[Quyển 1] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 129



Các thành viên của lực lượng Phong Bạo có trật tự tiếp nhận cơ thể thí nghiệm từ các phòng giam, kiểm tra danh tính và số lượng, sắp xếp mười bốn cơ thể thí nghiệm bị giam giữ trong nhà tù quốc tế theo thứ tự lên máy bay vận tải siêu thanh.

Thiếu tá Hạ ở bên máy bay nhìn đội viên làm việc, thỉnh thoảng lại chỉ huy, Độ Mặc là người phụ trách giúp các đội viên bộ đội Phong Bạo xác nhận danh sách, Bạch Sở Niên tuy rằng cũng ở phụ cận nhưng một bộ thực dáng nhàn, vừa nhìn đội trưởng Hà làm việc vừa nói chuyện phiếm với hắn, khiến cho hắn trở nên phiền toái.

Nghỉ ngơi cả buổi sáng, Lục Ngôn lại trở nên vui vẻ, tiểu hài tử tinh lực tràn đầy tâm tình khôi phục cũng nhanh, thừa dịp các quản giáo vội vàng kiểm tra phạm nhân không ai quản cậu, một mình chạy tới chạy lui trên hải đảo, lẻn đến bên máy bay vận tải xem náo nhiệt.

"Chú Tiểu Hạ!" Lục Ngôn dựng tai lên điên cuồng chạy tới, Hạ Kính Thiên quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt tự nhiên buông lỏng nhìn, nghiêng người cặp nách Lục Ngôn nâng cậu lê n, ôn hòa cười nói: "Trọng lượng của đại bảo bối lại lớn thêm rồi."

Lời này Lục Ngôn không thích nghe, cậu rơi xuống đất nhảy lên hai cái: "Trọng lượng lớn thêm gì chứ, đó là chuyện tốt sao?" Cậu xắn tay áo lên lộ ra cánh tay mảnh khảnh, cong lên vắt ra một chút cơ bắp nhỏ: "Cơ bắp của cháu cũng có rồi nhé, cháu hiện tại là con thỏ mãnh liệt nhất đảo Nha Trùng."

Hạ Kính Thiên cười một tiếng, nắm chặt tay nhẹ nhàng nựng Lục Ngôn một cái, Lục Ngôn không đứng vững, lui hai bước ngồi bệt xuống.

"Thật không tồi, con thỏ mãnh liệt nhất đảo Nha Trùng." Hạ Kính Thiên ngồi xổm xuống nhìn cậu chê cười: "Đó là bởi vì đảo Nha Trùng chỉ có một con thỏ là cháu thôi."

Lục Ngôn quạu lên, một trận loạn quyền đánh tới, Hạ Kính Thiên giơ tay ấn ót cậu, Lục Ngôn vóc người thấp bé, cánh tay ngắn đánh loạn lại không đánh được hắn.

"Lần này IOA và PBB trao đổi huấn luyện, ba cháu có đồng ý cho cháu tới không?"

"Không đồng ý sao? Nơi đó cháu còn không hiếm lạ, đó chỉ là căn cứ quân sự mà thôi, khi cháu còn bé cũng qua đó chơi bao nhiêu lần rồi mà."

"Nhưng cháu cũng phải nghe lời ba mình."

"Vâng... Đúng rồi, Lãm Tinh cũng ở chỗ này, chính là còn đang ngủ trong trực thăng, anh ấy hẳn là không biết người đến, cháu đi gọi anh ấy nhé?"

"Để cho nó ngủ đi, tối hôm qua thực vất vả rồi." Hạ Kính Thiên nói: "Cháu cũng vậy, chú thay mặt căn cứ quân sự PBB cảm ơn tổ đặc công IOA đã hỗ trợ."

"Ừm ừm, chuyện nhỏ mà thôi." Lục Ngôn nghe xong, vui vẻ giật giật lỗ tai.

Độ Mặc điểm danh đến cơ thể thí nghiệm cuối cùng số "324", quản giáo mang theo Vô Tượng Tiềm Hành Giả đi ra, đội viên bộ đội Phong Bạo tay cầm súng đi sau bọn họ hộ tống.

Vô Tượng Tiềm Hành Giả đi ngang qua bên cạnh Hạ thiếu tá, trên người hắn đầy trời tin tức tố thanh nhã làm cho cậu nhịn không được dừng chân.

Hạ Kính Thiên lúc này mới chú ý tới cậu, bởi vì trên mặt Vô Tượng Tiềm Hành Giả phủ một lớp băng tĩnh điện màu đen dày cộp mới nhất thời không nhận ra.

