Ngày âm u nên tối sớm, đèn đường hẹp còn chưa sáng, chỉ có đèn sao treo trên các cửa hàng muôn hình muôn vẻ chiếu sáng, ánh sáng lấp lánh phần lớn chỉ có thể chiếu sáng một chỗ trước cửa hàng, trên đường vẫn còn đen kịt, trời sắp chạng vạng, rất nhiều cửa hàng đã sớm đóng cửa, con đường này trị an rất kém, thường xuyên có trộm cắp cướp bóc xảy ra.
Nữ nhân dáng người uyển chuyển ở trên đường phố tối tăm không nhanh không chậm chậm rãi đi lại, sườn xám tơ lụa màu xanh ngọc khổng tước bao bọc dáng người linh lung của nàng, một tay cầm túi xách, tay kia cầm một cây quạt lông tinh xảo nhỏ nhắn, tóc xoăn xoăn, mũ sa thạch nhỏ trên đầu rũ xuống một tấm lụa đen như ẩn như hiện che đi khuôn mặt hơi bệnh bạc của nàng.
Giày cao gót khẽ đạp trên mặt đất, cả con phố hẹp đều vang tiếng vang mê hoặc này.
Kỳ Sinh Cốt nhìn thấy xa xa trong bóng tối xuất hiện mấy bóng người xiêu vẹo, mấy tiểu lưu manh ngồi trên thùng hàng bỏ đi xếp chồng lên nhau hướng Kỳ Sinh Cốt ý vị thâm trường huýt sáo, thậm chí có người trong bóng đêm cởi khóa quần, híp mắt nhìn chằm chằm nàng, trên taylafm dung động tác hèn mọn tự giải quyết nhu cầu cho mình.
Bọn họ cố ý phóng ra tin tức tố alpha tán tỉnh quấy rối, nữ nhân xinh đẹp ở chỗ này coi như là vật hiếm có, bọn họ không có đạo đức đáng nói nên cũng chẳng thèm chú ý gì.
Kỳ Sinh Cốt hừ nhẹ một tiếng từ bên cạnh bọn họ đi qua, một giọt chất lỏng màu trắng sền sệt đục văng xuống dưới sườn xám Kỳ Sinh Cốt, đám côn đồ nói vài câu hạ lưu, sau đó liền phá lên cười.
Kỳ Sinh Cốt nâng quạt nhỏ nhung trắng che miệng mũi, nhíu mày liếc bọn họ một cái.
Tiếng cười hạ lưu đột nhiên dừng lại.
Người đàn ông cởi khóa quần hoảng sợ phát hiện ra rốn của mình không cánh mà bay, run rẩy không thể tin được kêu lên, mọi người bị tiếng kêu thảm thiết của hắn hấp dẫn chú ý, lại phát hiện da thịt của mình cũng nhanh chóng từ trên xương cốt bị rút đi.
Trong nháy mắt, trên thùng hàng chỉ còn lại mấy bộ xương khô với các tư thái khác nhau, gió nhẹ thổi qua, xương trắng hóa thành cát tuyết không tiếng động phiêu tán bay đi.
Kỳ Sinh Cốt đi vào cửa hàng con rối ở cuối con đường hẹp, con vẹt kim cương lưu ly đứng trên gỗ treo trước cửa từ xa kêu lên một tiếng.
Người làm con rối ngồi bên bàn làm việc đeo găng tay nửa bàn tay màu đen đang trang điểm cho đầu một con búp bê, màu hồng rơi xuống trên tạp dề da màu nâu sẫm của hắn ta, tơ máu đỏ và mao mạch xanh trên khuôn mặt của con búp bê sống động như thật.
Thấy Kỳ Sinh Cốt vào cửa, người làm con rối vẫn chưa ngẩng đầu, công việc trên tay không ngừng, chỉ thản nhiên đáp một tiếng: "Về rồi à."
Kỳ Sinh Cốt lấy ra một cái chìa khóa bằng đồng cổ xưa từ túi xách ra, cùng với hộ chiếu giả và chứng minh thư và một loạt giấy tờ khác ném lên bàn làm việc của thợ làm con rối, có chút bất mãn nói: "Knicks, tôi còn tưởng ông cho tôi đi Canada là việc đứng đắn để làm cơ đấy!"
Người làm con rối cười một tiếng: "Chỗ nào không đứng đắn?"
"Ông có tiền có thể mua được cả tòa thành, giấy tờ giả cũng nhỏ giọt không lọt, ông có năng lực tài lực như vậy cần gì phải che giấu không nói?"
"Ở Hồng Hầu Điểu nhiều năm như vậy, tôi dù sao cũng phải kiếm được một ít chỗ tốt, không thể làm việc vô ích chứ. Tôi không che dấu gì cả, chẳng không phải là đã đưa chìa khóa cho cô rồi sao?"
