[Quyển 1] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 149



Khu nghiên cứu khoa học đối diện căn cứ quân sự PBB có một khu dân cư cao cấp, gần đây công việc căn cứ quân sự không tính là bận rộn, Hạ thiếu tá bình thường sẽ trở về nghỉ ngơi.

Nhà được thiết kế kép cổ điển vô cùng rộng rãi, trang trí cũng có một loại hương vị cổ xưa, bên ngoài ban công tầng một được xây dựng đình viện vườn kiểu Nga, núi giả nước chảy bao quanh đình hóng mát, khách đến thăm đều khen thiếu tá có phẩm vị.

Một gian phòng ngủ nhỏ hơn tầng hai bố trí lại khác với phong cách của phòng khác, càng giống một gian phòng trẻ em hơn, bốn vách tường dán hình vuông màu vàng nhạt, thảm len mềm mại trải ở dưới gầm giường, một cái bàn tròn nhỏ bằng gỗ đặt ở bên cạnh, ngồi trên thảm cao vừa vặn, trên bàn xếp gọn gàng câu đố đã được ghép lại hoàn chỉnh.

Từng omega nhỏ gầy ngồi trên thảm, tay cầm bút bảng trắng, từng nét điền số vào ô pha lê trên tường.

Hạ Kính Thiên gõ cửa: "Tiểu Trùng? Tôi có thể vào không?"

Vô Tượng Tiềm Hành Giả ngay lập tức quay đầu về phía cửa, một chút lắp bắp trả lời: "Có, có thể." Sau khi phát hiện mình nói lắp bắp, Vô Tượng Tiềm Hành Giả cúi đầu, đuôi tắc kè hoa được che dưới áo ngủ cuộn tròn cùng một chỗ, biến thành màu hồng phấn.

Hạ Kính Thiên đi vào, ngồi xuống thảm: "Vừa sắp xếp công việc xong nên đến chỗ cậu nghỉ ngơi, vẫn là phòng của trẻ em sáng sủa, phòng sáng sủa làm cho tâm tình người ta tốt hơn."

Hôm nay hắn không mặc quân phục, trang phục giản dị trên người làm cho hắn thoạt nhìn trẻ hơn vài tuổi.

Vô Tượng Tiềm Hành Giả mím môi, gật gật đầu.

Cậu biết đây là căn phòng mà thiếu tá cố ý cải tạo cho cậu, cậu rất thích, nhưng lại lo lắng quá phiền toái thiếu tá rồi.

"Ừm, cậu đang chươi Sudoku sao?" Hạ Kính Thiên nhìn kỹ phương cách số lấp đầy trên tường, mỗi con số đều được viết đẹp như in ấn.

"Cậu thật sự rất thông minh." Hạ Kính Thiên chân thành khen ngợi.

Vô Tượng Tiềm Hành Giả cúi đầu, ngón tay cuộn dưới vạt áo ngủ: "Các nhà nghiên cứu cũng nói như vậy, họ nói tôi có thể làm tiền giả, làm hiện vật giả và bộ sưu tập giả."

Hạ Kính Thiên xoa xoa đầu cậu an ủi: "Nếu từ nhỏ đã lớn lên ở chỗ tôi thì bây giờ đã là một nhà toán học rồi đi."

Vô Tượng Tiềm Hành Giả cẩn thận ngẩng đầu lên: "Tôi không muốn trở thành một nhà toán học."

"Vậy cậu muốn làm gì?"

"Tôi muốn trở thành một nghệ sĩ dương cầm, âm nhạc rất vui vẻ. Khi tôi nghe diễn tấu, tôi có thể thấy màu sắc của bài hát, bản hùng ca Croatia là màu cam, cô gái Adilina bên bờ sông là màu hồng." Vô Tượng Tiềm Hành Giả hạ người xuống: "Nhưng tôi chỉ biết sao chép, không biết sáng tạo."

Hạ Kính Thiên cười cười: "Đàn dương cầm sao? Tôi có thể dạy cậu chơi."

Vô Tượng Tiềm Hành Giả mắt sáng lên.

"Có điều là tôi không phải từ nhỏ bắt đầu học, cũng không phải xuất thân từ khoa ban chuyên ngành nên kỹ năng kém một chút. Có điều là dạy về chút cơ sở thì không thành vấn đề, chờ cậu học được chút cơ sở rồi tôi sẽ tìm cho cậu thầy dạy nhạc lý."

"Cám ơn... Ngài thật lợi hại, cái gì cũng biết."