"Cái này là cái gì?" Hạ Kính Thiên đi qua.

Độ Mặc cúi đầu ghi chép trong danh sách, thuận miệng giải thích: "Thí nghiệm thể số 324 có khả năng bắt chước, cho nên bịt mắt để tránh xảy ra vấn đề."

"Bỏ xuống đi, sau này tôi coi chừng cậu ta."

Độ Mặc há miệng, dù sao người khác khẽ nói nhẹ, nói cái gì người ta cũng sẽ không để ở trong lòng, đành phải nói: "Vậy ngài ký tên vào danh sách, chúng ta giao nhận xong, sau đó tất cả vấn đề đều không liên quan đến nhà tù quốc tế nữa."

Hạ Kính Thiên nhanh chóng xem qua danh sách một lần, sau khi đối chiếu với đội viên đã ký tên, sau đó tiến lên động thủ tháo băng dính trên mắt Vô Tượng Tiềm Hành Giả ra.

Vì để đảm bảo nên băng keo này quấn hơn mười vòng, Hạ Kính Thiên kiên nhẫn tháo từng vòng cho cậu, Vô Tượng Tiềm Hành Giả yên lặng chờ đợi, ngón tay yên lặng dây dưa vào một khối, cái đuôi tắc kè hoa đổi màu kéo ra phía sau lại xoăn thành hình dạng đường bảng, chậm rãi chuyển sang màu đỏ.

Tháo băng dính ra, lộ ra một đôi mắt to trong suốt, Vô Tượng Tiềm Hành Giả mím môi, nhỏ giọng nói một câu "Cảm ơn".

Hạ Kính Thiên cúi đầu hỏi cậu: "Bây giờ cậu có thể nhìn thấy đồ đạc, hứa với tôi, không thể dùng năng lực của mình để quấy rối, có thể làm được không?"

Vô Tượng Tiềm Hành Giả nghe lời gật đầu, ngón tay còn đang vô thức rối rắm.

"Được rồi, lên máy bay chờ đi." Hạ Kính Thiên vỗ vỗ bả vai Vô Tượng Tiềm Hành Giả đưa cậu lên máy bay vận tải.

Sau khi tất cả các xác minh rõ ràng, các thành viên của lực lượng Phong Bạo đã lên máy bay.

Bạch Sở Niên một cước đạp lên thang thuyền, cánh tay đặt trên lan can, giơ tay lên nói với đội trưởng Hà: "Hẹn gặp lại."

Hà Sở Vị cùng hắn đụng chạm nắm đấm: "Chờ cậu tới đây, tôi ngược lại muốn xem cậu có phương pháp gì, có thể dạy học sinh so với lão tử mạnh hơn."

"Làm sao có thể chứ, tôi là một tên khốn, nhận được lời khen của thiếu tá rồi." Bạch Sở Niên cười cười: "Đương nhiên, mạnh hơn cậu nhất định là thao tác cơ bản."

Hạ Kính Thiên từ xa đi tới, trước khi đi cùng Bạch Sở Niên dặn dò một số chuyện.

"Mấy tháng nay vất vả rồi." Hạ Kính Thiên nói: "Vừa rồi thủ tục bên nhà tù cũng đã hoàn thành, hóa đơn của Kim Lũ Trùng ở trong tay tôi, tôi sẽ phân ra một đội hộ tống Kim Lũ Trùng đến tổng bộ IOA, cậu xử lý xong việc vặt ở đây là có thể trở về."

"Ngài khách khí rồi." Bạch Sở Niên đối với vị thiếu tá này ấn tượng ban đầu cũng không tệ, ở trước mặt hắn cũng không lộ ra câu nệ, ngược lại có loại cảm giác buông lỏng, đức cao vọng trọng đứng đắn cùng hắn trao đổi rất thoải mái.

"Các cậu có một tháng chuẩn bị việc trao đổi danh sách thành viên huấn luyện, hội trưởng các cậu hẳn là cũng sẽ hỏi ý của cậu, đến lúc đó tôi sẽ cho người đón các cậu ở một vị trí cụ thể."

"Được." Bạch Sở Niên đứng ngay ngắn người: "Đi đường thuận lợi."

Hắn nhìn theo máy bay của PBB cất cánh, Rimbaud quấn quanh tháp trên cao nhảy xuống rồi rơi xuống bên cạnh hắn.

"Rando." Rimbaud nhìn theo máy bay Hạ Kính Thiên nói.

