, ý vị thâm trường hừ cười: "Tiểu Bạch sao, gọi thân thiết thật đấy."

Bạch Sở Niên nhanh chóng bấm công tắc máy thông tin để tránh bị Hàn Hành Khiêm nghe được, bắt lấy cất hạ của Rimbaud lắc lắc: "Hắn là alpha đấy, anh tỉnh táo lại một chút."

Rimbaud tay vịn vây mỏng dưới thân, hướng về phía Bạch Sở Niên hơi xốc lên một chút, cho hắn xem đồ vật bên trong: "Alpha cũng đủ dùng."

Bạch Sở Niên khoác cổ anh, ôm một bộ dạng thanh niên Pháp đẹp trai đến bên cạnh thấp giọng giáo dục: "Hàn ca rất tốt, anh ít gây chuyện đi."

Rimbaud giơ tay lên, dùng ngón tay chườm mí mắt ửng đỏ cho hắn: "Huấn luyện viên nói một không hai thế mà ở bên ngoài sao lại đáng yêu như vậy."

Bạch Sở Niên ho hai tiếng, làm cho thanh âm của mình nghe như thường lệ, trả lời: "Tôi tốt hơn nhiều rồi."

Hàn Hành Khiêm: "Trong khoảng thời gian cậu mất liên lạc, tôi nhận được nhiệm vụ giai đoạn ba của hội trưởng, yêu cầu chúng tôi phụ trợ tiêu diệt tất cả các thành viên Hồng Hầu Điểu trong cảng M."

Bạch Sở Niên cũng không tính là thập phần ngoài ý muốn, nhưng vẫn là hỏi thêm một câu: "Đây là ý tứ của hội trưởng?"

Cho tới nay, IOA tuy rằng có ý muốn diệt trừ hoàn toàn Hồng Hầu Điểu, nhưng hội trưởng vẫn cảm thấy thời cơ còn chưa chín muồi, chậm chạp không động thủ, hiện tại đột nhiên hạ lệnh tuyên bố diệt trừ Hồng Hầu Điểu, đại khái chính là bởi vì lần này là vụ tấn công khủng bố của cung điện Danlysai đi, hai bên hoàn toàn trở mặt.

Hàn Hành Khiêm: "Đúng, tôi chỉ phụ trách truyền đạt tin tức này cho cậu, cậu là tổ trưởng dẫn đội, đợi lát nữa sẽ xác nhận với hội trưởng tiếp nhận nhiệm vụ giai đoạn ba đi."

"Tôi sẽ xác nhận một chút." Bất an trong lòng Bạch Sở Niên hơi chút bình tĩnh, hắn vốn tưởng rằng một lần nhiệm vụ thất bại này cũng đủ để cho hắn mất đi tín nhiệm của hội trưởng rồi.

Người ngoài cuộc biết rõ, Hàn Hành Khiêm biết hội trưởng lúc này lựa chọn làm như vậy, không chỉ là vì tuyên bố lập trường chống khủng bố của liên minh IOA với thế giới, mà còn vì tỏ ra thái độ cho Tiểu Bạch một chỗ dựa vững chắc-- tuy rằng IOA và Hồng Hầu Điểu luôn luôn không đội trời chung, nhưng lúc này lại trịnh trọng hạ lệnh công khai đối kháng liền đại biểu tuyên bố với mọi người, Bạch Sở Niên là IOA phái tới thực hiện công vụ, tất cả hành vi đều do IOA ủy quyền.

Hội trưởng bảo vệ Tiểu Bạch như vậy đều vượt qua trình độ dự đoán của Hàn Hành Khiêm, hội trưởng không chỉ dựa vào Bạch Sở Niên, mà còn thập phần tín nhiệm hắn.

Hàn Hành Khiêm là một bác sĩ, hắn hiểu rõ nhất đối tượng mà tự mình theo dõi thí nghiệm thể trị liệu, hắn cho rằng Bạch Sở Niên có đủ năng lực khống chế tâm tính của mình, cũng cho rằng Bạch Sở Niên có sức hấp dẫn mang nhân tính của các thí nghiệm khác, nhìn từ dã tính giết chóc của Rimbaud được hắn thuần hóa là có thể nhìn ra được.