Kỳ Sinh Cốt ho khan vài tiếng: "Ông là đem tổ chức khủng bố Hồng Hầu Điểu từ trong ra ngoài hút khô mới chịu đi đi thì có."
"Những thứ này đã không còn quan trọng nữa." Người làm con rối hỏi: "Thế nào, ở đó không sao chứ?"
"Rất tốt, tòa thành kia hiện tại giống như một tòa vương quốc thí nghiệm thể, đám người hầu con rối của ông đem những tiểu quỷ còn đang cho con bú chiếu cố cực kỳ chu đáo, còn có một ít thí nghiệm thể trưởng thành đã kết hợp sinh ra hậu đại. Tôi nhức hết cả đầu."
Người làm con rối mỉm cười: "Rất tốt."
"Tôi mệt rồi." Kỳ Sinh Cốt mệt mỏi ngồi vào sô pha: "Tôi cho rằng lúc trước ông bảo chúng tôi đi IOA cướp đoạt cơ thể thí nghiệm chỉ là tâm huyết dâng trào. Khụ khụ... Ông nói với tôi là tôi có thể gặp rất nhiều bạn đồng hành ở Canada... Chính là những tiểu quỷ ấu thể và thời kỳ nuôi dưỡng kia thôi á? Ông thu thập chúng để làm gì? Những thí nghiệm thể này không có mức độ cao, không có nguồn cung cấp thuốc dinh dưỡng chúng sẽ không phát triển thành một cơ thể trưởng thành mạnh mẽ được."
"Tôi thích. Nếu cô có tiền, cô cũng có thể làm bất cứ điều gì cô muốn."
"Ông thích bọn chúng cái gì?"
"Đơn thuần và cảm ơn." Người làm con rối đem đầu búp bê bỏ vào trong rương phơi một cái, tựa vào lưng ghế nghỉ ngơi: "Sinh vật các người thọ mệnh dài, thể lực mạnh mẽ, EQ thấp IQ cao, tư duy đơn giản, không dễ sinh bệnh cùng tử vong, lại cơ hồ không biết nội đấu, chúng ta để cho sinh vật như vậy trở thành sinh mệnh chủ thể trên đất liền không tốt sao?"
Kỳ Sinh Cốt nhất thời vô ngữ phản bác.
Có vẻ như không có gì xấu cả.
"Ông cứu tôi ra khỏi nhà máy dược phẩm Bernard, đây là tư tâm của ông sao?" Kỳ Sinh Cốt hỏi.
"Ừm, Đế Ngạc nói cho tôi biết các người đã từng quen biết ở căn cứ bồi dưỡng, tôi liền thuận tiện cứu cô ra ngoài. Có điều là không nghĩ tới ngày đó lại gặp phải Điện Quang U Linh và Thần Sứ, một chuyện vốn rất đơn giản liền trở nên rất phiền toái."
"Cứ như vậy? Ông quá tự tin rồi. Không phải tất cả các thí nghiệm thể đều có bộ dáng như ông thích đâu."
"Tôi giao cho cô nhiệm vụ nhàm chán như vậy, cô làm xong, hiện tại ngồi ở chỗ này không đi, không động thủ với tôi, như vậy còn chưa đủ để cho tôi thích sao?"
"Ông..."
"Tôi về rồi đây!" Cửa sau của cửa hàng búp bê bị một cước đá văng ra, Eris khiêng súng ngắn trở về, đặt mông ngồi lên bàn làm việc của người làm con rối, đem bình sơn phun sạch đổ trái ngã phải: "Ô kìa, chị đại khổng tước cũng ở đây sao?"
Người làm con rối bất đắc dĩ đem đồ đạc trên bàn thu gọn vào trong.
Võng Lượng ôm đồng hồ cát lớn nhắm mắt đi theo phía sau Eris đi vào, đóng cửa lại.
"Knicks... Tôi, nhận được, hội trưởng IOA... Hắn, muốn đi..." Võng Lượng còn đang trong giai đoạn nuôi dưỡng, thời gian nói chuyện nghe được không dài. Eris không kiên nhẫn, dứt khoát thay hắn nói: "Ngôn Dật tuần sau đi Westminster họp, lần này khẳng định lại muốn đề xuất chuyện viện nghiên cứu ngừng sản xuất thí nghiệm, đi máy bay tư nhân, chúng ta có cần đi làm nổ tung máy bay hay không?"
Võng Lượng bị cướp lời nói, lông xoắn trên đầu còn bị Eris nghịch loạn thất bát tao, có chút ủy khuất, ôm đồng hồ cát thủy tinh không nói lời nào.