"Hả?" Bạch Sở Niên nhìn Rimbaud hỏi: "Anh gọi hắn là gì?"

"Em là Randi, em có đệm móng vuốt màu hồng." Rimbaud mở tay giải thích cho hắn: "Rando chỉ có đệm móng vuốt màu đen, hắn không phải mèo đáng yêu."

Bạch Sở Niên hài lòng gật đầu, nhưng vẫn lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Khi máy bay vận tải của PBB cất cánh cần phải rời khỏi hòn đảo, nhà tù tạm thời mở lưới điện phòng không, sau khi hai máy bay rời đi, lưới điện từ từ đóng lại.

Không nghĩ tới trên bầu trời lại xuất hiện một chiếc trực thăng xa lạ khác, trong khoang máy bay mở ra có một alpha quen thuộc, hắn nắm lấy tay vịn bên trong trực thăng, hơn phân nửa thân thể thò ra khỏi khoang thuyền, một tay giơ một khẩu súng trường, đón gió cái lưỡi hắn thè ra có xăm một đường.

Bạch Sở Niên trong lòng rùng mình.

Eris cười to giơ súng bắn xuống dưới, có viên đạn bắn vào lưới điện còn chưa khép kín, có viên đạn từ trong khe hở rơi xuống.

Một viên đạn đảo qua, Bạch Sở Niên đánh ngã Rimbaud đỡ đầu anh tránh cho khỏi bị thương tổn, một viên đạn lạc đánh trúng bắp chân Độ Mặc, máu chảy bay, Độ Mặc kêu lên một tiếng, ôm bắp chân chảy máu lăn về phía sau xe, lấy ra bộ đàm: "Báo động, có khủng bố tập kích!"

Eris giơ loa lên trực thăng, họng súng chỉ vào Bạch Sở Niên: "Cậu đã phản bội người bạn đồng hành của mình và lừa dối tôi. Cậu bắt đầu tiếp cận tôi có mục đích."

Bạch Sở Niên nhất thời nghẹn lời: "Vậy đương nhiên, tôi tưởng cậu biết? Cậu không phải đã được bảo lãnh tại ngoại rồi sao, lại quay lại làm gì?"

Eris hừ lạnh: "Được bảo lãnh cái gì, tôi không muốn được bảo lãnh, tôi chỉ muốn vượt ngục."

Hắn quay về phía Độ Mặc trốn sau xe, làm một khuôn mặt hài hước: "Tiểu quản giáo, đây là roi dạy dỗ ta trả lại cho ngươi!"

Bạch Sở Niên chú ý tới, người điều khiển trực thăng là alpha tóc vàng, tuy rằng đeo kính râm cùng tai nghe, nhưng Bạch Sở Niên vẫn có thể căn cứ vào dáng vẻ của hắn mà nhận ra bộ dáng của hắn

Phù hợp với hình ảnh trong lệnh truy nã của IOA, ông ta là "Thợ là con rối" mà Eris đã từng đề cập đến, từng làm việc cho Hồng Hầu Điểu, trong những năm gần đây không biết tung tích.

"Bạch Sở Niên!" Eris ở bên chân hắn bắn một phát: "Tôi thích thế giới bạo lực nhiều hơn thế giới có trật tự, tôi chính là thích cường giả vi tôn huyết nhục mơ hồ không nói đạo lý, không thích một đám kẻ yếu lợi dụng quy tắc mình chế tạo trói buộc tôi, xem đi, tôi sẽ làm cho thế giới này biến thành bộ dáng mà tôi thích!"

Eris lè lưỡi với họ, nâng đôi môi đỏ tươi và mỉm cười: "Nếu cậu đứng về phía con người, cậu sẽ chết."

Trực thăng quay đầu và Eris rời đi.

Hậu kỳ 1

Tinh thần của Kim Lũ Trùng bị thương vô cùng nghiêm trọng, sau khi các giáo sư của hội y khoa chẩn đoán, quyết định tạm thời trả lại xác ướp bọc tơ nhện cho cậu, để cho bọn họ ở cùng một phòng quan sát một thời gian, sau đó bắt đầu dẫn dắt Kim Lũ Trùng trao đổi.

Các bác sĩ cẩn thận đẩy xác ướp vào phòng quan sát, Kim Lũ Trùng vốn đang ôm lấy đầu gối trốn ở góc tường đột nhiên đứng lên, nhào tới bên cạnh xác ướp, ôm hắn xuống, ngửi mùi, sau đó ôm xác ướp yêu quý của mình lại trốn trở lại góc tường, phun ra tơ nhện thay thế kén tơ bẩn bên ngoài cho xác ướp.