Nhưng loại tín nhiệm này xuất phát từ sự tự tin của Hàn Hành Khiêm đối với y thuật của mình, hơn nữa đối với thí nghiệm thể không ngừng quan sát, như vậy đối với hội trưởng mà nói, tin tưởng căn cứ của hắn là cái gì.

Trên thế giới này thật sự tồn tại thân tình không có huyết thống cùng không có lý do gì mà vẫn tín nhiệm sao?

Bạch Sở Niên: "Tôi biết rồi, mười phút sau ở vị trí đã nói trước đó sẽ hội hợp."

Tuy nhiên, hắn vẫn còn nghi ngờ về những gì hắn đã làm trước khi hôn mê, vì vậy hắn hỏi: "Tôi đã làm gì trong thời gian hôn mê vậy?"

"..." Biểu tình bình tĩnh của Rimbaud xảy ra biến hóa rất nhỏ, nhướng mày nhìn Bạch Sở Niên, đầu ngón tay nhẹ nhàng thắt chặt trong lòng bàn tay.

Loại năng lực phân hóa này, có thể đem bất kỳ sinh mệnh thể nào thấp hơn cấp bậc phân hóa của mình vặn vẹo nén thành thủy tinh cầu, thủy tinh cầu vỡ vụn bị tiêu hủy, như vậy sinh mệnh thể bị tiêu diệt cũng sẽ bị tất cả mọi người lãng quên, đồng thời mất đi hứng thú tìm kiếm bọn họ.

Mặc dù Bạch Sở Niên trong lúc mê man không biết mình đã chế tạo ra nhiều quả cầu thủy tinh như vậy, nhưng toàn bộ đều bị Rimbaud nuốt chửng, anh đã bảo Domino giúp mình thu thập quả bóng thủy tinh rơi vào sơn cốc, không bỏ sót bất kỳ một cái nào, cho nên Rimbaud cho rằng, trong trí nhớ của Hàn Hành Khiêm hẳn là sẽ không lưu lại ấn tượng Bạch Sở Niên giết người trên diện rộng.

Quả nhiên, Hàn Hành Khiêm trả lời: "Sau khi cậu ngất xỉu Rimbaud liền đem cậu mang đi, chúng tôi không thể đuổi theo, sau đó một vị omega bướm đến hỏi chúng tôi nơi ở của cậu, sau đó đi tìm các cậu, cậu có thấy hắn không?"

Ngón tay siết chặt của Rimbaud thả lỏng.

Bạch Sở Niên nhìn thoáng qua chỗ Domino vừa rồi còn ở, phát hiện hắn đã đi rồi.

"Gặp rồi, nhưng hiện tại không còn ở đây nữa."

Bạch Sở Niên cúi đầu nhìn màn hình hiển thị mini trên cổ tay, đem vị trí phát tới.

Hàn Hành Khiêm lật xem sổ ghi chép của mình, rũ mắt nhìn chăm chú văn tự ghi lại trên giấy, lạnh nhạt trả lời: "Được."

Bạch Sở Niên đứng dậy muốn đi, Rimbaud ôm đầu gối đuôi cá nhìn hắn.

"Làm sao vậy?" Bạch Sở Niên cúi người chống đầu gối.

"Mệt lắn, đi không nổi nữa."

Bạch Sở Niên đành phải ôm anh vào trong ngực, đi ra ngoài sơn cốc.

Rimbaud ôm cổ hắn, đuôi cá quấn quanh người hắn, để cho hắn ôm mình đi lại.

Sáu người gặp nhau trước xe địa hình, mặc dù bọn họ đã không nhớ rõ chuyện hủy diệt trên diện rộng, nhưng đối với chuyện hàng hóa tàu hỏa nổ tung, và chuyện những con sư tử trắng con toàn bộ tử vong trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Cho đến bây giờ trong tay Lục Ngôn còn ôm một con, chỉ vì Hàn Hành Khiêm nói con này có thể còn cứu được, Lục Ngôn cẩn thận ôm nó suốt đường đi, Tất Lãm Tinh khuyên cậu thế nào cũng không buông tay.