Người làm con rối lấy một miếng kẹo từ ngăn kéo cho Võng Lượng: "Tôi biết là cậu điều tra ra được."
"Ừm." Võng Lượng tiếp nhận miếng kẹo, thỏa mãn ngậm vào miệng, mơ hồ nói: "Knicks, tôi... Tăng lên, M2... Tôi có năng lực mới..."
"Ồ? Là gì vậy?" Trong giai đoạn nuôi dưỡng, thể lực thí nghiệm thể được nâng lên cấp M2 rất ít.
"Là... Hoán đổi thuộc tính cho nhau..."
Khả năng phân hóa cấp M2 của đồng hồ cát: Hoán đổi thuộc tính có thể làm cho ngọn lửa chảy, nước chảy thiêu đốt, gió dập tắt lửa, không độc biến thành kịch độc.
"Tuyệt lắm!" Người làm con rối lấy ra một viên kẹt cho hắn ta. Võng Lượng ngoan ngoãn nhận lấy, hai tay quý trọng cầm lấy ăn luôn.
"Giả bộ đáng thương khoe khoang." Eris nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Võng Lượng có chút khó chịu, đưa tay lấy toàn bộ kẹo trong ngăn kéo của người làm con rối ra, nhét vào trong túi.
Người làm con rối nhìn về phía Eris: "Chuyện để cậu đi điều tra thế nào rồi?"
"Tôi theo lời ông nói nhìn chằm chằm viện nghiên cứu, còn không phải do ở bên trong gây chuyện sao, tôi đều đem tin tức bọn họ lẻn vào gia tộc Linh Đề truyền cho viện nghiên cứu, cư nhiên vẫn để cho bọn họ thực hiện được việc làm nổ tung nhà máy dược phẩm, đem đơn enin hủy diệt toàn bộ, viện nghiên cứu vì tiết kiệm tiền nên phải tập trung tiêu hủy một số lượng lớn cơ thể thí nghiệm, số lượng rất nhiều, ít nhất ba vạn."
Lông mày của người làm con rối dần dần nhíu chặt: "Thời gian và địa điểm?"
"Hẳn là ở Hồng Li, ngay trong tháng này." Eris ghét thành phố Hồng Li, đó nơi cơn ác mộng bắt đầu.
Máy tính được đặt trên bàn trà đột nhiên sáng lên cho thấy bạn đã nhận được một thư mới.
Trên email là một bản scan của một lá thư báo cáo nặc danh, nói ngắn gọn: "Viện 109 sẽ tập trung vào ngày 18 tháng này để tiêu hủy một lô thí nghiệm thể tại nhà máy dược phẩm Walva ở thành phố Hồng Li."
Tên nick mail người gửi là "Tình yêu phát ra biubiubiu", không thể tìm thấy địa chỉ IP.
Người làm con rối liếc mắt một cái liền hiểu được đây là tin tức IOA cố ý gửi tới, bọn họ nhận được thư báo cáo nặc danh, lại không muốn vận dụng nhân lực mạo hiểm chứng minh thật giả, dứt khoát đem tin tức cho bọn họ, chỉ cần không uy hiếp đến an toàn của nhân loại, IOA cơ bản sẽ không tùy tiện ra tay.
Xem ra chuyện cướp đoạt cơ thể thí nghiệm lần trước IOA còn canh cánh trong lòng, đồng thời cũng phát hiện bọn họ có chấp nhất không nhỏ với cơ thể thí nghiệm, chủ ý này xác suất lớn là Bạch Sở Niên nghĩ ra, hắn thù hận như vậy, sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội chỉnh đốn bọn họ.
Người làm con rối cũng có chút do dự. Năng lực thí nghiệm thể bị tập trung tiêu hủy cũng sẽ không quá mạnh, cho nên thực lực và số lượng người trông coi hẳn là sẽ không quá thái quá, nhưng nếu đây là một cái bẫy, nhân thủ của bọn họ không nhiều lắm, gặp phải phiền toái rất có thể mất nhiều hơn là được.
Nhưng số lượng ba vạn con làm cho người ta ngẫu nhiên rất động lòng, dù sao quản ngục trưởng nhà tù quốc tế hiện tại cùng IOA là một nhóm, đề xuất lần này Ngôn Dật tham gia hội nghị quốc tế đưa ra rất có khả năng thông qua, một khi đề xuất được thông qua, vậy trong vòng một năm tới viện nghiên cứu sẽ ngừng sản xuất cơ thể thí nghiệm, sau này muốn có được bất kỳ cơ thể thí nghiệm nào cũng không dễ dàng.
Eris không thể nghĩ được nhiều chuyện lâu dài như vậy, mở nòng súng ngắm ra và bắn đạn: "Ông chờ đó, không phải là một đám tiểu tử cơ thể thí nghiệm sao, tôi đi lấy về cho ông."
