[Quyển 1] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 110



Bạch Sở Niên chậm rãi cầm chuôi lưỡi liềm kia, chuôi dài bằng một nửa người cao chống đỡ trên mặt đất, khi hắn nắm chặt, một tiếng dòng điện ong ong, trong thân đao lam sắc thiểm điện chạy trốn, che dấu huyết sắc nguyên bản, đồng thời, trên vai hắn ngư văn điện quang lưu động, xương cá cùng khoáng thạch u quang trên tai quy luật động.

Hắn rõ ràng chưa từng thấy qua khẩu vũ khí này, nhưng khi nắm trong tay lại vô cùng hợp, so với bất kỳ khẩu súng nào hắn từng tôi luyện ở sân huấn luyện vô số lần đều quen thuộc hơn cả.

Rimbaud giơ đầu đuôi lên, nhẹ nhàng đẩy lưng hắn một cái: "Goon! (Đi đi!)"

Nhưng bản thân Rimbaud cũng không có hành động, anh quấn quanh cột đá nhô ra chỗ vách đá, hai tay vịn mặt đá, giáp nhọn màu đen đâm thật sâu vào trong nham thạch cố định thân thể, đuôi cá nhẹ nhàng lay động, trước mắt sát chiến cuộc lúc này.

Sau khi Kim Lũ Trùng rơi xuống đất, đem tất cả lộ tuyến tiến công dùng tơ nhện cứng cỏi phong bế, muốn trở về con đường nguyên bản khi tới.

Bạch Sở Niên tung người nhảy lên, lưỡi đao khi chạm vào tơ nhện, như sóng nước hơi gợn sóng, trong nháy mắt liền chặt đứt tơ nhện dày đặc sền sệt, Kim Lũ Trùng hiển nhiên đánh giá thấp uy lực của thanh vũ khí này, cõng xác ướp nhảy ra sau, Bạch Sở Niên một đao quét ngang, một đạo hàn quang u lam hình vòng cung xẹt qua trước ngực Kim Lũ Trùng, một trận cảm giác tê dại xen lẫn hàn ý lạnh lẽo dán vào ngực xẹt qua.

Hai người tách ra rơi xuống đất, Kim Lũ Trùng đỡ ngực, một vết máu sâu có thể nhìn thấy được nằm ngang trước ngực, áo chống đạn cùng tơ nhện bao bọc trên thân thể đều bị lưỡi hái sắc bén cắt ra, máu phun trào hóa thành tơ nhện hình sương bao trùm trong rừng hoang.

Đầu ngón tay Kim Lũ Trùng khẽ run lên, thao túng xác ướp đỡ lấy mình, hắn giãy dụa đứng lên, đối với thí nghiệm thể mà nói, chỉ cần không phải nhiễm trùng diện tích lớn thì vết thương lớn hơn nữa cũng có thể nhanh chóng khép lại, nhưng lúc này đây, vết thương trên người hắn lại hoàn toàn không có xu hướng khép lại.

Thân là người điều khiển liêm đao, Bạch Sở Niên cũng kinh ngạc không thôi, nhịn không được vuốt ve chuôi dài của lam điện liêm đao, cảm khái thứ này thật sự lợi hại, nhẹ giọng nói với máy thông tin: "Quá trâu bò rồi vợ ơi, anh có thứ tốt này sao không lấy từ sớm ra chia sẻ cho mọi người một chút chứ."

"Người khác không dùng được." Rimbaud nghiêng người nằm trên vách đá, cúi đầu rũ mắt nhìn xuống trận chiến đấu này, ở trong mắt anh thắng bại đã phân.

Hàn Hành Khiêm quan sát một màn này, trong mấy năm nghiên cứu của hắn, chưa từng gặp qua tình huống hiện tại, nhưng tiền bối của hắn là giáo sư Chung đã tiến hành ý tưởng như vậy và viết một bài báo, gọi là "Nghiên cứu về liên hợp, dung hợp, cộng sinh và thúc đẩy quan hệ giữa các tuyến thể".

Từ Kim Lũ Trùng mà xem, tuyến thể của Kim Lũ Trùng cùng tuyến thể nhện trên súng hắn cầm là quan hệ liên hợp, độ phù hợp của hai thứ này cao tới 100%, Kim Lũ Trùng cố ý bảo vệ tuyến thể này, tuyến thể này tự nguyện cống hiến năng lực của hắn cho Kim Lũ Trùng, thuộc về sự liên hợp của hai cá thể độc lập.