Bạch Sở Niên buông Rimbaud xuống, ngồi xổm xuống sờ sờ tiểu sư tử trắng đang được ôm trong ngực Lục Ngôn, nó thật sự quá nhỏ, mắt còn chưa mở ra, hô hấp yếu ớt đến mức cơ hồ không cảm giác được.

"Nó không được rồi, không cứu được nữa, đợi lát nữa nó tắt thở rồi thì tìm cho nó một bảo vật phong thủy chôn đi." Bạch Sở Niên nói xong, bàn tay khẽ đặt lên đầu tiểu sư tử.

Lục Ngôn ngồi trên mặt đất khóc òa lên, cuồng loạn há to miệng, mặt đều nghẹn đỏ, biểu tình nhìn qua thật sự rất đau khổ.

Bạch Sở Niên nói không rõ cảm xúc này bị chặn trong lòng là cái gì, cảm giác nhận dạng yếu ớt khó nói lan tràn trong lòng.

Hắn mím môi an ủi: "Cậu khóc cái gì, sau này chuyện này còn nhiều hơn, sợ thì đừng làm nghề này, trở lại trường học đi học đi."

"Anh đi đi!" Lục Ngôn nghẹn ngào, đẩy tay Bạch Sở Niên ra.

"Tôi là chỉ huy hành động, lần này là sai lầm của tôi, tôi không tìm được thiết bị kích nổ, sau khi trở về tổng bộ tôi sẽ chủ động viết đơn kiểm điểm lại, nhận xử phạt, và xin lỗi mọi người." Bạch Sở Niên từ trong túi lấy khăn tay cho Tất Lãm Tinh: "Lau nước mũi cho cậu ấy."

Tiêu Thuần đối với Rimbaud cùng Bạch Sở Niên đề phòng cũng không có tiêu trừ, hắn biết Bạch Sở Niên cảm quan nhạy bén, cho nên tận lực tránh Bạch Sở Niên chỉ đi kiểm tra Rimbaud, phát hiện chỉ số lượng thức ăn của Rimbaud đã biến mất, thay vào đó là chỉ số tương tự như Bạch Sở Niên--

Cấp độ: 8

Từ trạng thái mà xem khí chất của Rimbaud hoàn toàn bất đồng với lúc trước, Tiêu Thuần hai tay ôm súng bắn tỉa đi đến bên cạnh Hàn Hành Khiêm, dư quang nhìn chằm chằm hai người này.

Không biết hai thí nghiệm thể trà trộn trong tổ đặc công có mục đích gì, Tiêu Thuần cũng rất mê mang, chính là hai người này đem hắn từ trong tay thợ săn tuyến thể cứu ra, để cho hắn có thể thoát ly gia tộc Linh Đề, Bạch Sở Niên xin IOA thu nhận hắn, còn vì hắn tìm thầy dạy bắn tỉa ưu tú, phải biết rằng IOA tuyệt đối không tiếp nhận đặc huấn sinh xuất thân từ gia tộc Linh Đề, bởi vì bối cảnh không thuần khiết.

Tuy rằng Bạch Sở Niên thường xuyên thích nói những lời trêu chọc người khác, nhưng chưa từng tạo thành thương tổn thực chất đối với hắn.

Bướm omega nói chuyện mặc dù cực đoan nhưng làm người khác phải thay đổi suy nghĩ, hắn nói không có gì sai, con người tạo ra họ, sử dụng họ, lại sợ hãi họ và ghét họ.

Bọn họ trở về trên đường cũ, Tất Lãm Tinh lái xe, theo dấu vết truy tìm thành viên Hồng Hầu Điểu.