"A, không có, tôi cũng là hơn mười năm trước nhàm chán mới bắt đầu học."

"Là vì "người đó" mà học sao?" Vô Tượng Tiềm Hành Giả mở to hai mắt hắn ngửa đầu nhìn Hạ Kính Thiên.

"...... Coi như vậy đi, có điều là học được có thể đào luyện tình cảm, còn có thể tĩnh tâm, không thiệt." Hạ Kính Thiên dùng sức xoa xoa tóc cậu: "Nhóc con nên hỏi người lớn nhiều một chút."

Mái tóc mềm mại của Vô Tượng Tiềm Hành Giả bị cọ xát lộn xộn nhưng cậu cũng không tức giận, nhẹ nhàng nghiêm túc nói: "Âm nhạc đầy cảm xúc không liên quan đến kỹ năng, không phân biệt cao thấp, xin hãy dạy tôi đi."

Hạ Kính Thiên nhìn đôi mắt to trong suốt của cậu, cười cười.

Điện thoại vang lên, Hạ Kính Thiên cầm lấy xem tin tức gọi điện thoại một cái, không kiêng dè Vô Tượng Tiềm Hành Giả vẫn còn ở bên mà nhận nghe điện thoại.

Bạch Sở Niên ở đầu bên kia nói: "Thiếu tá, chuyện bên tôi tương đối phiền phức, thật sự ngại quá, khó có được buổi trao đổi huấn luyện mà tôi còn cách năm ba ngày lại vắng mặt."

Hạ Kính Thiên: "Không sao, tôi biết công việc của IOA phức tạp, cậu cũng rất vất vả, bên này không sao, hôm nay nhận được mệnh lệnh trên phát hiện một tàu ngầm khả nghi rò rỉ phế liệu, bác sĩ Hàn đã dẫn người đi điều tra tình huống rồi."

Bạch Sở Niên cười ha hả: "Nếu anh có thể cho tôi mượn thêm vài người dùng thì càng tốt... Còn có Vô Tượng Tiềm Hành Giả... À, Hạ Tiểu Trùng, tôi cần cậu ta giúp đỡ."

"Được một tấc tiến một thước sao. Vậy cậu nói chuyện với cậu ấy đi." Hạ Kính Thiên đưa điện thoại di động cho Vô Tượng Tiềm Hành Giả.

"Được."

Vô Tượng Tiềm Hành Giả nhận lấy điện thoại, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt cúc áo ngủ, nghe xong Bạch Sở Niên nói, lặng lẽ nâng mí mắt nhìn về phía Hạ Kính Thiên: "Tôi có thể đi sao?"

Hạ Kính Thiên chỉnh sửa cổ áo lại cho cậu: "Có thể, nhưng phải nghe lời, đừng làm tôi thất vọng."

"Tôi sẽ đeo máy ức chế lên."

"Không cần đeo, tôi tin tưởng cậu."

Liên quan đến vụ việc phát hiện tàu ngầm nghi vấn đổ chất thải ở Thái Bình Dương, ban đầu được ngư dân ra khơi đánh bắt cá phát hiện, bởi vì gần đây họ vớt được rất nhiều cá bị biến dạng, hơn nữa cho dù là cá mới vớt lên trông cũng không còn sống, ngư dân khiếu nại với chính quyền địa phương, trên đó hy vọng sớm giải quyết, cho nên yêu cầu quân đội nhanh chóng ra mặt xử lý.

Lần này hệ số nguy hiểm của hành động tương đối thấp, là một cơ hội tốt để huấn luyện thực chiến với đội viên mới, bác sĩ Hàn mang theo mấy học viên IOA cùng mấy thành viên PBB đến bờ biển điều tra thực địa.

Trước khi đến, Hàn Hành Khiêm cùng mấy chuyên gia của đội cứu hộ Lôi Đình suy đoán có thể có liên quan đến bức xạ, cho nên để cho các học viên đều mặc quần áo bảo hộ, vừa đi vừa dùng máy dò kiểm tra không khí và chất lượng nước.

Chất lượng nước ở đây có độ axit cao hơn một chút so với chỉ số bình thường.

Hàn Hành Khiêm cầm dụng cụ đi ở phía trước, Tiêu Thuần cầm quyển sổ ghi chép nhắm mắt đi theo phía sau ghi chép.

Các thợ lặn được PBB cử đi lên và bàn giao các mẫu cặn bã được tìm thấy từ tàu ngầm bị hỏng dưới nước cho hàn Hành Khiêm.