Mà tình huống của Rimbaud cùng Bạch Sở Niên biểu hiện ra hiện tại rõ ràng không giống Kim Lũ Trùng, nhìn ra được, Bạch Sở Niên hiện tại trên người phụ thêm thuộc tính của Rimbaud, đây là một loại hành vi cấp cho hiếm thấy.

Hàn Hành Khiêm ngửa đầu nhìn Rimbaud tần suất hô hấp giảm xuống một cái, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, năng lực hành động hiện tại của Rimbaud rất có thể đã giảm mạnh, chỉ có thể ở lại tại chỗ.

Giáo sư Chung mạnh dạn so sánh mối quan hệ thúc đẩy này với mối quan hệ giữa các vị thần và sứ giả, và sứ giả có khả năng mang các món quà của Thiên Chúa như một phương tiện truyền thông.

Hai tuyến thể độc lập chỉ cần có thể đạt được bốn loại quan hệ này, năng lực sẽ có khả năng phát huy lớn hơn nhiều so với hai người hợp tác bình thường, 1 cộng với 1 lớn hơn 2 chính là minh chứng cho bốn loại quan hệ này.

Tiêu Thuần nằm trên mặt đất, rơi từ trên cao làm cho toàn thân hắn đều cảm thấy đau đớn, Hàn Hành Khiêm tiêm cho hắn một mũi thuốc giảm đau, đội cứu hộ PBB Lôi Đình cũng đang chờ lệnh ở cảng, trong đội ngũ của bọn họ hẳn là bác sĩ có trợ giúp khôi phục gãy xương. Hàn Hành Khiêm khả năng J1 năng lực thiết lập lại sức chịu đựng chỉ có thể sửa chữa những thứ không bị hư hỏng, nội tạng bị thương có thể lập tức khôi phục, nhưng gãy xương tương đương với xương cốt hư hỏng, thiết lập lại không được, chỉ có thể đơn giản băng bó cố định.

Nội tạng đau đớn được giảm bớt, bóng tối trước mắt Tiêu Thuần mới chậm rãi lui ra, cắn chặt răng, đưa tay nắm súng bắn tỉa xa xa, ôm vào trong ngực, cố hết sức đổi đạn lên nòng.

Hàn Hành Khiêm đứng ở bên cạnh hắn, hai tay đút vào trong túi áo khoác, ngoại trừ yên lặng phóng thích tin tức tố mùi cỏ thiên điểu trấn an giúp hắn giảm bớt khó chịu ra thì không có can thiệp vào hành động của Tiêu Thuần.

Thân thể tay súng bắn tỉa quý giá, phí bồi dưỡng rất cao, là đối tượng được ưu đãi nhất trong toàn bộ đội ngũ, Hàn Hành Khiêm cho rằng Tiêu Thuần sẽ nằm xuống chờ cứu viện, vật nhỏ này hiện giờ cả người dính đầy bùn đất lá khô cố gắng đứng lên làm cho hắn thập phần thưởng thức.

Hàn Hành Khiêm cầm thắt lưng Tiêu Thuần lên, nâng hắn lên, nhanh chóng ẩn mình trong rừng khô, quét qua địa hình bốn phía, thấp giọng nói: "Cậu chọn địa điểm đi."

Tiêu Thuần sắc mặt tái nhợt, chỉ vào một đài đá dốc cao chót vót: "Nơi đó."

Hàn Hành Khiêm mạnh mẽ dẫn hắn bò lên, an trí hắn ở trên đài đá, Tiêu Thuần nằm sấp xuống, đem kính bắn tỉa nhắm vào Bạch Sở Niên và Kim Lũ Trùng.

"Hội trưởng nói tuyệt đối không được để Kim Lũ Trùng tới gần cảng." Hàn Hành Khiêm ngồi xuống, mở sổ ghi chép dùng bút chì viết mấy dòng ghi chép: "Dưới tháp Lesa đặt radar thăm dò dị hình, có thể dò ra vị trí của cơ thể thí nghiệm."

Tiêu Thuần chuyên chú xuyên thấu qua kính ngắm nhìn Bạch Sở Niên đang quấn lấy kim lũ trùng: "Tôi sẽ không để bọn họ tới gần."