Trên đường đi, omega bò sát đột nhiên gửi cho Bạch Sở Niên một tập tin mã hóa, tài liệu mã hóa cần bốn mật mã, tuy rằng Bạch Sở Niên đối với máy tính không quen thuộc lắm, nhưng hắn đối với tâm lý người khác thường hiểu rõ như lòng bàn tay, vì thế không cần suy nghĩ nhập "9100", văn kiện liền thành công mở ra.

Bạch Sở Niên đem văn kiện đưa cho Hàn Hành Khiêm xem, phía trên biểu thị:

Vũ khí tác chiến đặc biệt số 211 Kim Lũ Trùng

Trạng thái: Omega giai đoạn nuôi dưỡng cấp M2

Hình dạng tuyến thể: Một cơ thể thử nghiệm được chuyển đổi từ omega con người, đôi mắt cho thấy ánh kim loại mắt nhện, mức độ mô phẳng 1/10.

Nguyên mẫu tuyến thể: Nhện Darwin

Khả năng phân hóa J1: "Pharaoh phá kén", khả năng giết đơn, sử dụng gió để truyền tơ nhện, quấn các mục tiêu trong bán kính 25 mét xung quanh thành con nhện hình người lớn, kén kín hơi, mục tiêu sẽ bởi vì liệt dây thần kinh không thể giãy dụa và cuối cùng nghẹt thở đến chết.

Khả năng M2: "Song Tưởng Ti", khả năng thao tác, kiểm soát hành động của một cái kén hình người.

Khả năng đồng sinh 1: "Bức tường bơi", không bị hạn chế bởi vật liệu, không bị ảnh hưởng bởi góc độ mà có thể đứng và đi bộ trên các vật liệu khác nhau.

Khả năng đồng sinh 2: "Liệt dây thần kinh", tiếp xúc với nhện của hắn sẽ bị tê liệt dây thần kinh, cơ thể cứng và chậm chạp.

Khả năng đồng sinh 3: "Kiểm soát phân tâm", nhất tâm đa dụng. (Phân chia sự chú ý của con người)

Bạch Sở Niên: "Đệch, hắn sao lại có nhiều năng lực đồng sinh như vậy?"

Omega bò sát trả lời hai đoạn văn bản màu đỏ:

[Tuy Kim Lũ Trùng còn đang trong giai đoạn nuôi dưỡng, nhưng thực lực của hắn đã đạt tới trình độ thành thục cấp bảy, nguyên nhân chính là do khẩu súng trường AK74 của hắn, mặt trên dùng tơ nhện nối liền một tuyến thể alpha cấp M2, độ phù hợp của hắn với tuyến thể này cao tới 100%, hoàn mỹ đạt tới trình độ linh hồn hợp nhất, kế thừa tất cả năng lực đến từ tuyến thể này.]

[Đây là một thí nghiệm thể vô cùng nguy hiểm, đối với chúng ta, mà cũng không có lợi cho nhân loại, tốt nhất cậu nên thừa dịp hắn còn chưa tiến vào thời kỳ trưởng thành giết chết hắn đi.]

Bạch Sở Niên cũng không kiêng dè lấy tình báo của omega bò sát gửi tới Hàn Hành Khiêm, Hàn Hành Khiêm nhìn xong, hỏi hắn: "Hắn là ai?"

"Anh có nhớ nội dung của kỳ thi ATWL bị giả mạo không?" Bạch Sở Niên buông tay: "Toàn bộ quá trình tôi tham gia vào kỳ thi đó, là do một O bò sát làm, bây giờ hắn ta thành lập một tổ chức tên là Sow Tường Lửa (Viết tắt vũ khí tác chiến đặc chủng Special operations weapon), tổ chức này tập hợp một lượng lớn các thí nghiệm thể đã chạy trốn khỏi viện nghiên cứu, đến bây giờ tôi cũng không biết số lượng thành viên thật sự của bọn họ, nhưng nhất định không ít, hơn nữa bên trong có một tên alpha báo đen là người quen cũ của tôi, số 91011, mã hiệu Ma Sứ, thực lực của hắn tương đối mạnh."

