[Quyển 1] Nhân Ngư Hãm Lạc

Chương 50: 50: Bệnh Viện Sinh Tử Hắn Chỉ Là Một Tên Hề 4




Đợi các đặc huấn luyện viên của trường tốp năm tụm ba đi, rồi, Bạch Sở Niên theo thang vòng đi lên sân thượng, tìm một vị trí tín hiệu mạnh, dựa vào lan can gọi lại cho Rimbaud.
Bên kia Rimbaud rất yên tĩnh, thời gian này hẳn là đã tan tầm về nhà nghỉ trưa.
Điện thoại được kết nối, giọng nói trầm thấp dễ nghe thông qua ống nghe truyền vào tai Bạch Sở Niên: "Jiji mua jeo?"
Bạch Sở Niên một tay đút vào túi quần, cúi đầu dùng mũi giày cọ cọ sơn chỉ vàng còn chưa khô trên mặt đất, hừ cười trả lời: "Còn chưa ăn, còn anh thì sao?"
Rimbaud trêu chọc, dường như đã nằm trong bể cá: "jiji mua ei."
Jeo là bày tỏ một câu hỏi, tương đương với "?"
"Hội trưởng, tìm tôi." Rimbaud nhàn nhã dùng đầu đuôi gõ nhẹ vào kính bể cá: "Cho tôi, viện 109 đóng dấu, mua hóa đơn và chứng từ."
Viện 109 ban đầu được thế giới công nhận là một tổ chức nghiên cứu dược phẩm, nhưng trong những năm gần đây họ đã sử dụng các loại thuốc "kéo dài tuổi thọ của tất cả nhân loại, giảm căn bản bệnh tật và khuyết tật, cải thiện chất lượng trẻ sơ sinh" như một vũ khí nuôi dưỡng mệnh phẩm sống, tất cả đều là nguyên liệu thô cho các thử nghiệm thuốc.
Tuy rằng bởi vậy chọc giận một bộ phận thế lực khổng lồ như liên minh omega, nhưng đồng thời cũng có một đại bộ phận thế lực khác bởi vì giao dịch và sử dụng cơ thể thí nghiệm mà được lợi, bảo hộ viện nghiên cứu có thừa, cho nên viện nghiên cứu 109 vẫn không bị cấm, nghiên cứu vũ khí tác chiến đặc chủng vẫn hoạt động như cũ như mặt trời ban ngày.
Bởi vì tiềm lực tuyến thể của omega cao, dễ bồi dưỡng, so sánh với nhau càng dễ dàng trở thành mục tiêu thí nghiệm hơn, viện nghiên cứu 109 ngày càng trở thành cái gai trong mắt Ngôn Dật, bất đắc dĩ bị các thế lực quốc tế khác ước chế, nghiền nát một viện nghiên cứu nho nhỏ cũng không khó, khó là động đến lợi ích của người khác, không tránh khỏi bị các thế lực khác nhắm vào, bởi vậy trên mặt liên minh omega cũng không cùng viện nghiên cứu 109 trở mặt, mà là duy trì một loại cân bằng vi diệu.
Trải qua sự đàm phán của hội trưởng và chú Cẩm tự mình thương lượng, viện nghiên cứu 109 nguyện ý bán giá niêm hiến Rimbaud cho liên minh omega vô điều kiện, hiện tại Rimbaud đã không còn là tài sản của viện 109 nữa, nhưng thân phận của anh không thể trở thành người tự do, bởi vì cơ thể thí nghiệm được phân thành vật phẩm có thể giao dịch theo công ước quốc tế, phải thuộc danh nghĩa của một tổ chức nào đó.
Một tờ hóa đơn tương đương với một cơ thể thử nghiệm, được coi là một cái gì đó, một khẩu súng, về quyền tự do thậm chí không tốt hơn so với vật nuôi được bán trên thị trường là mấy.
"Kỳ thật nếu anh muốn, anh có thể về nhà." Bạch Sở Niên đỡ lan can nhìn ra biển mênh mang vô tận: "Anh được liên minh bảo vệ, trở lại biển cũng rất an toàn, nếu gặp phải phiền toái thì xin liên minh giúp đỡ, hội trưởng sẽ phái tôi đi giúp anh."
Rimbaud suy nghĩ một lúc: "Tôi rời đi, viện 109, rơi đồ, đi lấy lại, rồi đi."
Tâm tình lo âu không hiểu sao lại khiến Bạch Sở Niên mất đi khả năng nắm bắt thông tin nhạy cảm, hắn cúi đầu, ngọn tóc che mắt, tựa tiếu phi tiếu trả lời: "Được."
Trong tai nghe đột nhiên phát ra một số tiếng ồn nhỏ, Rimbaud dường như cởi quần áo, dán bên tai nghe nhẹ nhàng hỏi: "Mebolu jeo?"
"Nhớ anh rồi." Bạch Sở Niên trả lời giọng nói hơi khàn một chút, dịu dàng rũ lông mi xuống: "Tôi muốn ôm anh."

Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười và tiếng khuấy nước của Rimbaud.
"Claya mitub obe." Dòng âm thanh của Rimbaud mang một sự nhiệt tình và quyến rũ không thể biết được, trầm thấp và mạnh mẽ.
Claya có nghĩa là "nghe, lắng nghe."
Bạch Sở Niên lúc đầu còn tự nhiên vịn lan can, nhưng rất nhanh, động tĩnh trong ống nghe đã vượt qua lực khống chế của hắn, hắn nắm chặt lan can, để lại dấu vết ngón tay thật sâu trên lan can sắt, tuyến thể tràn máu trướng đau, tin tức tố vị Brandy cay cay tràn ngập.
Hắn dựa vào lan can, giơ tay che miệng mũi tránh được thất thố, yết hầu lăn lên xuống, bất tri bất giác cắn môi, răng nanh ở môi dưới lưu lại một vết cắn thấm máu.
Sân lan can thập phần yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân khô nóng của Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống.
Khoảng mười lăm phút sau, giọng nói trong ống nghe dừng lại, Rimbaud mở miệng một lần nữa với giọng mũi nặng: "Claya ei?"
Bạch Sở Niên nhắm mắt lại, khàn khàn trả lời: "Anh nói cho tôi biết trên giường rớt bao nhiêu trân châu?"
"Cậu không có ở đây, sẽ không rớt." Tiếng cười của Rimbaud cũng rất gợi cảm.
"Cùng anh gọi điện thoại cho cơ cười của tôi đều mệt, miệng vẫn nhếch đến lỗ tai không buông xuống được.

Uy tín của tôi trước mặt học viên của mình đã mất rồi." Bạch Sở Niên bất giác gãi tóc: "Anh có ngủ trưa không, tôi dỗ anh ngủ."
Rimbaud không ngủ.
Bạch Sở Niên: "Vậy anh muốn làm gì vậy, tiểu công chúa?"
Rimbaud: "Nghe cậu, đào tạo."
Bạch Sở Niên: "Được, tôi đeo tai nghe, không tắt máy."
Sau khi ăn trưa sẽ có nửa giờ nghỉ trưa, Bạch Sở Niên trải qua nửa giờ ngắn ngủi này trong nhà vệ sinh, lúc đi ra rửa tay, ngâm mặt vào nước lạnh ngâm đến nửa ngày.