Hàn Hành Khiêm giơ túi tự phong trong suốt lên quan sát, bằng vào kinh nghiệm phong phú phán đoán đây là một ít xương cốt dư thừa lưu lại sau khi đốt.

Đàm Dương tiến lại gần: "Là cái gì vậy?"

Tiêu Thuần nhẹ giọng trả lời: "Gọi tắt là tro cốt."

Đàm Dương: "Ồ..."

Hàn Hành Khiêm từ trong mẫu lấy ra một chút, gọi Đàm Thanh lại đây: "Giúp tôi xem một chút."

Năng lực M2 của thiếu niên alpha có tuyến thể hydro trong song tử hydroxit là "Khôi phục", có thể khôi phục một ít tro tàn thành hình dạng ban đầu, có điều là phạm vi tác dụng có hạn chế, chỉ có thể khôi phục vật vô cơ dưới một mét khối và chất hữu cơ dưới một mét khối.

Tro cốt trong tay Hàn Hành Khiêm bị khôi phục thành từng khối thịt to bằng mét khối, Hàn Hành Khiêm liếc mắt một cái mặt cắt ngang là có thể phán đoán đây là một bộ phận chân người, trên da nổi lên một tầng mụn nước.

"A, bị bỏng sao?" Đàm Dương trợn to hai mắt, mở miệng suy đoán: "Đó chính là lúc thiêu đốt tạo thành."

Lúc này, Tiêu Thuần vốn trầm mặc bỗng nhiên mở miệng: "Là bị bỏng lạnh."

"Không sai." Hàn Hành Khiêm gật đầu: "Nitơ lỏng bị bỏng lạnh. Người đàn ông bị đốt cháy thành tro sau khi bị bỏng lạnh nitơ lỏng và sau đó được chất vào tàu ngầm rồi đổ ra ngoài."

"À." Đàm Dương có chút xấu hổ: "Tiêu Tiêu thật lợi hại, cái này cũng biết."

Tiêu Thuần không có biểu tình gì: "Trong lớp sinh hóa ở đảo Nha Trùng đã giảng qua, trên PPT có dán hình minh họa."

"A, đúng." Đàm Dương bừng tỉnh đại ngộ: "Nói đi cũng phải nói lại mỗi lần lên lớp sinh hóa cậu đều nghe rất nghiêm túc, chúng tôi đều ngủ gật, chỉ có cậu nhìn chằm chằm huấn luyện viên Hàn mãi cho đến khi tan học, cho nên thành tích lớp sinh hóa mới tốt như vậy."

Tiêu Thuần nhất thời nghẹn lời, muốn che miệng nói nhảm của Đàm Dương nhưng đã không kịp động thủ rồi.

Hàn Hành Khiêm hơi nghiêng người hỏi hắn: "Là như vậy sao?"

Tiêu Thuần: "... À... Bởi vì cảm thấy kiến thức môn sinh hóa có thể phát huy tác dụng cho nên..."

Hàn Hành Khiêm mặt mày cong lên: "Đứa trẻ ngoan."

Tiêu Thuần mím môi, nhìn bác sĩ Hàn xoay người tiếp tục điều tra xét nghiệm, cái đuôi vèo vèo vẫy mạnh, quất đến tay Đàm Dương đứng sau lưng hắn khiến người bị đau.

Hàn Hành Khiêm đem mẫu cặn bã khối thịt cùng một ít mẫu chất lượng nước bỏ vào trong lồng cách ly, sau khi mang theo các học viên trở về, cùng các chuyên gia trong tổ cứu hộ liền lao đầu vào phòng thí nghiệm, thẳng đến buổi tối mới đi ra.

Tiêu Thuần tựa vào bên ngoài phòng thí nghiệm chờ hắn, trong tay cầm một phần cơm tối đóng gói từ căng tin cùng một cái cốc giữ nhiệt đựng nước ấm, thấy bác sĩ Hàn đi ra liền gọi hắn một tiếng.

"Cậu chờ tôi một chút." Hàn Hành Khiêm vội vàng ấn vai hắn một cái, không thèm uống một ngụm nước, liếm liếm đôi môi khô ráo liền xách máy tính tìm một chỗ ngồi xổm xuống, nhíu mày, khẩn cấp liên lạc với Bạch Sở Niên.