Hàn Hành Khiêm thưởng thức từ "bọn họ" vi diệu này, vỗ vỗ bả vai Tiêu Thuần: "Tôi đi dỡ bỏ radar dị hình, hy vọng có thể gỡ kịp."

Tiêu Thuần không nhúc nhích nằm sấp trên mặt đất, nhắm một con mắt tựa vào bên cạnh súng bắn tỉa nhìn chăm chú mục tiêu, nhẹ nhàng ừ một tiếng, nói với máy thông tin liên lạc: "Tôi đã ở vị trí, hướng vách đá ba giờ 132,35 mét, xin chỉ thị."

Hàn Hành Khiêm chậm rãi thở ra một hơi, nhảy xuống nham thạch, lái xe đi về phía tháp lesa.

Kim Lũ Trùng thể lực không chống đỡ được dần dần rơi vào thế hạ phong, Bạch Sở Niên lại càng chém càng thuận tay, ánh mắt đen kịt điện quang lưu chảy, màu lam trong đồng tử càng rõ ràng, gần như điên cuồng dùng lưỡi lim lăng trì huyết nhục đối phương, thỉnh thoảng phát ra một tiếng cười không khống chế được.

Hắn mỗi lần quét ngang một đao, trên người Kim Lũ Trùng liền phun ra tơ nhện, ngắn ngủn mười mấy giây cả người huyết nhục nở ra, vết thương bị liêm đao chém tạo ra vết thương tất cả đều không cách nào khép lại được.

Chiến trường của hai người bọn họ không ngừng di động, khi thì lan đến người chung quanh, tất cả mọi người chỉ có thể không ngừng lui về phía sau.

Dây nhện mười ngón tay của Kim Lũ Trùng nối liền từng khớp xương của xác ướp, chỉ cần uốn cong ngón tay nhỏ bé để linh hoạt điều khiển động tác xác ướp, hắn lay động đầu ngón tay, khi Bạch Sở Niên xông về phía hắn, xác ướp từ phía sau nghiêng hung hăng đụng phải thân thể Bạch Sở Niên.

Lưỡi liêm hẹp dài bị đụng phải một góc độ, lưỡi dao xoay chuyển phương hướng, bay về phía Hà Sở Vị.

Khi lưỡi dao cách sống mũi Hà Sở Vị 2cm, Bạch Sở Niên bắt được chuôi liêm dài, lúc này Hà Sở Vị theo bản năng mở ra năng lực J1 nguyệt thực toàn phần, nhưng trong nháy mắt lưỡi liêm chạm vào nguyệt thực toàn phần, nguyệt bàn lập tức sụp đổ.

Hà Sở Vị sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi lui lại nửa bước.

Bọn họ đều cho rằng Bạch Sở Niên hoàn toàn mất khống chế đang loạn sát trên sân, nhưng Rimbaud cũng không cho rằng như vậy, vẻ mặt vẫn lãnh đạm như trước, không có một tia bối rối.

Kim Lũ Trùng thân bị trọng thương, xác ướp tiếp hắn vào trong ngực, hai tay lấy tư thái bảo hộ ôm lấy hắn, trấn an vuốt đầu hắn, tuyến thể nối liền trên súng tản mát ra tin tức trấn an mùi thuốc phiện, dưới sự trấn an của tin tức tố này, tốc độ khép lại vết thương trên người Kim Lũ Trùng mới hơi nhanh một chút.

Trên thực tế tất cả động tác này đều do Kim Lũ Trùng khống chế, xác ướp tựa như một con rối, sống động làm người bảo hộ hắn.

Bạch Sở Niên đến gần hắn, tận lực dùng câu đơn giản để trao đổi với hắn: "Đừng phản kháng nữa, đi theo tôi, tôi dẫn cậu đi gặp hội trưởng."

Kim Lũ Trùng mơ mơ ngẩng đầu nhìn hắn, mặt nạ mỏ chim đeo trên mặt hắn có vẻ có chút buồn cười, xuyên thấu qua mặt nạ, Bạch Sở Niên nhìn thấy một đôi mắt với nước mắt lưng tròng.

Bạch Sở Niên đổi liêm đao sang tay phải, thăm dò vươn tay muốn trấn an hắn: "Hội trưởng khẳng định sẽ không giết ậu, tôi cũng không muốn giết cậu."

Lục Ngôn nằm sấp trên tảng đá thò ra một nửa đầu, lo lắng cúi đầu nhìn bọn họ nói chuyện với nhau, Tất Lãm Tinh dùng dây leo quấn lấy cậu, miễn cho cậu ngã từ trên cao xuống.