"Anh ơi." Kim Lũ Trùng ôm hắn, yên lặng đặt cằm lên vai xác ướp.

Ba ngày sau, Ngôn Dật từ nơi khác trở về, việc đầu tiên chính là đến thăm Kim Lũ Trùng, vừa vặn Bạch Sở Niên cũng ở đây, vì thế liền cùng hắn đi tới thăm.

Kim Lũ Trùng vẫn kháng cự cùng bất luận kẻ nào trao đổi, đem nội tâm mình sâu sắc phong bế ở trong một cái kén trong phòng nhỏ hẹp, mỗi ngày ôm xác ướp ngẩn người.

Bạch Sở Niên kéo rèm cửa sổ ra một chút để ánh mặt trời có thể từ trong khe hở xuyên thấu vào, quay đầu lại nói: "Kỳ thật cậu ta đã ở thời kỳ trưởng thành rồi, chúng ta nói chuyện cậu ta có thể nghe hiểu, nhưng ngài cũng nhìn thấy rồi đấy, tình huống hiện tại chính là như vậy."

"Không cần ép cậu ta." Ngôn Dật cởi áo khoác ra, đi đến bên cạnh Kim Lũ Trùng ngồi xuống, thử đưa tay qua.

Kim Lũ Trùng ngơ ngác ngẩng đầu lên, tóc cậu còn có chút xoăn, khuôn mặt vừa trắng vừa mềm, diện mạo rất nhu thuận, cho dù ánh mắt có tầng màu kim loại cũng không dọa người.

Ngôn Dật sờ sờ hai má cậu: "Văn Trì à."

Nghe được tên của mình, Kim Lũ Trùng run lên một chút, cẩn thận dán hai má vào lòng bàn tay Ngôn Dật.

"Hả? Thế mà lại có phản ứng?" Bạch Sở Niên cũng tiến lại gần.

"Suỵt." Ngôn Dật đưa tay kéo cậu lại, đầu gối kề sát đất: "Văn Trì, lại đây."

Kim Lũ Trùng chậm chạp đem xác ướp dựa vào tường sau đó chậm rãi hướng Ngôn Dật dịch qua, ôm lấy anh.

"Đứa bé ngoan." Ngôn Dật nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Đừng sợ."

Kim Lũ Trùng áp sát anh, thuận theo dựa vào anh, ngửi mùi hương trên người anh thất thần thật lâu.

"Hội trưởng." Kim Lũ Trùng giống như là từ trong mùi phân biệt ra được người quen thuộc, bỗng nhiên vùi mặt vào trong cổ Ngôn Dật, lẩm bẩm nói với anh: "Anh trai không còn nữa rồi."

"Anh trai không còn nữa." Cậu đột nhiên bật khóc, nước mắt không thể nào ngừng chảy: "Anh trai và cha mẹ đều biến thành những ngôi sao rồi. Em ghét các ngôi sao!"

Ngôn Dật cúi đầu nỉ non an ủi cậu, phóng ra một cỗ tin tức tố ngọt ngào ôn nhu.

Bạch Sở Niên bên cạnh cũng hưởng ké tin tức tố trấn an cao cấp, duỗi thắt lưng, hắn sớm biết hội trưởng bình thường mặt lạnh vô tư, kỳ thật lại rất dịu dàng, tin tức tố cũng là hương vị đường sữa mềm mại.

Nhưng nhìn một thí nghiệm xa lạ vừa mới tới đã để hội trưởng ôm vào trong ngực trấn an, trong lòng Bạch Sở Niên ít nhiều có chút không có tư vị.

"Trước đây chội trưởng có quen biết cậu ta?"

"Ừm, lúc còn trẻ có một đoạn quan hệ sâu xa với anh trai của cậu ấy." Ngôn Dật thở dài: "Coi như là mâu thuẫn đi, nhưng đứa nhỏ dù sao cũng vô tội, khi đó nó mới học tiểu học, mâu thuẫn của người lớn nó nhìn không hiểu."

"À."

Ngôn Dật ở trong phòng bệnh bồi Văn Trì thật lâu, cũng kể cho Bạch Sở Niên không ít chuyện cũ.

Nếu không phải hội trưởng chịu nói thì Bạch Sở Niên thật đúng là nhìn không ra, chú Cẩm cưng chiều vợ như vậy mà lúc còn trẻ lại sắt thép như thế, cư nhiên năm lần bảy lượt chọc vào lông mao hội trưởng, đổi lại là người khác đã sớm bị đánh cho tàn phế rồi, chú Cẩm cư nhiên có thể sống tốt đến bây giờ cho thấy được hội trưởng thật sự rất yêu chú Cẩm.