"Vị bác sĩ Lâm Đăng mà chúng ta cứu khỏi bệnh viện Ân Hi lúc trước, rất có thể chính là lãnh đạo của bọn họ."

"Trở về tôi sẽ viết báo cáo chi tiết với tổng bộ." Bạch Sở Niên nói.

Bọn họ từ một phương hướng khác vòng qua sơn cốc, toàn bộ bản đồ cảng M đã bị Bạch Sở Niên nắm rõ trong lòng, hắn bày ra một lộ tuyến, nếu như Hồng Hầu Điểu rút lui, nhất định phải có một con đường phải đi qua.

Bọn họ vừa định đi đường tắt xuyên qua rừng rậm thì máy thông tin của Bạch Sở Niên nhận được yêu cầu truy cập đặc biệt.

Mỗi máy liên lạc được trang bị cho mỗi hành động được mã hóa cảm giác nhiệt, không thể được xác định và can thiệp bởi bên ngoài, chỉ thông tin liên lạc mới được phép tại trụ sở chính mới có thể yêu cầu truy cập.

Bạch Sở Niên tiếp nhận yêu cầu, tiếng khói hùng hậu của alpha kèm theo tiếng động của cánh quạt trực thăng chui vào lỗ tai:

"Lão Bạch, nghe nói nhiệm vụ thất bại? Các đặc vụ không trụ được?"

"Đội trưởng Hà?" Bạch Sở Niên xoa xoa lỗ tai, xác định là thanh âm gì, hắn đột nhiên truy cập vào thông tin liên lạc, có nghĩa là IOA hướng căn cứ quân sự PBB xin viện trợ.

Hà Sở Vị mặc bộ đồ vũ trang chống cháy nổ của bộ đội PBB Storm, đeo kính râm, một tay trèo lên mép trực thăng, ngậm điếu xì gà thả khói ra: "Ngẩng đầu lên, gia gia đến cứu mấy đứa đây."

Hai chiếc trực thăng bọc thép sơn logo PBB treo lơ lửng trên không trung, hai cái thang dây ném xuống, hai tổ đặc chiến đội bộ đội phong bạo nhanh chóng hạ xuống, anh em nhà họ Hạ cũng ở trong đó.

Hà Sở Vị tay cầm khẩu Micro punch đi đến bên cạnh Bạch Sở Niên, dùng nắm đấm hữu lực đập vào vai hắn: "Người anh em, cậu cũng có hôm nay. Đặc công, liền lục soát tình báo của cậu nằm vùng, đối phương là tổ chức khủng bố được trang bị tốt và huấn luyện tốt, dựa vào cậu, được sao? Dựa vào bên này đi."

"A, còn có gương mặt mới à." Bàn tay rộng lớn cảu Hà Sở Vị chà xát một cái lỗ tai thỏ của Lục Ngôn, túm lấy đuôi chó của Tiêu Thuần: "Trong đội của cậu nhiều O như vậy, bọn họ có thể làm cái gì chứ."

Hà Sở Vị tâm tình rất thoải mái, rốt cục cũng báo được thù lúc trước khi thi ATWL bị Bạch Sở Niên giày vò chơi đùa.

Bạch Sở Niên đặc biệt khó chịu, bắt lấy họng súng của hắn: "Mẹ nó cậu cách xa học viên của tôi một chút ra!"

Hà Sở Vị là phủi phủi vai đeo quân hàm thượng úy, ngậm điếu xì gà cười: "Cậu có biết cuộc tấn công khủng bố này đều kinh động ai không, hai thiếu tá bộ đội PBB Phong Bạo và bộ đội Cuồng Sa, giám thị nhà tù quốc tế, còn có hội trưởng liên minh IOA các cậu, mấy vị đại lão hiện tại đều ở cảng M, nghe nói nơi này tập trung không ít thí nghiệm thể, tất cả mọi người đều muốn họ, chỉ sợ là muốn bắt đầu cướp rồi."

Bạch Sở Niên thần sắc bình tĩnh, yết hầu nhẹ nhàng giật giật, cùng Rimbaud lặng lẽ trao đổi một ánh mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.