Sau giờ nghỉ trưa, Bạch Sở Niên dẫn Tất Lãm Tinh đi xem lớp học chiến đấu.
Huấn luyện viên lớp chiến đấu là một kangaroo omega, mặc dù vóc người không cao như alpha, cơ bắp cũng không khoa trương, nhưng săn chắc đẹp trai, tràn ngập sức bật.
Huấn luyện viên Đới nhìn thấy Bạch Sở Niên, buông kiểu cách đấu xuống, nhặt khăn mặt lau mồ hôi trên mặt, đi tới chào hỏi: "Hi, rốt cục rảnh rỗi trở về thăm bọn trẻ rồi?"
"Ừm, tôi mà không trở về sợ bọn họ phá đến tung trời mất." Bạch Sở Niên khoác vai Tất Lãm Tinh, đẩy alpha nhỏ đến trước mặt huấn luyện viên Đới: "Tiểu hài tử mới tới, không tệ, anh nhìn xem."
Nhận được lời khen ngợi mờ ẩn của Bạch Sở Niên, trong lòng Tất Lãm Tinh có chút cao hứng.
Kangaroo từ trên xuống dưới đánh giá Tất Lãm Tinh một phen, hào sảng nắm chặt cánh tay hắn vỗ vỗ chân hắn: "Trước kia được huấn luyện qua chưa?"
Tất Lãm Tinh gật đầu: "Nhà trường cũng sắp xếp lớp thi đấu, ba tôi cũng từng dạy tôi."
"Thử tôi xem một chút." Huấn luyện viên Đới lui ra vài bước, kéo dài một khoảng cách, ngoắc tay với Tất Lãm Tinh: "Toàn lực ứng phó."
Tất Lãm Tinh do dự nhìn Bạch Sở Niên, thành tích lớp chiến đấu của hắn đứng thứ hai toàn trường, thành tích này có thể nói là đã rất mạnh, hơn nữa đối phương lại là omega.
Bạch Sở Niên đang uống nước, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của tiểu alpha, ho đến nước từ trong mũi phun ra: "Cứ ra tay đi, đánh hỏng tôi bồi thường."
Tất Lãm Tinh đành phải động thủ, nhưng chưa qua ba chiêu đã bị Đới huấn luyện viên đá ngã, ngay sau đó khóa yết hầu đè xuống đất, cơ hồ không còn bất kỳ cơ hội hoàn thủ nào.
Bạch Sở Niên ngồi ở một bên ghế cao, bưng ly nước cười, hỏi huấn luyện viên Đới: "Cậu ta có được không?"
Huấn luyện viên Đới gật gật đầu, giơ ngón tay cái về phía Bạch Sở Niên: "Không tồi, chỉ là phản ứng chậm một chút thôi, tuyến thực vật thể năng đạt đến trình độ này thật sự không tệ."
"Dù sao cũng đã phân háo thành M2 rồi." Bạch Sở Niên dậm chân tán gẫu: "17 tuổi đã phân hóa M2, quá khó để đạt được đến mức độ này, sau này dẫn cậu ấy theo lớp chiến đấu đi."
"M2 sao?" Huấn luyện viên Đới thoáng kinh ngạc một chút, "Luyện đến trình độ nào rồi?"
Bạch Sở Niên: "Tôi để cho cậu ấy khống chế, không thích hợp đột kích đối thủ, yêu cầu cận chiến không cao, nhìn qua là được."

"Vậy coi như học sinh của cậu hay là học sinh của tôi?" Huấn luyện viên Đới vỗ vỗ bả vai Tất Lãm Tinh: "Dạy xong rồi thì nói như nào đây?"
"Khẳng định vẫn là học sinh của tôi." Bạch Sở Niên uống một ngụm nước: "Anh chỉ là một người công cụ thôi, đừng nghĩ quá nhiều, phân hóa M2 mà tôi có thể cho anh, trừ phi tôi có them một cái đầu kangaroo."
"Cút cho tôi, đừng có mà uống nước của tôi." Huấn luyện viên Đới tức ói máu, quay đầu vỗ vỗ lưng Tất Lãm Tinh: "Ăn nhiều một chút, gầy như vậy, gió lớn một chút sẽ thổi bay mất."
Tất Lãm Tinh còn chưa lấy lại tinh thần trong cục diện bị ba chiêu K.O, phải biết rằng cho dù là thầy giáo trong tiết thi đấu đấu trường học cũng không có khả năng đánh cho hắn không có lực hoàn thủ, khi hắn ngã xuống đất trong nháy mắt, liền có loại dự cảm, ở chỗ này thật sự có thể học được cái gì đó.
Hắn đứng thẳng và cúi đầu với huấn luyện viên Đới: "Cảm ơn ngài đã chỉ dạy."
Cả buổi chiều đều ở trong phòng học chiến đấu, huấn luyện viên Đới giúp Tất Lãm Tinh sửa chữa thói quen sai lầm, Bạch Sở Niên đi dạo trong võ trường, ngẫu nhiên chọn mấy tên xui xẻo kiểm tra kết quả huấn luyện.
Hắn gọi một học sinh cá sấu sông Nile alpha tới đối luyện, cá sấu sông Nile alpha không ngừng hít sâu, khẩn trương nhìn Bạch Sở Niên nhàn nhã ngồi trên mặt đất quấn đai tay.
Bạch Sở Niên vừa quấn vừa giương mắt nhìn cậu: "Nhìn tôi làm gì, hoạt động một chút đi, đừng để bị chuột rút."
Khoảng một phút sau, alpha cá sấu kia lăn lộn trên mặt đất với cái xương sườn đau đớn.
Kỳ thật Bạch Sở Niên cũng không làm cho hắn bị thương, chẳng qua dùng năng lực đồng sinh mô phỏng đau đớn do gãy ba cái xương sườn mà thôi, hắn ngồi xổm bên cạnh cá xấu sông Nile, mở danh sách ghi chép thành tích: "Trình Trì đúng không, rất tốt.