"Ngoan nhé, ngày mai ca ca sẽ đến thăm em tiếp." Ngôn Dật sờ sờ hai má Kim Lũ Trùng: "Anh trai này cũng sẽ đến thăm em, đừng không nói lời nào khiến anh trai này thương tâm."

Kim Lũ Trùng ngẩng đầu, ánh mắt ướt đẫm nhìn Bạch Sở Niên gật gật đầu.

Đi ra khỏi phòng bệnh, Bạch Sở Niên lạ lẫm nói thầm: "Ây da, đến một chuyến còn được làm anh trai, như vậy cũng không thiệt thòi."

"Không phải cậu cũng là anh trai của Lục Ngôn sao?" Ngôn Dật cười cười, sờ xoa xoa đầu tóc hắn một cái rồi cầm văn kiện đi họp.

Bạch Sở Niên giơ tay sờ sờ đầu, ngây người tại chỗ mất nửa ngày.

Hậu kỳ 2

Ngày hôm sau, Bạch Sở Niên và Rimbaud đến thăm Kim Lũ Trùng, Kim Lũ Trùng đối với bọn họ không quen thuộc, nhưng bởi vì ngày hôm qua hội trưởng đã dạy cậu, cho nên cậu cũng không biểu hiện kháng cự.

Bạch Sở Niên làm ảo thuật cho cậu xem, khăn tay đặt trên tay, sau đó nhanh chóng từ sau lưng lấy một quả táo nhét vào, lại nhấc khăn tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một quả táo.

Rimbaud mặt vô biểu tình vỗ tay hưởng ứng: "Wa, Popper bụng bự!"

Kim Lũ Trùng: "..."

Hậu kỳ 3

Ngày thứ ba Tiêu Thuần đến chơi với cậu.

Hai người nhìn nhau không nói gì, Kim Lũ Trùng lấy ra kim đan áo len, vừa nhổ tơ vừa đan len, đan cho xác ướp và Tiêu Thuần mỗi người một đôi găng tay.

Hậu kỳ 4

Ngày thứ tư Tất Lãm Tinh đến chơi với cậu.

Thấy Kim Lũ Trùng đi vệ sinh khó khăn, Tất Lãm Tinh là alpha lại không tiện đi cùng cậu liền thả dây leo nâng tay cậu.

Kim Lũ Trùng đi vệ sinh xong đi ra, ngồi trên dây leo của Tất Lãm Tinh, lấy ra kim đan áo len, tiếp tục nhả tơ ra đan len.

Chạng vạng lúc Tất Lãm Tinh đi, Kim Lũ Trùng đan cho hắn năm cái găng tay nhỏ, đeo trên đầu dây leo mà năm ngón tay hắn duỗi ra.

Hậu kỳ 5

Ngày thứ năm Lục Ngôn đến chơi với cậu.

Thật ra bản thân Lục Ngôn cũng không chăm sóc tốt cho chính mình chứ đừng nói đến việc chăm sóc bệnh nhân bị tổn thương tinh thần, không có lời nào để nói liền chán nản, cậu ngồi lên giường Kim Lũ Trùng lấy điện thoại ra chơi game.

Kim Lũ Trùng vừa thấy Lục Ngôn liền rất thích cậu, từ phía sau lưng ôm cậu, cằm đặt trên đầu Lục Ngôn, ôm con thỏ nhỏ nhìn cậu chơi trò chơi.

Lục Ngôn vừa chơi trò chơi liền nhịn không được mở miệng chửi thề lung tung, nói họ gà, toàn bộ đều dựa vào cậu.

Kim Lũ Trùng nhẹ nhàng cọ cọ cậu, xoa xoa tai thỏ bay lên: "Đừng giận."

Lục Ngôn mới đột nhiên nhớ tới mình đang ở bên bệnh nhân, vội vàng hỏi cậu: "Anh có chơi không? Tôi sẽ dạy anh."

Kim Lũ cẩn thận nói: "Tôi sợ cậu mắng tôi gà."

Đây là lần đầu tiên Kim Lũ Trùng chủ động giao tiếp bình thường với người khác.

Hậu kỳ 6

Một tháng sau, Kim Lũ phối hợp hợp tác với phòng khám và khám xét của hội y khoa để trả lời thẩm vấn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.