"Xùy!" Kỳ Sinh cốt lười biếng tựa vào sô pha, dùng quạt nhỏ quạt mát không có gì muốn nói.
Người làm con rối lắc đầu: "Tôi sẽ suy nghĩ lại. Cô về nghỉ ngơi trước đi."
Kỳ Sinh Cốt đứng lên, cầm túi xách đi giày cao gót từ cửa sau đi ra.
"Đi đi đi, cậu cũng đi đi." Eris đem Võng Lượng ngốc nghếch từ trên băng ghế dự bị trượt ra ngoài cửa, Võng Lượng từ khe cửa chen vào một tay: "Đồng hồ cát... Của tôi..."
"Đi nhanh đi, ngươi đúng là vướng víu." Eris nhặt đồng hồ cát ném ra ngoài, cũng ném Võng Lượng ra xa vài bước.
Người làm con rối khép máy tính lại, cầm lấy đầu con búp bê còn chưa trang điểm xong tiếp tục vẽ chi tiết. Trong phòng không bật đèn pha, chỉ có ngọn nến ba chân trên bàn trà cháy lên ngọn lửa nho nhỏ, đèn bàn màu trắng gạo chỉ chiếu sáng một mảnh nhỏ của bàn làm việc, người làm con rối cúi đầu làm việc, ánh đèn chiếu lên mặt nghiêng của hắn.
Eris ngồi trên băng ghế dự bị bên cạnh bàn làm việc, chọc súng xuống đất, nằm trên mặt bàn nhìn người làm con rối trang điểm cho búp bê, ánh đèn nhấp nháy trong mắt khi hắn ta chớp mắt.
"Sao cậu không đi?" Người làm con rối hỏi.
"Tôi không buồn ngủ, tôi không muốn ngủ." Eris nằm sấp nói.
"Lần này nếu là thật sự quyết định đi, có thể rất nguy hiểm, hành động chấm dứt có lẽ sẽ rời khỏi nơi này. Cậu có muốn đi không?"
Eris gãi tóc: "Tôi không biết. Ông nói đi thì đi, không có tôi ông cũng không làm được đi, tôi là sứ giả của ông." Hắn có chút đắc ý cười rộ lên lộ ra một hàng răng trắng chỉnh tề.
Người làm con rối lắc đầu: "Quên đi, không hỏi cậu nữa. Cậu không có việc gì làm thì giúp tôi vứt rác đi, những thứ bên trong bao tải ở góc kia tôi không cần nữa."
"Ừm ừm." Eris vui vẻ đáp ứng, từ trên ghế nhảy dựng lên, đến góc tường nhấc cái bao tải dính bụi kia lên, bên trong đều là chân tay của một số búp bê, còn chưa đánh bóng màu sắc.
"Đều không cần sao?" Eris từ bên trong nhặt ra một cánh tay nhỏ: "Cái này không phải là rất tốt sao?"
"Nung bị hỏng. Một số có vết nứt, một số bị hỏng, một số màu sắc không đúng, một số để lâu thời tiết ẩm ướt nên bị mốc."
"Ừm..." Eris khiêng bao tải lên, từ cửa sau đi ra tìm đống rác vứt đi.
Người làm con rối tiếp tục trang điểm trên đầu của búp bê, làm một công việc như vậy có thể làm cho ông ta hoàn toàn bình tĩnh để suy nghĩ về mọi thứ.
Một lát sau, Eris lại đẩy cửa trở lại, ngồi trở lại ghế, lần này hắn kéo ghế gần hơn rất nhiều, dán sát vào người làm con rối mà ngồi.
Người làm con rối chê hắn chắn tay vướng bận, ngẩng đầu liếc hắn một cái, sau đó sửng sốt một chút.
Đôi mắt màu xanh lá cây nhạt của Eris buồn bã đang nhìn ông ta, khóe môi kéo thành một dấu ngoặc đơn xuống, nhưng bản chất của hắn là một con búp bê, không có tuyến lệ tinh vi, sẽ không khóc như con người.
Người làm con rối cười ra tiếng: "Sao vậy?"
"Tôi không muốn bị ông bỏ vào bao tải như rác vứt đi." Erris nói.
"Tại sao tôi phải vứt cậu đi?"
"Tôi không biết. Tôi nghĩ ông sẽ ném tôi đi khi tôi cũ và mốc."
"Tôi bôi dầu lên người cậu rồi, không mốc được đâu."
"A." Eris thoải mái hơn rất nhiều.
Người làm con rối trầm mặc trang điểm cho búp bê đến khuya, ngoài cửa tiệm búp bê tối đen, Eris ngồi trên mặt đất dựa vào chân hắn, đầu gối lên đầu gối hắn ngủ rất sâu.