Nhưng phải nhớ sau này chúng ta phải đối mặt không phải là trận đấu trong phòng thi, mà là sinh tử chiến đấu, tiến công không phải là mục đích, dưới tình huống bảo đảm an toàn của mình đi đánh chết địch nhân mới đúng, cho nên phải trầm ổn, không nên cho đối phương lộ ra sơ hở mà một kích hạ sát chiêu."
Cá sấu sông Nile đau đớn đến mức không nói nên lời, nước chảy ra từ khóe miệng: "Vâng...!Vâng..."
Khi Bạch Sở Niên muốn đứng lên, trong tai nghe có một giọng nói hỏi: "Khi nào, cùng tôi luyện tập?"
Rimbaud cư nhiên vẫn luôn nghe.
Bạch Sở Niên dứt khoát ngồi xổm trên mặt đất ấn tai nghe cười cười: "Em đánh không lại anh mà, bảo bối."
Rimbaud nhổ ra một bong bóng: "Cùi bắp."
"Vâng vâng, em cùi bắp." Bạch Sở Niên đứng dậy bưng ly nước lên, tán gẫu rồi đi đến một khu vực khác kiểm tra các học viên khác.
Cá sấu alpha song Nile kinh ngạc nhìn huấn luyện viên Bạch đánh hắn nằm sấp xuống, miệng lẩm bẩm tôi mới là cùi bắp đi.
Gần như đến thời gian Rimbaud làm việc, cuộc gọi của hai người mới cúp máy.

Bình thường nếu như bị nghe lén, Bạch Sở Niên theo bản năng phản cảm chán ghét, nhưng người nghe hắn làm việc đổi thành Rimbaud hắn liền trở nên rất hưởng thụ loại cảm giác được nghe mình làm việc này.
Hắn nhìn chằm chằm màn hình điện thoại phát ngẩn người trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ tới còn có tin nhắn không đọc, vì thế mở hộp thoại với Rimbaud, mở ra tấm hình tải xong.
Trong ảnh, Rimbaud ngâm mình trong bể cá, đối mặt với ống kính, đầu ngón tay nâng băng dưỡng ẩm lên bụng, lộ ra vòng eo nhỏ gầy lạnh lùng, một con sứa nổi lên ánh lam bơi qua nằm sấp trên cơ bụng nhân ngư.

Đầu ngón tay của nhân ngư đã viết một dòng chữ "Randi" trên không khí.
Bạch Sở Niên nhìn một hồi lâu, phóng to từng đường nét đến mức lớn nhất, nhìn đôi mắt giống như bảo thạch của anh, mái tóc vàng bị nước thấm ướt.
Nhìn chừng mười phút.
Hắn tắt hình ảnh và gọi cho các đồng nghiệp của mình trong liên minh.
Điện thoại được trả lời, hắn đã nói trước: "Anh có thời gian thì hãy đi đến trường của con trai của chủ tịch xem qua đi, tôi đã đuổi cậu ta trở lại rồi, không biết cậu ta có nháo không nữa."
Đồng nghiệp tự hỏi: "Việc này không giống như phong cách của anh đâu, anh có chuyện gì khác nữa à, với tôi thì cần gì vòng vo chứ, anh có cái gì cứ nói thẳng đi."
Bạch Sở Niên: "Anh có chìa khóa nhà tôi đúng không?"
Đồng nghiệp: "Hả??"
Bạch Sở Niên: "Sáng mai thừa dịp cục cảnh sát đi làm, anh đến nhà tôi, tìm một tờ hóa đơn và chứng chỉ mua hàng của viện 109, cuối tháng để thuyền mang tới cho tôi."
Đồng nghiệp: "Anh bị bệnh đấy à hội trưởng đã nghĩ thả Rimbaud tự do, anh cầm thứ đó rồi thì anh ta đi như thế nào, hơn nữa đây là nội dung hồ sơ, đặt trong tay cá nhân vốn đã vi phạm rồi.

Phòng giam dễ chịu lắm à mà còn muốn tiến vào lần nữa?"
Bạch Sở Niên: "Tôi không cầm được nó thì không ngủ được."
Cúp điện thoại, trong mắt Bạch Sở Niên từng sợi tơ máu bò lên, học viên bên cạnh gọi hắn cũng không nghe thấy.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.