Bạch Sở Niên nghe điện thoại video, mặt lập tức xuất hiện trên màn hình, bên kia hắn rất nhiều người, sau lưng có không ít cảnh sát đang bận rộn, các đống đổ nát của Thiều Kim Công Quán bị nổ tung cũng cách đó không xa.

"Này Hàn ca? Tôi và Rimbaud ở cùng một chỗ, nhìn xem tình huống ở Công Quán bên này, quá lộn xộn, còn có không ít phóng viên chen chúc ở đây." Âm thanh tạp nham bên ngoài quá mức ồn ào, Bạch Sở Niên đeo tai nghe: "Lát nữa anh tìm một chỗ yên tĩnh rồi anh lại nói sau đi."

Hàn Hành Khiêm vô cùng nghiêm túc nhìn hắn: "Tôi nói ngắn gọn chút, chúng tôi từ mẫu tàu ngầm dưới đáy biển kiểm tra lấy được chất nguy hiểm, một loại dược tề màu lam có tính dễ bay hơi mạnh, bên trong chứa hydro xyanua và một ít virus biến dị có thể gây nhiễm trùng nghiêm trọng cho cá thể, phán đoán sơ bộ là thuốc chế tạo cho cơ thể thí nghiệm, trong này có rất nhiều thi thể thí nghiệm thể bị thiêu đốt, điểm chung là khi còn sống đều bị bỏng lạnh nitơ lỏng, hiện tại tình huống còn chưa rõ ràng, có thể phải ngày mai mới có thể ra kết quả, cậu cẩn thận..."

Hàn Hành Khiêm đột nhiên dừng lại.

Hắn tận mắt nhìn thấy, biểu tình của Bạch Sở Niên trong ống kính dừng lại, một tầng sương trắng từ đỉnh đầu hắn nhanh chóng lan tràn, sợi tóc cùng lông mi của hắn kết thành một tầng sương, bạch sương đem cả người hắn nuốt chửng, không đến một giây, Bạch Sở Niên thế nhưng từ trước mắt Hàn Hành Khiêm ngưng băng thành một tòa tuyết điêu khắc cứng ngắc.

Ngay sau đó, màn hình cuộc gọi tối sầm lại.

Hàn Hành Khiêm sửng sốt, lập tức liên lạc với Rimbaud.

Rimbaud cũng ở phụ cận Thiều Kim Công Quán, anh và Bạch Sở Niên cùng nhau đến, nói xong việc cùng đi ăn khuya, Bạch Sở Niên nhận điện thoại liền mất bóng dáng.

Đột nhiên, ngực anh sinh ra một trận rung động mãnh liệt, một loại linh hồn tương liên chấn động làm cho Rimbaud dị thường bất an, anh đè máy thông tin trên tai gọi Bạch Sở Niên, nhưng vẫn không thể nhận được sự đáp lại.

"Randi..." Rimbaud nhíu mày, theo xà nhà Thiều Kim Công quán nổ tung bò xuống, ngửi mùi hương đầy đất tìm kiếm Bạch Sở Niên.

Điện thoại di động nhét vào trong băng vang lên, Rimbaud lấy ra nghe, sau đó kẹp điện thoại di động vào miệng, theo dấu vết theo đường dây điện cao thế tìm đến con đường hẻo lánh.

Trong điện thoại di động truyền đến thanh âm hơi vội vàng của Hàn Hành Khiêm: "Rimbaud đừng đi qua đó, có nguy hiểm!"

"Tiểu Bạch không thấy đâu nữa rồi." Rimbaud bỗng nhiên chú ý tới phía dưới mình có một vật quái dị hình ống đường kính nửa thước được lắp đặt trên mặt tường bị cành cây che khuất.

Rất nhanh, cái ống hình kia giống như cảm ứng được sự tồn tại của Rimbaud, lặng lẽ xoay qua, ống nhắm ngay Rimbaud.

"Vũ khí gì đây... Không ích gì đâu." Khóe môi Rimbaud tách ra, răng nanh hung mãnh sinh trưởng, trợn mắt nhìn chăm chú vào nó. Còn không có vũ khí nhân loại nào có thể tạo thành thương tổn thực chất đối với anh, Rimbaud không hề sợ nó.

"Rời khỏi đó đi!" Hàn Hành Khiêm rống lên một tiếng.

Nhưng đã muộn, nòng pháo cấp tốc bắn ra một phát lựu đạn không tiếng động, lựu đạn tản ra quanh người Rimbaud, băng sương nhanh chóng ngưng tụ trên đường dây điện cao thế, chung quanh nhất thời mất điện, đen kịt một mảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.