Bạch Sở Niên không cho phép bọn họ tới gần Kim Lũ Trùng, bởi vì khẩu súng của Kim Lũ Trùng này quá mức đặc thù, nếu không phải thí nghiệm thể, chỉ cần trúng một phát sẽ bạo huyết mà chết tại chỗ, hắn không có khả năng để cho học viên của mình mạo hiểm.

Kim Lũ Trùng chậm chạp ngẩng đầu, nhìn thấy lỗ tai thỏ của Lục Ngôn, sửng sốt một chút, giống như tình cảnh này đã vượt qua phạm vi tính toán của đại não hắn, khiến hắn phi thường mê hoặc.

Bạch Sở Niên thừa dịp hắn ngẩn người, cương hóa đầu ngón tay trái, nhanh chóng hướng cổ hắn nắm lấy, hắn đã chuẩn bị xong máy ức chế tuyến thể, chỉ cần có thể tìm được cơ hội đâm vào sau gáy Kim Lũ Trùng là có thể hoàn toàn khống chế hắn.

Nhưng bản năng của Kim Lũ Trùng phản ứng cực nhanh, khi Bạch Sở Niên sắp chạm vào cổ hắn, Kim Lũ Trùng trở tay bắn súng một phát, bắn về phía cổ họng Bạch Sở Niên.

Nếu như xuyên qua cổ họng và không thể khép lại, Bạch Sở Niên tuyệt đối sẽ bị chết vì ngạt thở.

Một viên đạn bắn tỉa chính xác không sai va chạm với viên đạn súng trường của Kim Lũ Trùng, Bạch Sở Niên ném Kim Lũ Trùng ra nhảy về phía sau rơi xuống đất, quả đạn bắn tỉa ngăn cản Kim Lũ Trùng bắn chết Bạch Sở Niên không lệch vị mà khảm vào hốc mắt phải của Kim Lũ Trùng.

Huyết hoa bạo phát trên mặt Kim Lũ Trùng đeo mặt nạ mỏ chim, nhưng đạn bắn tỉa của Tiêu Thuần chỉ là đạn bình thường, Kim Lũ Trùng kêu rên một tiếng, ánh mắt liền khép lại như lúc ban đầu.

Một súng này xem như là báo thù Kim Lũ Trùng vì lúc trước đã xuyên qua mắt trái của Bạch Sở Niên, đồng tử Rimbaud hội tụ thành một đường thẳng đứng, nhếch khóe môi trong máy thông tin e sợ thiên hạ không loạn khen Tiêu Thuần: "Katen (Chó con), I love u."

Đau đớn khiến Kim Lũ Trùng kinh hãi, quay đầu bỏ chạy, xông thẳng về phía cảng, đồng thời giăng lưới nhện chặn truy binh phía sau.

Bạch Sở Niên đi theo.

Hàn Hành Khiêm liên lạc với hắn: "Tôi đang phá hủy radar dị hình, thứ này làm quá rắn chắc, ít nhất cần bốn trăm lần thiết lập lại sức chịu đựng mới có thể thành phế liệu, hơn nữa nơi này đặt hai chiếc, kéo dài thêm một chút, ít nhất còn cần mười phút nữa."

Bạch Sở Niên nhíu mày: "Hắn chạy trốn về phía cảng, hội trưởng ở đó, súng của hắn quá nguy hiểm."

Hàn Hành Khiêm: "Radar dị hình phi thường nhạy bén, chỉ cần cậu bước vào khu vực này lập tức sẽ bị phát hiện ra ngay."

"Đo đi." Bạch Sở Niên tung người nhảy lên một cây khô, lại linh hoạt không tiếng động nhảy lên vách đá: "Còn có thể làm gì được tôi chứ?"

Hàn Hành Khiêm: "Lục Ngôn, Lãm Tinh, ngăn cậu ta lại."

Lục Ngôn: "Tôi không dám."

Tất Lãm Tinh: "Tôi cũng vậy."

Hàn Hành Khiêm: "Rimbaud, ngăn cậu ta lại."

Rimbaud không quan tâm cười rộ lên: "Mặc dù em ấy muốn bảo vệ con thỏ đó làm cho tôi có chút khó chịu, nhưng tôi cũng muốn xem, bọn họ ở trước mặt tôi có thể làm gì được em ấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.